Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 797 - Chương 798: Đăng Ký Kết Hôn Sớm Một Chút

Khi bac si mo hack full
Chương 798: Đăng Ký Kết Hôn Sớm Một Chút
 

Ngày thứ hai, Trần Thương mang theo Tần tiểu liếm đi tới khu nhà mới tại Hải An, Vương Chí dẫn theo nhân biên bán hàng đi tới.

Vừa mới mở cửa, nhất thời mắt Tần Duyệt lóe sáng lên

Cả phòng đều được bố trí theo phong cách ưa thích của cô, phòng ngủ màu hồng phấn, rèm cửa sổ sát đất màu xanh trắng, giấy dán tường thanh lịch, ngay cả mùi sơn cũng không rõ ràng.

Thợ trang trí đã rất dày công trổ tài, các chi tiết đều được xử lý tỉ mỉ.

Trần Thương thấy Tần Duyệt xem tới xem lui có vẻ hết sức hài lòng, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.

Mà mọi thứ những thứ này tự nhiên là công lao của Vương Chí:

- Quản lý Vương, thực sự là quá cảm ơn

Vương Chí bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói:

- Trong khả năng thôi, đúng rồi, nhìn hai người thích loại đồ điện gia dụng như thế nào, tôi cố ý để Tiểu Nhã bên chúng tôi liệt kê một chút, đến lúc đó tôi sẽ bố trí lắp đặt cho, cũng coi là quà mừng kết hôn lễ cho hai người

Xem toàn bộ căn nhà, Tần Duyệt cầm danh sách của Tiểu Nhã bắt đầu chọn lựa đồ dùng trong nhà.

Không thể không nói, cô gái này thật cẩn thận, ngay cả chăn lông, nôi em bé đều có thể nghĩ ra.

Việc trang trí là cái động không đáy, đồ điện gia dụng cũng như vậy, nhưng mà chuyện này đối với tập đoàn Trịnh thị mà nói chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.

Hơn nữa Tần Duyệt cũng không ngu mà chọn lựa những cái như vòi nước 20 vạn kia.

Chọn xong đồ dùng trong nhà, Tần Duyệt báo cho quản gia vị trí và miêu tả một chút.

Tiễn hai người Vương Chí đi, Tần Duyệt vui vẻ ở trong phòng đùa vui ồn ào

- Trần Thương! Nơi này sau này sẽ là nhà của chúng ta

- Ha ha, em sẽ là Tiểu Bá Vương trong nhà

- Đến lúc đó em muốn phủ kín thảm ở đây, phơi dưới ánh nắng mà lăn lộn

...

Trần Thương thấy Tần Duyệt đang tận tâm miêu tả ước mơ mai sau, cũng bất đắc dĩ lâm vào trong ảo tưởng.

Thật lâu sau, Tần Duyệt cũng mệt mỏi, hai người ngồi ở trên sàn trước cửa sổ sát đất, cách lớp kính thật dày, ánh nắng ấm áp buổi sáng, chiếu vào mặt hai người, tràn đầy hạnh phúc.

Phía dưới là công viên, có một dòng sông nhỏ, hiện tại đang là mùa đông, nước sông đã kết băng, người đi đường cũng không nhiều, cây cối cũng trụi lủi.

Thế nhưng ở trong mắt hai người, nhìn thấy đều là mùa xuân cây cối xanh um tươi tốt, mùa hè ve kêu chim hót, mùa thu lá rụng, còn mùa đông tuyết trắng ngần.

Tần Duyệt cứ như vậy dựa vào vai Trần Thương, bỗng nhiên nhỏ giọng nói:

- Trần Thương...

Trần Thương xoa đầu cô:

- Sao thế?

Tần Duyệt không lên tiếng, bất đắc dĩ xoay người lại nhìn chằm chằm Trần Thương, giơ tay lên xoay mặt anh sang.

Cứ như vậy mắt đối mắt nhìn nhau.

Trần Thương bất đắc dĩ cười:

- Sao vậy?

Tần Duyệt thở dài:

- Em không muốn rời xa anh, em muốn sống cùng anh, sinh con cho anh.

Sau khi Trần Thương nghe vậy thì cười nói:

- Được rồi.

Tần Duyệt cười hì hì vùi đầu vào ngực Trần Thương:

- Chúng ta nên đăng ký kết hôn sớm một chút

- Đến lúc đó chúng ta tới thủ đô, có thể quang minh chính đại ở cùng nhau, anh sẽ hầu hạ em thật chu đáo, em cũng sẽ không cần nhìn sắc mặt các thầy giáo ở trường nữa

Thời gian ở cùng với Tần Tiểu Thiểm vẫn luôn trôi nhanh và luôn ngọt ngào như vậy

Không biết đó là mùi son môi của cô ấy hay là vị ngọt là tình yêu.

Hoặc có lẽ khi hai người ở chung với nhau vốn sẽ nên như vậy chăng?

Trong cuộc sống có mối tình nghề nghiệp, có lẽ để có thời gian gặp mặt nhau cũng khó, mà xa cách nhau cũng khó không kém.

Trần Thương và Tần Nguyệt ở cùng một khoa, ngày nào cũng gặp nhau, chuyện này khá tốt.

Nhiều bác sĩ tụ tập với nhau không đến ba ngày một tuần trong suốt cả năm, làm việc ca đêm, luân phiên đổi ca ngày thành ca đêm toàn bộ đều ở lại trong bệnh viện…

Các vòng chuyển này về cơ bản chiếm rất nhiều thời gian.

Điều này vẫn chưa kể đến việc nghiên cứu sâu hơn, về quê, học tập, tham gia các cuộc họp, v.v… Về cơ bản, thực sự tụ tập thì ít mà xa cách thì nhiều.

Có những vị trí khác như gia đình quân nhân, cảnh sát, v.v.

Có lẽ mỗi nghề nghiệp đều giao cho một sứ mệnh đặc thù riêng, và gia đình tất nhiên phải hi sinh bỏ ra.

Chủ nhật, buổi trưa Trần Thương đưa Tần Nguyệt đi ăn lẩu buffet nóng hổi, sau đó thỏa mãn đi xem phim còn cầm theo hai ly trà sữa, chưa hết được một tình tiết thì Tần Nguyệt đã trực tiếp ngủ thiếp đi.

Trần Thương phủ áo khoác lông lên người cô, nhìn hàng mi dài của cô, anh nở nụ cười.

Sau khi tỉnh dậy, Tần Nguyệt đã sảng khoái và tràn đầy năng lượng hơn, kéo Trần thương đi mua sắm, ăn vặt, đi dạo chợ đêm.

Lúc này, Trần Thương mới phát hiện ra, liên tục ra nước ngoài, đã hơn một tháng rồi cũng chưa dẫn cô đi đâu cả.

Trần Thương đưa Tần Nguyệt về nhà, vẫn còn chưa kịp nghỉ ngơi thì có cuộc gọi đến

- Chủ nhiệm Trần, anh mau đến bệnh viện gấp, trong phòng cấp cứu có một người bệnh đặc biệt

Trần Thương nghe thấy giọng nói gấp gáp của Nhạc Nhạc, nhất thời sửng sốt:

- Được, đợi tôi chút, tôi lập tức đến ngày

Trần Thương cúp máy, chạy về phía bệnh viện.

Chỉ nhìn thấy rất nhiều người đứng ở cổng bệnh viện, sau đó anh vội vàng đi vào bên trong, nhìn thấy Nhạc Nhạc đang đứng đợi, trên tay còn cầm áo blouse trắng của Trần Thương.

Nhìn thấy Trần Thương đến, Nhạc Nhạc vội đưa áo cho anh, cẩn thận nói nhỏ bên tai anh:

- Bác sĩ Trần, người bệnh là một minh tinh.

Sau khi Trần Thương nghe xong, anh hơi sửng sốt.

Thảo nào bên ngoài có nhiều người ăn mặc không đúng lắm.

Khi đến phòng cấp cứu, có một vài người đàn ông trung niên đang đứng ngoài cửa, họ nhìn thấy Trần Thương bước vào, hơi do dự.

Nhạc Nhạc nhanh chóng nói:

- Đây là phó chủ nhiệm khoa của phòng cấp cứu, chủ nhiệm Trần.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm:

- Chủ nhiệm Trần, xin anh thứ lối cho chúng tôi. Tình hình đặc biệt, chúng tôi cũng không muốn gây ra quá phiền toái và rắc rối cho mọi người.

Trần Thương vẫn không nói gì, mà thay vào đó là Nhạc Nhạc nói:

- Chủ nhiệm Trần, hôm nay viện trưởng Tần và chủ nhiệm Lý đi họp rồi, hôm nay trực ban là cô Thạch.

Trần Thương trực tiếp gật đầu đi vào trong phòng cấp cứu, lúc này trước tiên là phải xem tình trạng hiện tại của người bệnh như thế nào đã sau đó hẵng nói tiếp

Sau khi bước vào, nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, trên người cũng đã gắn máy theo dõi chỉ số, sắc mặt anh ta trắng nhợt, hô hấp khó khăn.

Trần Thương vội hỏi:

- Cô Thạch, tình trạng người này như thế nào?

Thạch Na nhìn thấy Trần Thương đã đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Bởi vì bị ho ra máu cho nên được đưa đến bệnh viện. Sau khi nhập viện, anh ấy bắt đầu xuất hiện triệu chứng ngất, kèm theo khó thở, xuất hiện hai cơn co giật trong vòng 10 phút và tự hồi phục. Nhiệt độ cơ thể hiện là 39,2 độ C.

Trần Thương nhìn người đàn ông, nhìn thấy hơi quen mắt...

Đột nhiên, nhận ra rằng người này giống như một ngôi sao nhỏ hát hiphop, anh ấy tên là gì... Vu Y

Là người có vẻ ngoài rất hoang dã, một vài năm trước, tham gia một chương trình “Trung Hoa có Hip Hop” đã trở nên nổi tiếng hơn.

Dựa vào những màn hò hét, la hét điên cuồng đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Trần Thương cầm hồ sơ bệnh án lên xem.

Sau đó anh lại hỏi:

- Có tiền sử bệnh án nào không?

Thạch Na lắc đầu:

- Không rõ nữa, còn chưa kịp hỏi thì anh ấy đã ngất rồi.

Bình Luận (0)
Comment