Thi Dương một đường đi đều tựa như bạn bè bình thường vậy, hàn huyên trò chuyện tối hôm qua ngủ được thế nào, nói một số chuyện đặc sắc hay ho ở thủ đô.
Liên quan tới chuyện công tác và Trần Thương lấy được thưởng, một câu cũng không đề cập qua.
Trần Thương tò mò hỏi một câu:
- Quản lý Thi, trung tâm cấp cứu ở thủ đô thế nào?
Thi Dương trầm ngâm một lát, như thế nói:
- Trung tâm bệnh viện cấp cứu thủ đô nói trắng ra chính là cấp cứu đầu mối then chốt của thành phố, liên thông phối hợp với trên trăm bệnh viện, hình thành một mạng lưới cấp cứu.
- Thần tốc căn cứ bệnh tình người bệnh, lựa chọn bệnh viện thích hợp nhất tiến hành cấp cứu, trách nhiệm rất nặng.
- Có thể khả năng chuyên khoa không phải mạnh nhất thủ đô, nhưng, công năng lại là toàn bộ thủ đô không thể thiếu, đồng thời, trình độ cấp cứu, số một
Thi Dương nói cho Trần Thương một chút khái niệm sơ qua.
Thi Dương xe đến bên lề đường, chỉ cho Trần Thương:
- Ngay tại chỗ kia, ba tòa cao tầng mười tám lầu, thấy không?
Trần Thương tập trung nhìn vào, bên trên bảng hiệu to tướng viết dòng chữ trung tâm cấp cứu thủ đô.
Ba cao ốc cấp cứu giống như hình tam giác vậy, tạo thành ba cái chân.
Để Trần Thương lòng bất đắc dĩ sinh ra rung động, một trung tâm cấp cứu, có thể xây nên khổng lồ như vậy, có thể thấy được chút ít
Sau khi xuống xe, bởi vì vẫn chưa tới thời gian quy định, Trần Thương quyết định đi một vòng, nhìn một chút cấp cứu nơi này có dáng vẻ gì.
Thế nhưng vừa mới đi qua, chỉ nghe thấy âm thanh 120 vội vàng liên tiếp vang lên, đám bác sĩ và người bệnh có thứ tự cứu viện nối liền không dứt.
Bỗng nhiên vừa nhìn, trông như nguyên một cái chợ bán thức ăn vậy.
Thế nhưng Trần Thương lại có thể ý thức được, thật ra mỗi một đoàn đội đều tại có thứ tự tổ chức cứu viện, tiếp theo xem bệnh đến phòng cấp cứu, đến hỗ trợ kiểm tra, lại đến hội chẩn, cuối cùng chuẩn bị phẫu thuật.
Toàn bộ quá trình, làm cho Trần Thương kích động không thôi
Đến tám giờ, Trần Thương dựa theo nhắc nhở tìm một nhân viên để đưa tin.
Sau đó, tiện đường nên được đưa tới một nhóm nhỏ.
- Đây là Trần Thương, anh hôm nay đi theo các cậu tiến hành công việc cứu viện...
Sau khi nhân viên công tác tiến hành giới thiệu cho Trần Thương, nói một lần cac hạng mục cần chú ý hôm nay.
Tất cả mọi người là ngoại khoa tim, đối với mấy thứ này đều hiểu.
- Chào anh, tôi là Lý Vĩ Ngạn, tổ trưởng tiểu đội này, tiểu đội chúng tôi tổng cộng có bốn thành viên, chủ yếu phụ trách công việc cấp cứu ngoại khoa tim, hôm nay có thể sẽ khá là khổ cực.
Lý Vĩ Ngạn là một người đàn ông gần bốn mươi, vóc người trung bình, mang theo một bộ kính đen, không giống một vị bác sĩ, cũng là một cái lập trình viên, có điều nhìn qua cực kỳ nghiêm cẩn.
Tiểu đội cấp cứu giống như một dây cót vặn chặt vậy, không ngừng bắt đầu các loại công việc cấp cứu từ to đến nhỏ.
Từ tám giờ bắt đầu tự giới thiệu xong, Lý Vĩ Ngạn chỉ nghe thấy trạm y tá truyền đến giọng nói: tổ 32 đường Triều Dương xảy ra tai nạn giao thông... Lập tức tổ chức cứu viện.
Trần Thương đi theo ra xe, tình huống người bệnh còn tốt, ngoại thương, các dấu hiệu tính mạng ổn định, ngược lại cũng không phải chuyện lớn gì.
Ròng rã một buổi sáng, năm người đều chưa từng được dừng chân.
Giữa trưa Lý Vĩ Ngạn mời Trần Thương ăn cơm hộp, đây là thức ăn ngoài chỉ cấp cứu họ mới đặc biệt có, cơm nhiều bao ăn no, ngay cả Đường Linh Linh, là phụ nữ duy nhất trong tiểu tổ cũng ăn hết tận hai hộp.
Cường độ công tác cao, cho nên tiêu hao thể lực cũng rất lớn.
Sau khi Trần Thương nhìn thấy cái trung tâm cấp cứu này, đột nhiên cảm giác được công tác ở Tỉnh Nhị Viện, quả thực quá thoải mái.
Cũng không thể nói chỗ tổ 32 anh khá là mệt mỏi, ngược lại, Trần Thương cũng ý thức được tại khi trung tâm cấp cứu phân phối nhiệm vụ, tổ 32 làm cấp cứu đến cùng, trên cơ bản cũng là người bệnh cần ổn định tình huống không phải rất nghiêm trọng, buổi sáng duy nhất một ca phẫu thuật, là tai nạn giao thông làm cho động mạch chủ xuống của người bệnh bị chảy máu.
Giống như cái tổ 32 này, cũng không phải là đoàn đội cấp cứu loại loại nguy hiểm đến tính mạng.
Có điều nghĩ đến cũng thì mấy bên tiểu tổ cấp cứu đặc biệt khẩn cấp, có lẽ... Chính mình cũng căn bản không xen tay vào được.
Buổi sáng hôm nay, biểu hiện của Trần Thương, cũng coi là để mấy người hai mắt tỏa sáng.
Thời gian kiểm chỉ có một ngày, đến xế chiều sáu giờ là kết thúc, bỗng nhiên Trần Thương lo lắng, một đoàn đội như vậy, có thể trải qua nổi tàn phá của Boss cấp Vương hả?
Buổi trưa, công việc cứu viện căng thẳng rốt cuộc buông lỏng một chút.
Lý Vĩ Ngạn nói với Trần Thương, bình thường thời gian xảy ra sự cố nhiều và phải bận rộn nhất, chính là buổi sáng và buổi tối, có đôi khi, họ cảm thấy sau khi tan làm, mới thật sự là thời gian làm việc.
Điều này làm cho mọi người dở khóc dở cười.
Trần Thương xuất thân từ cấp cứu, cũng làm cho mọi người có thêm nhiều hảo cảm.
Đang lúc khi mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên còi báo động cấp cứu vang lên.
- Cứu mạng! Giết người
Vừa nghe đến đây, lập tức bên trong toàn bộ đại sảnh cấp cứu rùm beng
Bốn người biến sắc, tất cả chạy như bay vào trong
Vừa mới chạy vào, đã nhìn thấy chỗ trạm y tá có một nam thanh niên đứng đó, cầm trong tay dao gọt hoa quả trực tiếp đâm vào bên trong lồng ngực một người y tá, lập tức toàn bộ trạm y tá hoảng sợ gào thét.
Vốn chính là thời gian giữa trưa, người trong đại sảnh không nhiều, các y tá cũng ở nơi đó ngồi ăn cơm.
Ai có thể ngờ sẽ có một việc ngoài ý muốn như vậy?
Sau khi đâm vào lồng ngực, máu tươi lập tức phun ra, nhuộm đỏ phía trước y tá, máu tươi phun nhập vào trong cơm hộp trước mặt, máu nhuộm đỏ cái màn thầu gặm được một nửa kia
Tất cả mọi người đều hoảng sợ gào thét, nam thanh niên một mặt đầy sát khí đứng ở đằng kia, cười điên cuồng:
- Giết người thì đền mạng! Đây là đạo lý, mẹ ruột của tôi, cũng là bởi vì cô
Dao nhỏ trong tay quơ, an ninh xung quanh đứng ở bên cạnh, không dám có chút động tĩnh.
Mà Trần Thương thấy cảnh này, lập tức biến sắc
Y tá kia còn chưa chết, nhưng tình huống này lại có thể kiên trì bao lâu chứ?
Chỗ anh ta đâm vào chính là trước ngực trái, tình huống máu tươi dâng trào mà nhìn, thật sự vô cùng nguy cấp, trì hoãn một giây một phút cũng không được.
Thế nhưng làgười xung quanh, nhưng không có một ai dám xông đi lên
Trần Thương một cỗ nhiệt huyết xông lên đầu.
Sử dụng lực lượng dược tề, vọt thẳng ra ngoài.
Lúc này, nam thanh niên điên cuồng vung dao nhỏ, một dáng vẻ không chút kiêng kỵ nào.
Mà tốc độ của Trần Thương rất nhanh, sau khi chạy tới, nam thanh niên cười dữ tợn, nhìn Trần Thương, muốn vung dao nhỏ.
Mặc dù khí lực Trần Thương lớn, thế nhưng cũng rất ít đánh nhau, chỉ có thể dùng cánh tay ngăn trở, một phát bắt được nam thanh niên, cầm cánh tay của anh ta, dùng sức vặn một cái, lập tức một trận âm thanh răng rắc truyền đến.
Tiếp theo là một tiếng kêu rên tan nát cõi lòng.
Trần Thương chưa hết giận, một đá đạp tới chỗ nam thanh niên, một đòn này, trực tiếp đạp bay bảy tám mét, làm tất cả mọi người đều sợ ngây người
Bảo vệ xung quanh thấy nam thanh niên buông dao nhỏ rơi trên đất, lập tức vọt ra, phi thân nhào tới, đè anh ta thật mạnh xuống đất, thế nhưng lúc này anh ta đã đau đến ngất rồi
Sau đó, Trần Thương căn bản không có thời gian dây dưa với anh ta, xoay người gọi Nhạc Nhạc trực tiếp ôm lấy người y tá lên, la lớn:
- Phòng phẫu thuật
- Nhanh đi phòng phẫu thuật
Người xung quanh rốt cuộc khôi phục trạng thái, lập tức bắt đầu căng thẳng làm công việc cứu viện theo thứ tự
Mà Lý Vĩ Ngạn nhìn chằm chằm Trần Thương, đang muốn nói chuyện thì bị Trần Thương bỗng nhiên la lớn một tiếng, hơi choáng váng, nhìn ánh mắt Trần Thương, vô cùng kiên định, không thể nghi ngờ
- Nhanh đi chuẩn bị phòng phẫu thuật