Siêu âm thấy: Hai bên tuyến giáp trạng to lớn, bao màng không bóng loáng, thực chất tiếng vang tăng thô, không đều...
Hình ảnh siêu âm:
Tuyến giáp trạng thực chất tăng trở lại tăng thô, không đều.
Phía bên phải có thể thấy được tỷ lệ xảy ra khối u cao, loại T1-RADS-4B
...
Sau khi Trần Thương nhìn thấy 4b, nhất thời biến sắc, chuyện này ý nghĩa là xác suất ác tính đã rất cao, cái chỉ tiêu này bệnh viện đều thường dùng, người bệnh xem không hiểu có thể tránh khỏi bối rối không cần thiết, mà bác sĩ cơ bản đều hiểu.
Bình thường mà nói, phân loại khối u tuyến giáp, loại 1 là tuyến giáp trạng bình thường, loại 2 là u lành, loại 3 là rất có thể u lành (80% tốt), loại 4a là (ác tính 5~ 10%), 4b (ác tính 10~ 80%); loại 5: Rất có thể khối u ác tính (ác tính > 80%).
Nhìn ký hiệu 4b trên báo cáo chụp phim, Trần Thương hiểu rõ, chuyện này mang ý nghĩa xác suất khối u ác tính rất cao.
Hơn nữa nhìn trên báo cáo khối u bất quy tắc, máu chảy rất tốt, tiếng vang không đều...
Mặc dù siêu âm không thể xác định, nhưng Trần Thương cảm giác khoảng cách chẩn đoán chính xác còn kém một cái sinh thiết
Sau đó đến suy nghĩ làm sao trao đổi với người bệnh
Trực tiếp nói bị u bướu, cậu ta khẳng định lo lắng không tiếp thụ nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương nói:
- Dì, ngày mai dì không cần đi khám bệnh, trực tiếp đến khu nội trú, kết quả tuyến giáp trạng hồi báo là, khối u rất có thể là ác tính, chúng ta tiếp theo cần làm chính là làm sinh thiết, chẩn đoán chính xác rốt cuộc là lành hay ác tính, tiếp đó hoàn thiện kiểm tra tương quan, tốt nhất là kịp thời phẫu thuật
Nghe thấy lời Trần Thương nói, quả nhiên, hai người đều trợn tròn mắt.
Dì hơi do dự một chút:
- Bác sĩ... Cậu nói là ung thư à?
Trần Thương cảm thấy kéo dài bệnh tình phiền toái hơn, thế là nói:
- Dì đừng lo lắng, tôi chỉ nói là có khả năng này, nhưng đến cùng phải hay không, còn cần chẩn đoán sinh thiết chính xác, hơn nữa, dì cũng đừng có gánh nặng quá lớn, ung thư tuyến giáp hiện tại hiệu quả trị liệu đặc biệt, tỉ lệ sống sót trong vòng mười năm trở lại 90% trở lên, rất nhiều người bệnh uống thuốc trường kỳ, cơ bản không ảnh hưởng.
Nghe thấy lời Trần Thương nói, dì im lặng.
Ai biết kiểm tra ho khan lại ra được ung thư tuyến giáp trạng.
Hơn nữa... Đây là vận khí tốt.
Nếu như cứ luôn ở huyện Vạn An, khả năng đến chết cũng không rõ.
Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ mẹ lo lắng hoảng sợ, bất đắc dĩ hỏi:
- Bác sĩ, mẹ tôi ngày thường rất tốt, sao lại có bệnh tuyến giáp vậy?
Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, nói một câu:
- Đề nghị của tôi là sau này có chụp CT, cố gắng hết sức cầm đồ vật che cái cổ, chụp xương cổ cố gắng hết sức chụp hạch từ mà không phải CT, CT gây tổn thương rất lớn tới tuyến giáp.
…
…
Trần Thương nhìn hai người rời đi, cũng thở dài.
Ai gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ hơi buồn bã.
Nghĩ tới đây, Trần Thương đột nhiên cảm thấy Tần Hiếu Uyên rất lợi hại, với tư là cách chủ nhiệm nội khoa u bướu, ông nhìn bao nhiêu người mắc bệnh, chẩn đoán chính xác bao nhiêu u bướu, chứng kiến bao nhiêu vui buồn hợp tan.
Có lẽ đây mới là tu luyện một chủ nhiệm chân chính?
Không chỉ là y thuật cao siêu, hơn nữa còn tu luyện trái tim?
Lúc rửa tay, hôm nay Trần Thương làm cho mình một tổng kết.
Thứ nhất là không thể khinh thường kiểm tra thể trạng, dì đã ho khan một tháng, cũng không có người chú ý tới giáp tuyến của bà có vấn đề à?
Có lẽ mọi người đều cảm thấy không cần thiết
Ai có thể nghĩ tuyến giáp và ho khan liên quan đến nhau chứ?
Thứ hai, sau này ra cửa phải mang khẩu trang, tránh giá trị nhan sắc lộ ra ngoài, bị mấy chị gái quấy rầy.
Nhưng mà, khi Trần Thương thức dậy nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống, đột nhiên cảm giác được chị gái này cũng không đáng ghét như vậy, dù sao cũng giúp anh hoàn thành nhiệm vụ ba người bệnh.
Một người là học sinh cấp ba, một người là chị gái mê trai, còn có dì không biết là may mắn hay là không may mắn.
Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ, lần đầu chẩn bệnh cho ba người bệnh, thưởng: Điểm kỹ năng + 1.
Thưởng an ủi, có thể chấp nhận được.
Khi Trần Thương ra cửa chuẩn bị tan việc, ra khỏi cửa, nghe âm thanh quen thuộc.
- Mẹ... Nếu không ngày mai con đi cầu xin viện trưởng Tần, cho mẹ thêm một số bây giờ đã nhiều người như vậy, chắc là không có cơ hội.
Dì thở dài:
- Cũng đúng lúc, mẹ còn sợ con xếp hàng một đêm ở đây sẽ nghỉ ngơi không tốt, ngày mai con trở về còn phải trực, tùy tiện treo một cái đi, đổi một bác sĩ cũng được.
Lúc này, vừa vặn Trần Thương đi ngang qua.
Do dự một chút, sau đó đi lên nói:
- Dì, như vậy đi, ngày mai trực tiếp đến khoa u bướu tầng 16 khu nội trú, sáng sớm ngày mai viện trưởng Tần sẽ đi thay quần áo, cháu viết cho dì một tờ giấy, dì đi tìm ông ấy là được, viện trưởng Tần nhìn thấy tờ giấy cũng biết tình huống gì.
Dì lập tức ngây ngẩn.
Ngay cả cậu con trai cũng trợn tròn mắt.
Chẳng qua là họ đơn thuần không tin, dì vội vàng nhỏ giọng nói
- Cậu nhóc, cậu quá ngốc
- Cậu đó, hiền lành là đúng, dì xin nhận tấm lòng của cậu, nhưng mà... Cậu viết một tờ giấy cho viện trưởng, nào có ai làm như vậy, cậu không sợ sẽ khiến viện trưởng mất hứng à?
- Người ta là viện trưởng, một bác sĩ nhỏ như cậu, không phải rất loạn à chỉ có viện trưởng cho cậu giấy chứ cậu sao lại cho viện trưởng giấy được, đây còn ra thể thống gì?
Người tuổi trẻ nhìn Trần Thương, cũng cười khổ không thôi.
Ở trong mắt anh ta, Trần Thương có thể là vào nghề chưa lâu kinh nghiệm sống chưa nhiều, nhưng mà phần tâm ý này thật sự là không tệ.
Trần Thương kinh ngạc một chút, đúng là cái lý này.
Nhưng mà...
Quan hệ của anh và lão Tần đương nhiên là thiên ti vạn lũ, ít nhất là anh đưa bình rượu ngon của giáo sư Miyake cho ông Tần.
Cùng giải thích với họ cũng không thông.
Suy nghĩ một chút, Trần Thương trực tiếp gọi điện cho Tần Hiếu Uyên.
Tần Hiếu Uyên với tư cách là trưởng bếp trong nhà, đang chuẩn bị xuống bếp, nghe điện thoại reo, vội vàng hỏi:
- Duyệt Duyệt, điện thoại của ai thế?
Tần Duyệt nhìn người gọi tới, lập tức trợn tròn mắt.
- Ba... a a a là ai?
Tần Duyệt nhìn trên màn hình điện thoại di động “A a a” hơi mơ màng.
Có ai sẽ bị chú thích a a a chứ?
Chẳng lẽ... Có gian tình?
Ông Tần vừa nghe, vội vàng buông đồ trong tay xuống, tới nhận điện thoại.
Lúc này, Ký Như Vân cũng tò mò.
A a a là ai?
Chỉ thấy lão Tần nói:
- Tiểu Trần, à, người bệnh? Được được được, ngày mai cháu cứ bảo họ đến khu nội trú chờ chú, đúng, cháu viết một tờ giấy, được rồi, được rồi, gặp lại sau.
Tần Hiếu Uyên cúp điện thoại, hai người trợn to hai mắt.
Tần Duyệt:
- Ba? A a a là Trần Thương?
Ông Tần rất tự nhiên ừ một tiếng:
- Đúng vậy.
Tần duyệt mặt đầy mờ mịt:
- Có ý gì ạ?
Lão Tần do dự một chút, muỗng xào rau trong tay do dự một chút:
- Ý trên mặt chữ.
...
Sau khi Trần Thương lấy bút viết cho dì một tờ giấy, cười nói:
- Được rồi, cháu đã hỏi hộ dì, ngày mai dì tới sớm một chút, bảy giờ đến là được.
Dì và người trẻ tuổi do dự hồi lâu, luôn cảm thấy Trần Thương là đang nói dối họ.
Nhưng mà... Cũng không cần thiết gọi điện thoại ngay trước mặt?
Chẳng lẽ... Cậu bác sĩ này là nhân vật đặc biệt?
Nếu không căn bản là giải thích không thông
Bác sĩ này, thật là thần kỳ...