Tuyết rơi rồi?
Nhất thời ba người đều hơi im lặng.
Lúc này tuyết rơi thì thật sự rất nguy hiểm, xe căn bản không dám phóng nhanh, hơn nữa, lúc này tuyết rơi cũng là nguy hiểm nhất.
Bởi vì thời tiết quá lạnh, rơi xuống mặt đất ấm áp, sẽ tan nhanh.
Thế nhưng thời tiết lạnh, rất nhanh mặt đường sẽ kết thành một tầng băng.
Đây là một trong những thời tiết mà tất cả tài xế sợ nhất.
Trần Thương không nói chuyện, anh biết trong lòng ông Dương hiểu rõ.
Như vậy, ngày thường khoảng cách hơn 20 phút, bây giờ đột ngột tăng lên hơn nửa giờ, gần 40 phút.
Sau khi ông Dương đến đó, xung quanh đã có một đống xe cứu thương.
Có điều, nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện những xe cứu thương này ngừng ở vị trí rất thuận tiện.
Vị trí này không làm ảnh hưởng đến nhân viên vận chuyển, cũng không làm ảnh hưởng đến việc di chuyển của các xe xung quanh.
Lúc này, Hà Thông cũng đã đến hiện trường, việc này làm cho Trần Thương hơi kinh ngạc.
Chủ nhiệm Hà này là một nhân vật lớn.
Có điều giờ không phải là lúc nói chuyện này, nhìn thấy Trần Thương đến, trong lòng ông Hà vui vẻ.
- Tiểu Trần đến rồi
Trần Thương gật đầu:
- Chủ nhiệm Hà, tôi phụ trách bên nào?
Sắc mặt ông Hà nghiêm nghị nói:
- Cậu và tôi vào trong xem thử.
Lúc nói chuyện, đưa theo Trần Thương tiến vào trong.
Phía trước có 4 - 5 chiếc xe đậu cùng chỗ, 2 chiếc xe lật ngược.
Trần Thương nhìn thấy trong đó có những chiếc xe đã được nhân viên chữa cháy mở ra, vội vàng chạy đến chuẩn bị nâng người bệnh ra.
Lúc này khung cảnh hỗn loạn, có tiếng than tiếng khóc
Năm chiếc xe cấp cứu lần lượt bắt đầu vận chuyển người bệnh, Trần Thương hợp tác với anh trai phòng chữa cháy, mắt nhìn thấy lập tức đưa người đàn ông trong xe ra ngoài.
Bỗng nghe thấy tiếng khóc lớn:
- Mau cứu vợ tôi
Trần Thương mặt biến sắc, cũng hơi lo lắng, nhưng vẫn gọi ông Dương và anh trai phòng cháy chữa cháy cùng nhau đưa người vận chuyển sang bên cạnh.
Vào giờ phút này, quan trọng nhất chính là đưa người bệnh chuyển đến nơi an toàn.
Hiện trường tai nạn xe là nơi vô cùng không an toàn
Lúc này, Tiểu Lâm cầm cáng cứu thương chạy đến, cận thẩn ôm mấy người bị thương lên, vận chuyển ra ngoài.
Lúc này người đàn ông hô hấp đều đặn, không có vết thương quá rõ ràng.
Tiểu Lâm vội vàng đo huyết áp, cũng rất bình thường.
Có vẻ hệ số nguy hiểm cũng không cao
Trần Thương cầm lấy ông nghe bệnh, sau khi nghe chuẩn đoán bệnh, tim đập rất nhịp nhàng, không có nghe thất tạp âm nào.
Ngay lúc này, người đàn ông vừa rồi lại tiếp tục kêu lớn:
- Bác sĩ ơi! Ai có thể cứu vợ của tôi?
Trần Thương mặt biến sắc, nói với bác sĩ bên cạnh:
- Đồng chí, anh tiếp tục xem, tôi qua đó xem thế nào.
Sau khi Trần Thương đi qua, phát hiện một người phụ nữ tầm 30 tuổi đang kẹt lại giữa xe, không thể động đậy.
Có điều
Quan trọng nhất là, bên dưới người phụ nữ toàn là máu, mà đây là người phụ nữ đang mang thai
Nhất thời, Trần Thương biến sắc.
Người đàn ông bên cạnh lớn tiếng kêu gào, quỳ trên mặt đất dập đầu, âm thanh phanh phanh phanh rất vang
- Xin hãy cứu vợ tôi với, hãy cứu cô ấy, tôi cầu xin bác sĩ......
Người đàn ông khóc lớn, nước mắt nước mũi chảy vào trong miệng lúc nào không hay biết.
Người đàn ông hét lớn:
- Có bác sĩ phụ khoa không?
Chủ nhiệm Hà cũng vô cùng gấp gáp.
Lúc này, bệnh viện phụ khoa gần nhất đang tiến hành một ca phẫu thuật, không thể phân thân, mà bệnh viện khác qua đây, ít nhất cần 40 phút trở lên, nhưng bây giờ người phụ nữ mang thai này trạng thái đang rất yếu, có thể kiên trì được 40 phút hay không cũng là một vấn đề lớn
Hà Thông vội vàng gọi điện cho bệnh viện phụ sản Tỉnh và phụ sản Thành phố, nhưng xe hai bên đến đây nhanh nhất cũng phải mất hơn 40 phút.
Bây giờ, Hà Thông bắt đầu luống cuống.
Phụ khoa
Phòng cấp cứu chết tiệt đó không có một bác sĩ phụ khoa?
Nghĩ đến đây, Hà Thông cực kỳ gấp gáp, hận không thể ném điện thoại.
Trơ mắt nhìn một sinh mạng chạy đi, đây là loại cảm giác đáng ghét nhất.
Nhìn thấy Trần Thương đi đến, Hà Thông hô hấp trì hoãn.
Trần Thương thấy thế, không để tới việc khác, gọi mấy bác sĩ chân tay luống cuống không biết làm thế nào đến.
- Mọi người qua đây, phối hợp với tôi một chút! Chúng ta trước tiên đưa cô ấy ra
Mấy vị bác sĩ nhất thời gật đầu.
Lúc này cửa xe đã bị đụng hư, mà người phụ nữ bị kẹt trực tiếp.
Anh trai phòng cháy chữa cháy nhìn thấy người phụ nữ đang mang thai nên cũng không dám động lung tung.
Trần Thương đỡ lấy bụng, hai người khác đỡ đầu, một người kéo chân, cả ba người đồng tâm hiệp lực, thật vất vả mới đưa được người phụ nữ ra ngoài.
Trần Thương vội vàng nói:
- Đưa lên xe trước
Mấy người gật đầu.
Ngay lúc này, người phụ nữ mang thai té xỉu bỗng nhiên bừng tỉnh
Hơi thở yếu ớt kêu cứu:
- Cứu lấy đứa trẻ, cầu xin mọi người, cứu lấy con của tôi có được không?
Lúc này người đàn ông nhìn thấy vợ đã tỉnh lại, trong lòng xen lẫn cảm xúc:
- Vợ, xin lỗi, xin lỗi! Đều tại anh! Anh lái xe không chú ý.... anh... có thể đổi mạng cho hai người hay không
- Anh... anh có lỗi với em và con
Người phụ nữ rất yếu, sắc mặt tái nhợt sau khi chảy máu nhiều, môi tái xanh:
- Chồng... cứu con, cầu xin mọi người, hãy cứu con của tôi
- Nó sắp ra rồi... tôi cảm thấy nó sắp ra rồi
Lúc này, người phụ nữ thật sự sợ muốn chết
Trần Thương thấy thế:
- Đưa lên xe cứu thương của tôi
Hà Thông nhíu mày:
- Tiểu Trần?
Trần Thương cơ bản không để ý đến giải thích, trực tiếp nói:
- Tôi biết đỡ đẻ
Vừa nghe lời này, nhất thời xung quanh đều yên lặng
Hà Thông cũng trừng to mắt, cái này... cậu biết đỡ đẻ?
Thế nhưng đã đến lúc này rồi, tâm trí đâu mà còn nghi ngờ?
Chắc chắn phải đỡ đẻ rồi.
Ba người đưa người phụ nữ lên xe, Trần Thương nói với Tiểu Lâm:
- Khử độc, sát trùng, chuẩn bị đỡ đẻ
Mấy bác sĩ cấp cứu trừng to mắt, hơi khó tin.
Thế nhưng, lúc này, cửa xe đã đóng lại rồi
Không để cho họ suy nghĩ và xoắn xuýt.
Nhân viên cấp cứu ở hiện trường được miễn trách nhiệm, bình thường sẽ không truy cứu.
Thế nhưng lúc này, bên ngoài xe, mấy bác sĩ cấp cứu và Hà Thông liếc nhìn nhau.
- Chủ nhiệm Hà.... đây là ai?
- Đúng thế! Lại còn biết.... đỡ đẻ?
Mấy bác sĩ lắc đầu, quay lại cấp cứu cho các người bệnh khác.
Mà Hà Thông thì một mặt mê mang, nhìn Trần Thương trong xe, lắc đầu.
Đứa trẻ này.... thật sự biết đỡ đẻ?
Giờ phút này, Trần Thương đã hoàn tất kiểm tra thể chất
Thai nhi đã lộ một chân trước, màu tím xanh, gót chân hướng lên, có thể thấy một chút máu tươi, có thể cảm giác được tử cung co lại, không nghe rõ nhịp tim thai.
Lúc này, phụ nữ mang thay rất dễ cáu gắt, tiếng tim đập và mạch yếu
Tiểu Lâm hơi bối rối, lo lắng bất an nhìn qua Trần Thương:
- Bác sĩ Trần.... bây giờ phải làm sao?
Cô làm gì biết đỡ đẻ chứ?
Cô càng không biết Trần Thương biết đỡ đẻ.
Trần Thương nói:
- Oxy lưu lượng cao, khởi động, chuẩn bị phẫu thuật
Sắc mặt Tiểu Lâm mặc dù hơi lo lắng bất an, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Trần Thương, lập tức sống lưng.
Vội vàng bắt đầu công tác chuẩn bị