Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 704 - Chương 705: Nữ Lưu Manh

Khi bac si mo hack full
Chương 705: Nữ Lưu Manh
 

Sau khi được Trần Thương giải thích rõ, mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà... Hai vợ chồng nhìn nhau, sau khi làm rõ mọi chuyện thì họ cũng nói chủ ý của mình.

- Bác sĩ, tối nay chúng tôi mang con gái về được chứ? Như vậy có làm tăng bệnh tình của con bé không?

Trần Thương gật đầu:

- Ừ, không có chuyện gì, loại tổn thương này là mãn tính.

Người đàn ông nghe thấy thế, nhanh chóng gọi điện thoại cho tài xế, trực tiếp xử lý thủ tục rời đi.

Chẳng qua là sau khi đưa vợ con lên xe, người đàn ông vội vàng vòng trở lại, kéo Trần Thương đến một góc, nói:

- Bác sĩ, cái này cho anh, hi vọng anh sẽ giữ bí mật giúp tôi.

Người đàn ông lấy ra một thứ được gói bằng giấy báo.

Trần Thương vội vàng lắc đầu từ chối, anh tự nhiên là không thể cầm thứ này được

- Nhân viên y tế chúng tôi có nghĩa vụ là giữ bí mật cho người bệnh, bác yên tâm đi! Đương nhiên, nếu như cơ quan công an muốn hiểu biết tình huống của người bệnh thì tôi cũng sẽ nói thật.

Người đàn ông bất đắc dĩ, đành phải rời đi, trước khi đi còn liên tục làm ơn Trần Thương

...

...

Chờ sau khi gia đình kia rời đi.

Nhạc Nhạc và Tiểu Lâm vây quanh Trần Thương, hỏi:

- Bác sĩ Trần à, bóng cười là cái gì vậy? Khí cười... Được bán rất nhiều à?

Trần Thương sững sờ, giải thích:

- Kỳ thật đó chỉ là bơm khí cười vào trong bóng bay mà thôi.

- Tôi đã xem một bộ phim của Mỹ, ở Los Angeles, loại lon kim loại này được chuẩn bị đặc biệt cho các bữa tiệc, chứa từ tám gam tới hơn hai mươi gam Oxit Nitơ trong đó. Họ bơm những loại khí này vào súng tạo bọt sữa rồi bắn thẳng vào miệng

- Nếu không thì khí sẽ được bơm vào trong bóng bay, đây chính là bóng cười mà cô ta nói.

Hai người nổi da gà lắc đầu:

- Thật là có sáng tạo

- Thật là biết chơi

Trần Thương cười nói:

- Cái này không chỉ cần sáng tạo mà còn phải có tiền.

- Vừa rồi cô gái kia nói là một ngày một ngàn cái bóng cười... Vậy thì một tháng cũng phải tốn mấy trăm ngàn?

- Một bình khí ít nhất cũng là hai ngàn, cũng không phải người bình thường có thể tiêu thụ.

Nhạc Nhạc nghe xong, tức khắc biến sắc:

- Vậy cái chúng ta dùng trong phòng phẫu thuật cũng là khí cười à?

Trần Thương trợn trắng mắt:

- Nếu cô dùng cái đó thì sẽ bị người khác cho là thật sự thiếu Oxy não đấy.... Ở trong đó người ta dùng để chứa Oxy đã được phối trí

- Được rồi, được rồi, mau làm việc của mình đi. Đừng hỏi mấy cái này nữa

Hai người đúng là tò mò, nhưng mà cũng sẽ không thật sự nghe ngóng mấy cái này.

Thật ra rất nhiều thứ khiến con người gây nghiện lúc đầu đều là thuốc, chẳng qua là về sau dần bị mọi người chơi hỏng.

Kỳ thật có rất nhiều người đang tìm đường chết...

Giống như là động vật hoang dã, lão tổ tông đã cố gắng mấy ngàn năm, thật vất vả mới thuần hóa ra một số động vật có thể ăn, nhưng mà bạn lại không chịu nghe lời, một hai phải đi ăn một ít món không nên ăn, nguyên một con dơi mà cũng ăn vào miệng được

Chẳng lẽ bạn thật sự coi mình là dã nhân?

Trần Thương lắc đầu, đứng dậy trở về văn phòng.

...

...

Hiện tại, Mạnh Hi đang phấn khích cực kỳ.

Cô nằm trên ghế sa lon xem loại video trần trụi, vô cùng thoải mái

Trong lòng lại kích động không thôi

Đây đều là video phẫu thuật của Trần Thương.

Kể từ khi Trần Thương chỉ ra khuyết điểm, mỗi ngày cô đều nghiên cứu và tìm thứ mình còn thiếu sót.

Cô tìm tất cả những video phẫu thuật mà cô cùng làm với Trần Thương, xem đi xem lại nhiều lần.

Còn đừng nói, lần thứ nhất không phát hiện được cái gì, nhưng mà sau khi xem đi xem lại thì cô thật sự phát hiện rất nhiều điều phải học tập.

Đọc sách cả trăm lần để hiểu nghĩa của các con chữ, kỳ thật thì xem video cũng đồng dạng như vậy.

Đúng là bởi vì như thế, Mạnh Hi cũng cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và Trần Thương.

Nhưng mà Mạnh mỗ cô không những không hoảng hốt mà ngược lại cảm thấy vui vẻ cực kỳ. Rốt cuộc, Trần Thương càng mạnh thì cơ hội chiến thắng càng lớn hơn

Về phần mình?

Ai...

Cô có thể chỉ là một tên lưu manh.

Làm được ngày nào hay ngày đó, cô cũng biết mình không phải dành cho phẫu thuật, thiên phú về lĩnh vực phẫu thuật có hạn, còn không bằng đi nghiên cứu khoa học cho tốt.

Nhưng mà

Nếu như Trần Thương đoạt giải quán quân thì như vậy cũng giống như cô đoạt giải, không ảnh hưởng sự làm màu của cô

Nghĩ tới đây, Mạnh Hi cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn cho Wechat có biệt danh là “Lão tặc”:

- Lão tặc, còn chưa đầy bốn ngày nữa là đến tử kỳ của anh rồi đấy

Không bao lâu, bên kia đáp lại.

-...

Mạnh Hi nhìn thấy tin nhắn, tức khắc cười giễu một tiếng:

- Anh được hay không vậy? Nhanh như vậy mà đã tiết rồi! Anh không xứng có được Lệ Lam

Tư Không bất đắc dĩ, mỗi lần nói chuyện với nữ lưu manh này, mạch não hai người căn bản là không ở cùng một tần số.

Tư Không hồi đáp một cái tin nhắn:

- Trước khi tôi về nước thì đã chia tay tới Lệ Lam rồi.

Mạnh Hi nhận được tin tức, tức khắc sững sờ

- Lão tặc được lắm, không ngờ anh lại bội tình bạc nghĩa như vậy, đối với Lệ Lam của tôi...

Tư Không bất đắc dĩ hỏi một câu:

- Nè? Tôi nói này Mạnh ca... Chẳng lẽ cô thích tôi à?

Trong lòng Mạnh Hi tức khắc siết chặt:

- Anh nói hươu nói vượn cái gì thế, tôi mà thích anh à? Cái người đàn ông chưa đi chợ đã hết tiền! Muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, tôi thích anh để làm gì? Xì! Mơ đi

Tư Không trợn trắng mắt:

- Tôi không có, vậy cô có chắc! Lại nói, nếu vậy thì tại sao cô cứ một hai đuổi theo tôi không thả.

- Tôi thích ai thì anh chạy tới cướp, đến cuối cùng hai ta đều không có kết quả tốt...

- Hiện tại tôi đã về nước, cô cũng về nước... Chị hai à, tôi tranh không nổi với cô, được chưa?

Mạnh Hi cười giễu một tiếng:

- Gọi chị hai cũng vô dụng

Tư Không sững sờ, trực tiếp sửa miệng:

- Được rồi, Mạnh ca, cô nói đi, cô muốn tôi làm sao bây giờ?

Mạnh Hi trợn tròn mắt......

Suy nghĩ một lúc, cô nói:

- Tôi muốn đánh bại anh! Vò nát anh ở lĩnh vực anh am hiểu nhất

Tư Không nhíu mày:

- Xong rồi, đời tôi sẽ không bao giờ được giải thoát.

Mạnh Hi cười một tiếng:

- Anh không tin?

Tư Không gửi một cái icon bất đắc dĩ:

- Tôi rất muốn tin tưởng, Nhưng mà... Thực lực của tôi không cho phép

Mạnh Hi nghĩ đến biểu lộ cuồng vọng của Tư Không, cô cười giễu một tiếng.

Đợi khi nào học trò của tôi xử lý anh xong, lúc đó cậu ta sẽ ghé vào tai anh nói một câu:

- Tôi còn chưa dùng sức mà anh đã ngã xuống rồi à?

Nghĩ tới đã thấy sảng khoái

Tiếp đó Trần Thương sẽ nói cho anh ta biết, thầy của tôi phái tôi đến để đánh bại anh

Ừm

Bức cách tràn đầy.

Ai bảo anh phách lối

Hừ

Nghĩ tới đây, Mạnh Hi lập tức gửi một tin nhắn:

- Hay là chúng ta đánh cược đi?

Tư Không sững sờ:

- Cô nói đi, chỉ cần cô không nhớ thương tôi thì cái gì cũng được.

Mạnh Hi:

- Được rồi, nếu tôi thắng, vậy thì anh cho tôi mượn ít đồ, còn nếu tôi thua thì tôi sẽ đồng ý anh một điều kiện, thế nào?

Tư Không không chút do dự:

- Một lời đã định, cô muốn đánh cược như thế nào?

Mạnh Hi nói thẳng:

- Đánh cược lần tranh tài này đi, tôi cược anh không cầm được giải quán quân

Tư Không chỉ nói một câu thản nhiên:

- Tôi sẽ thắng.

Mạnh Hi cười khanh khách một tiếng, lập tức gửi một cái tin nhắn thoại cho anh:

- Rửa sạch mông chờ tôi đi! Tiểu tặc

Tư Không:

- Nữ lưu manh

Bình Luận (0)
Comment