Trong lòng Ninh Hạo Sâm có chút kích động
Đã bao nhiêu năm rồi
Năm nay mình cũng đã ba mươi bốn
Mặc dù chưa một lần tiến vào giải thi đấu cả nước, nhưng mà anh hoàn toàn không có chút lo lắng nào
Cái gọi là bảo kiếm từ gió ma luyện ra, hương hoa mai từ lạnh lẽo đến
Mặc dù người khác đều nói mình là Phi tù, nhưng mà Ninh Hạo Sâm cảm thấy mình mới thật sự là u hoàng.
Không trải qua ngăn trở thì làm sao có thể thấy cầu vồng?
Anh cảm thấy những người như Quách Vân Phi đều là để rèn luyện bản thân
Mà ngày hôm nay, chính là ngày mà anh:
“Kiếm ra khỏi vỏ, Băng Long rít gào, chìm nổi theo gợn sóng cuồn cuộn
Giang sơn cười, mưa bụi xa, cuộc đời thăng trầm không người hiểu!”
Ninh Hạo Sâm tôi rất trâu bò
Ừm
Tố chất tâm lý của Ninh Hạo Sâm rất mạnh, từ trước đến nay anh không e ngại thất bại, mỗi lần bị Quách Vân Phi đào thải thì anh đều sẽ cố gắng nghiên cứu, mỗi lần đều sẽ có chỗ đột phá
Anh thấy mình tuyệt đối là người may mắn, bằng không ông trời cho anh nhiều trắc trở như vậy để làm gì?
Khẳng định là thành quả thắng lợi quá mức thơm ngọt
Nghĩ tới đây, kết quả rút thăm của vòng thứ hai đã được tuyên bố.
Ninh Hạo Sâm vừa nhìn danh sách thấy tên đối thủ là Trần Thương, nhất thời sửng sốt.
Anh chưa từng nghe nói về người này, nhưng mà... Vừa nhìn giới thiệu vắn tắt, là Tỉnh Nhị Viện, hai mươi bảy tuổi.
Woa...
Sau khi đọc giới thiệu xong, Ninh Hạo Sâm sửng sốt một chút.
Ninh Hạo Sâm tâm chí kiên định, sớm sẽ không động tâm vì những thứ bên ngoài, gặp mạnh thì sẽ trở nên mạnh hơn, anh không hề e ngại cường giả.
Anh cho rằng giao phong với cường giả thì mới có thể khiêu chiến cực hạn của bản thân, đề cao chính mình
Mà so sánh với vinh dự tranh tài, những tiến bộ mà anh nhận được càng quan trọng hơn nhiều
Nhưng mà, bác sĩ tiểu Trần này mới chỉ hai mươi bảy tuổi...
Nghĩ tới đây, Ninh Hạo Sâm còn hơi tiếc nuối...
Khi đi tới chỗ ngoặt để tiến vào khu vực chờ đợi lên sân khấu, Ninh Hạo Sâm nhìn thoáng qua Trần Thương, chủ động chào hỏi một chút:
- Xin chào bác sĩ Trần
Trần Thương sững sờ, vội vàng đáp lại bằng hai tay:
- Chào bác sĩ Ninh.
Rốt cuộc thì đối phương đã rất xui xẻo rồi, dù sao cũng nên làm trong lòng người ta thoải mái một ít chứ?
Mà hiện tại, Trần Thương có hơi hối hận khi không đả kích Thôi Nguyên Vũ nhiều một chút...
Ai...
Ninh Hạo Sâm khẽ gật đầu, bắt đầu tán gẫu với Trần Thương, hỏi han ân cần.
Mà Trần Thương cũng rất là nhiệt tình, trò chuyện về công tác, trò chuyện về tình yêu.
Hai người đều muốn cho đối phương vui vẻ một chút, ít nhất thì cũng nên kết bạn đúng không?
Bằng không khi thắng đối phương sẽ có điểm băn khoăn.
Không bao lâu thì hai người đã có một loại cảm giác tri kỷ khó gặp.
Nhân viên hướng dẫn đứng vừa thấy hai người đã bắt đầu bàn tới tiền thưởng, tức khắc dựng lỗ tai lên, muốn nghe ngóng một phen.
Bỗng nhiên cửa được mở ra, hai người cần tiến vào trường thi.
Ninh Hạo Sâm đi vào trước.
Anh nhìn sang Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, tôi thấy hai người chúng ta trò chuyện rất hợp ý, như vậy đi, tối mai tôi làm chủ, chúng ta cùng ăn một bữa cơm, cũng coi như là không đánh nhau thì không quen biết.
Ninh Hạo Sâm không phải là người hay cười, nhưng mà vẻ mặt anh ta lại rất chân thành, tha thiết làm Trần Thương hơi băn khoăn...
Trần Thương vội vàng nói:
- Không, không, không, ngày mai để tôi làm chủ cho, chúng ta ăn lẩu hải sản, anh nhớ dẫn chị nhà tới
Ninh Hạo Sâm gật đầu:
- Được rồi, không đánh nhau thì không quen biết, trong hai chúng ta, ai thăng cấp thì người đó sẽ mời khách
Ninh Hạo Sâm cảm thấy mình không thành vấn đề, nói như vậy không có gánh nặng trong lòng.
Trần Thương nghe xong, cũng cảm thấy là ý kiến hay:
- Không thành vấn đề
Ninh Hạo Sâm mỉm cười:
- Tôi sẽ không nương tay đâu.
Trần Thương cũng nhe răng cười:
- Anh cẩn thận đừng thua quá thảm nha.
Ninh Hạo Sâm hiếm thấy cười một tiếng, sau đó đứng dậy tiến vào sân thi đấu.
Nói thật, ấn tượng của anh với Trần Thương không tệ, tính cách của tiểu tử này rất hay, đáng giá quen biết, chờ sau khi kết thúc tranh tài thì hai người có thể tìm thời gian tán gẫu một phen.
Phẫu thuật bắt đầu.
Động mạch chủ lên tức khắc phun máu
Eo động mạch chủ lên bị rạn nứt, đây là tổn thương thường thấy nhất, Ninh Hạo Sâm bình tĩnh nhanh chóng bắt đầu thao tác trong tay.
Tất cả động tác trôi chảy vô cùng, liền mạch lưu loát, cho người ta một loại cảm giác tự nhiên mà thành.
Ngay cả giám khảo cũng bị khuất phục
Họ là chuyên gia chủ nhiệm từ các tỉnh khác, tự nhiên tầm mắt cũng tương đối cao, nhưng mà dù là như thế thì khi nhìn Ninh Hạo Sâm phẫu thuật đều hơi kinh ngạc.
Đây là một người trẻ tuổi ưu tú đến mức nào?
Đợi một thời gian nữa thì người này cũng sẽ là đại lão một phương
Nghĩ tới đây, mấy giám khảo liên tục gật đầu, nghĩ là sau khi kết thúc tranh tài thì có thể lưu phương thức liên lạc, xem thử có thể đào được tiểu tử này về nhà mình hay không...
Ca phẫu thuật đã nhanh chóng tiến vào hồi cuối, Ninh Hạo Sâm khâu lại làm hai vị giám khảo thưởng thức vô cùng.
Quan chủ khảo cũng nhịn không được tán dương:
- Không tồi! Tiểu tử rất ưu tú.
Ninh Hạo Sâm gật đầu cảm ơn, sau đó quay người rời đi.
Tiêu sái, nghiêm cẩn, có lễ phép, không kiêu ngạo không tự ti.
Một chàng trai rất tuyệt.
Chấm điểm: 95 điểm
Rất nhanh, Ninh Hạo Sâm đã đi ra, anh cảm thấy mình biểu hiện quá ưu tú cho nên hơi bận tâm khi nhìn về Trần Thương, anh an ủi một câu:
- Bác sĩ Trần, cố lên
Trần Thương gật đầu mỉm cười:
- Cám ơn bác sĩ Ninh
Trần Thương nói xong thì tiến vào phòng phẫu thuật.
Khi đi vào thì anh thấy mấy vị giám khảo kia vẫn còn đang thảo luận về Ninh Hạo Sâm, Trần Thương cúi đầu chào hỏi, chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.
Sau khi Trần Thương bắt đầu phẫu thuật, tức khắc khiến hai vị giám khảo sững sờ.
Người này thực không tồi
Khi nào thì tỉnh Đông Dương lại lợi hại như vậy?
Nhân tài đông đúc, một bác sĩ trẻ tuổi như vậy mà cũng có được thao tác thế kia.
Nhưng mà... Đáng tiếc, có châu ngọc ở phía trước, tiểu Trần rất khó vượt qua.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Mấy giám khảo càng xem càng kinh hãi, càng xem càng trợn tròn mắt.
Cái này... Cái này... Quá trâu bò
Hoàn toàn chính xác, hai giám khảo lại phát hiện, rất nhiều xử lý chi tiết, phẫu thuật bộ vị mấu chốt, cân nhắc đối với việc tổng hợp hệ thống... Đối với việc nắm chắc toàn bộ ca phẫu thuật, Trần Thương còn trên cơ họ
Nhất thời, hai người nghẹn họng nhìn trân trối, trong mắt toát lên vẻ hơi không tin được….
Một ca phẫu thuật của tiểu tử này còn lợi hại hơn cả họ?
Không đúng
Dùng sai dấu chấm hỏi rồi
Phải là dấu chấm than mới đúng
Trần Thương tuyệt đối còn lợi hại hơn họ nhiều.
Nghĩ tới đây, hai người không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Mỗi một chi tiết, mỗi một cái thao tác, Trần Thương đều làm đúng chỗ vô cùng, có thể nói là hoàn mỹ
Ngay cả một tí tì vết cũng không thể tìm ra được.
Nếu như chắc chắn phải nhặt xương trong trứng gà, vậy thì chỉ có thể hỏi tại sao tiểu tử cậu lại đẹp trai đến như vậy?
Không biết quá hoàn mỹ cũng là sai à?
Phẫu thuật nhanh chóng kết thúc.
Hai giám khảo còn không có quay đầu lại.
Trần Thương ho nhẹ hai cái, nhắc nhở hai vị giám khảo:
- Thầy à, tôi đã hoàn tất phẫu thuật rồi.
Xong... Phẫu thuật học tập đẹp mắt như vậy mới đó mà đã kết thúc rồi?
Quan chủ khảo ho một tiếng:
- Kết thúc? À... Tốt! Tốt! Tốt
Phó giám khảo cũng vội vàng lấy lại tinh thần:
- A! Không sai, rất ưu tú
Trần Thương cười nói:
- Cám ơn.
Sau đó đứng dậy rời đi.
Quan chủ khảo nhìn phó giám khảo, do dự một phen:
- Cho cậu ta bao nhiêu điểm đây?
Phó giám khảo thở dài:
- Ai... Cái này rất khó khăn, tôi muốn cho điểm tuyệt đối, bởi vì…. Tôi không phát hiện được khuyết điểm nào.
Quan chủ khảo nhíu mày:
- Nhưng mà cho đến bây giờ còn chưa từng xuất hiện người được điểm tuyệt đối… Hay là cho 98 thôi?
Phó giám khảo sững sờ:
- Tại sao lại phải trừ hai điểm chứ?
Quan chủ khảo hít sâu một hơi:
- Dù sao thì 96 và 100 cũng không có gì khác nhau, chỉ là để thăng cấp mà thôi. Ông cho 100, tôi cho 96, tính trung bình sẽ được 98, hơn nữa…. 98 tốt
Dù sao thiếu một điểm là để biểu thị khiêm tốn, trừ một điểm là bởi vì muốn tiếp tục cố gắng.