Các thiếu niên mười bảy, mười tám, tầm hai mươi tuổi này, sau khi tan làm uống chút rượu, chính là khi tràn đầy nhiệt huyết anh em nghĩa khí.
Anh - Ngô Kiến Nhân bắt chẹt siết chặt.
Bên này, y tá trường bị cúp điện thoại, vô cùng tức giận.
Mà một đám trẻ con ngồi một loạt trên ghế kia, cũng không dám gọi điện thoại cho người nhà.
Mã Cường là đứa trẻ lớn nhất trong đám, nó mang theo đám người trong thôn này đến làm công.
Nó do dự cả nửa ngày
Đứng dậy hỏi Điền Hương Lan:
- Cái đó... dì à, tốn hết bao nhiêu tiền?
Điền Hương Lan lập tức biến sắc:
- Bọn nhỏ, sao các cháu lại ngốc như vậy? Cái ông chủ kia rõ ràng là không sợ các cháu, biết rõ các cháu không dám gây chuyện
Nghe thấy lời nói của Điền Hương Lan, Mã Cường mặt đỏ lên.
- Chúng cháu biết....
Điền Hương Lan biết cậu nhóc là như thế, tiếc là rèn sắt không thành thép, trực tiếp nói:
- Đến mấy vạn lận, các cháu suy nghĩ xem, đoán chừng 6-7 vạn, có thể còn chưa đủ
Đây chính là như thế, nếu như người bệnh người ta không muốn gây ồn ào, thì anh cũng không còn cách nào.
Mã Cường nghe xong, lập tức biến sắc.
6-7 vạn
Đây không phải là con số nhỏ
Cầm điện thoại đi ra ngoài, một lần nữa gọi cho ông chủ.
- Ông chủ, là tôi, Mã Cường.
Ngô Kiến Nhân hơi không vui:
- Ừ.
- Ông chủ, phí phẫu thuật của Cẩu Tử đến 7-8 vạn, chúng tôi không có nhiều tiền như thế, ông xem....
Mã Cường nói.
Ngô Kiến Nhân nghe đến 7-8 vạn, lập tức ngẩn người.
- Thật con mẹ nó bệnh viện hắc tâm, vài miếng mảnh vụn thủy tinh mà đến 7-8 vạn, sao không lên trời đi
Ngô Kiến Nhân bắt đầu khơi dậy cảm xúc của những người trẻ tuổi này, để họ cảm thấy, bệnh viện này là đang lừa bịp họ
- Cái này rõ ràng là bệnh viện muốn thịt các cậu biết không? Nhìn các cậu tuổi còn trẻ, không có gia cảnh, các cậu quá trẻ rồi, tôi cái gì cũng đều gặp qua rồi
Ngô Kiến Nhân dứt khoát nói:
- Như vầy đi, tôi dạy các cậu một chiêu: Tôi nói cho các cậu, các cậu nói là không có tiền, dù sao thiếu tiền thì họ cũng sẽ chữa, còn khoảng thời gian này, Tiểu Mã - cậu hãy chiếu cố thật tốt người em trai đó của cậu, tôi sẽ đưa cho cậu 3000 tệ, để nghỉ ngơi thật tốt.
- Dù sao phẫu thuật cũng làm xong rồi, các cậu không có tiền thì cũng chẳng có cách nào, khỏe rồi thì chạy trốn là xong
Đúng như thế
Thật sự muốn chạy trốn, bệnh viện cũng không còn cách nào, thứ nhất là vì người bệnh không có năng lực trả nợ, thứ hai, người ta không muốn cùng với ông chủ trở mặt, bạn muốn ép cũng không có cách nào.
Loại chuyện thế này, thường xảy ra ở cấp cứu.
Liên quan đến thiếu nợ chạy trốn ở cấp cứu, nói thế nào đây, thường vẫn có xảy ra
Năm ngoái khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện hao tổn hơn 300 vạn, phí thiếu nợ có khoảng 600 vạn, chạy trốn có khoảng 200 vạn...
Thậm chí, có mấy vụ là do Lý Bảo Sơn khuyến khích người bệnh chạy
Bởi vì họ thật sự quá nghèo, cơm còn không nỡ ăn, thật đó
Nằm viện mấy ngày, cha mẹ ngủ ở hàng ghế dài, ăn màn thầu phối với gia vị.
Nhìn thấy số tiền ICU ngày một ngày lớn, Lý Bảo Sơn ám chỉ người ta chạy.
Đến mức, tiền thưởng tháng đó của bệnh viện đều bị trừ, nhưng... thật sự nhìn thấy cảnh đó, người bình thường đều không tiếp nhận nổi.
Liên quan đến chủ động trốn phí, cũng thật sự là rất đáng ghét.
Thủ đoạn của Ngô Kiến Nhân, rõ ràng chính là như vậy.
Bệnh viện là có chuyên môn quản thiếu nợ phí, giống như theo đòi nợ, thiếu nợ phí tiểu tổ sẽ lên cửa đòi tiền, đại đa số khi là phối hợp nhân viên cảnh vụ tới cửa, nhưng mà tới cửa về sau nhìn thấy người ta nhà chỉ có bốn bức tường, ngươi làm sao đòi?
Cuối cùng vẫn là xám xịt trở về, dựng vào lộ phí bệnh viện còn không chi trả cho anh...
Dù sao thiếu nợ phí kim ngạch cao lời nói, khẳng định là sẽ ngay lập tức muốn báo cảnh sát lập hồ sơ, nhưng mà
Nếu anh đã muốn chạy, thật đúng là sẽ không sợ những thứ này.
Bình thường đến nói, nợ tiền, phòng ban sẽ dựa theo 30% tự mình phụ trách.
...
Bên này, Mã Cường nghe được Ngô Kiến Nhân nói vậy, lập tức hơi nổi nóng:
- Ông chủ, người ta xử lý thiếu nợ phí cho chúng tôi, không có tiền cũng phẫu thuật cho chúng tôi, chúng tôi đã rất cảm kích, làm người không thể không có lương tâm
Ngô Kiến Nhân cười giễu một tiếng:
- Lương tâm đáng giá mấy đồng tiền? Các cậu! Bệnh viện người ta một năm thu nhập mười mấy cái ức, thiếu gì mấy khối tiền này của các cậu?
Cúp điện thoại xong, Mã Cường đi đến mấy người bên cạnh nói:
- Chúng ta có muốn kiện ông ta hay không?
Mấy người sững sờ
Lập tức hơi do dự.
- Anh... Anh là tổ trưởng...
Mã Cường lắc đầu, cắn răng nghiến lợi nói:
- Họ Ngô vương bát đản kia nói chúng ta thiếu nợ phí chạy trốn, còn nói cho chúng ta 3000 khối tiền ăn cơm, đây là chuyện người có thể làm à?
- Cẩu Tử mình đầy thương tích, toàn thân đều là thủy tinh khi cái kia họ Ngô còn tại trong đám phụ nữ, còn không phải bác sĩ người ta cứu được cậu ấy? Máu chảy bao nhiêu? Tôi chính là không nhịn được khẩu khí này, lấy trước kia một ít tổn thương coi như xong, lần này kém chút muốn mạng của Cẩu Tử
- Hôm nay là Cẩu Tử, ngày mai là ai đây? Chúng ta không phải ngốc.
- Cùng lắm thì chúng ta không làm, để hắn thanh toán toàn bộ tiền lương cho chúng ta, chúng ta còn thiếu một chỗ làm công à?
Mấy người nghe xong, cũng hạ quyết tâm.
- Tốt
- Chúng ta đi kiện hắn
- Đồ chó hoang, Ngô tiện nhân
Mã Cường đứng dậy đi đến chỗ y tá trưởng, Điền Hương Lan vừa rồi tức giận ngực khó chịu cực kỳ, nhìn thấy mấy cái choai choai tiểu hỏa nhi đi tới, bất đắc dĩ nói:
- Các cậu đi ăn cơm đi, bên kia là căn tin bệnh viện.
Mã Cường lắc đầu, kiên định nói:
- Dì à, chúng cháu suy nghĩ kỹ, chúng cháu muốn kiện ông ta
Y tá trưởng nghe xong, lập tức sững sờ:
- Này mới đúng mà, nói câu không dễ nghe, công tác không có bảo hộ như vậy, một đống lớn đâu, chắc chắn phải đi chỗ đó? Mưu đồ gì
Mà Trần Thương cũng đi ra, anh chợt nhớ tới một người.
Đường Thiệu Huy
Tổng giám đốc công ty xây dựng có lương tâm, thuộc hạ một đống lớn nông dân công, lần kia còn tới góp 50 vạn, nói có tiểu tử thích hợp, có thể giới thiệu một chút.
Ngày hôm sau, Mã Cường đã tìm được Sở lao động, cửa ải cuối năm, lao công bộ phận người đặc biệt nhiều, tất cả đều là người.
Còn là Điền Hương Lan cho chào hỏi tìm người cái này mới nhanh chóng xử lý thủ tục.
Cầm sổ khám bệnh và bản bệnh lịch của Tỉnh Nhị Viện đưa ra, lúc này, nhân viên công tác của Sở lao động nhìn thấy tên của Ngô Kiến Nhân, bất đắc dĩ lắc đầu.
Người này thế nhưng mà không chỉ một lần bị ghi danh.
- Các cậu, tranh thủ thời gian chuyển sang nơi khác đi, Ngô Kiến Nhân này thật không phải là người tốt
Chị gái làm ở cơ quan bất đắc dĩ thở dài nói.
- Chúng ta mau chóng liên hệ Trọng tài hội nhân viên công tác tìm Ngô Kiến Nhân, làm tốt công tác cân đối
- Nhưng mà tiểu tử, lần này các cậu chắc chắn phải cắn chặt răng, không được chùn lại
Mã Cường gật đầu đồng ý.