- Sinh con có cảm giác gì?
Trần Thương sững sờ:
- Rất thần kỳ, cảm thấy một cậu nhóc xuất hiện trên thế giới này, giống như một kỳ tích
Tần Duyệt cười hì hì nói:
- Có phải là giống tạo tài khoản trò chơi hay không?
Trần Thương không nhịn được cười nói:
- Đúng vậy! Hay là... chúng ta đăng ký một cái tài khoản đi?
Tần Duyệt lập tức xấu hổ.
Trần Thương lập tức vui vẻ.
Làm sao không vui lòng?
Anh thích nhất là loại đăng ký tài khoản trò chơi này....
Trần Thương cũng đắc ý, ngày này anh đã đợi bao lâu rồi?
- Lúc nào thì sáng tạo?
Tần Duyệt khụ khụ một tiếng:
- Bây giờ đều là xác nhận tên thật, nếu không thì ghi tên trước? Sau đó... rồi đăng ký?
Trần Thương kém chút nữa cười phun ra:
- Ừm, em nhanh lên, nếu không tên sẽ bị giành đăng ký trước.
Tần Duyệt sững sờ, không nhịn được cười.
Lúc này, y tá trưởng cầm câu đối đi vào.
- Đây, chủ nhiệm Trần, anh cao lớn, anh hãy treo câu đối lên cho chúng tôi, đây là do chính tay viện trưởng Tần của chúng ta viết
Trần Thương nhìn bức thư pháp tiêu sái này, không ngờ đến ông Tần cũng thật sự có bản lĩnh
Nhưng mà, sau khi nhì thấy câu đối ICU, Trần Thương không nhịn được cười cười, câu viết thật sự có ý tứ
Dòng trên: Máy hô hấp trên và máy khử rung tim dưới kiên quyết bảo vệ sự sống.
Dòng dưới: Thuốc tăng áp bên trái, thuốc trợ tim bên phải, tiếc rằng thế sự vô thường.
Bức ngang: Giành giật từng giây
Nhạc Nhạc vừa không nhịn được cười:
- Mọi người hôm nay không nhìn thấy câu đối của khoa chỉnh hình, vừa nãy lúc tôi đi gửi hồ sơ bệnh án, làm tôi cười phát khóc.
Dòng trên là: Không phải thợ mộc, không phải thợ đá, cũng đã từng cầm cưa cầm búa.
Dòng dưới là: Là bác sĩ? Là cường đạo? Thường bị buộc tay trói chân.
Bức ngang: Đao phủ tình thâm
Đúng thế, câu đối của bệnh viện rất có ý tứ, đặc biệt là bây giờ nó đã được nhân hóa, câu đối của mọi người cũng rất hài hước bên trong mang theo hơi thở.
Y tá khoa cấp cứu trước bàn làm việc cũng dán một chữ 'phúc', cả khoa cấp cứu cũng xem như đã nếm trải rất nhiều năm.
Dù sao mọi người cũng phải trực ban trong những ngày tết, nhưng dù thế nào, các nghi thức lễ nghĩa cũng phải có.
Trong một ngày đoàn tụ như thế này, thật sự có rất nhiều người vì để mọi người đoàn viên và anh lành, đã dẫn đầu ở lại cương vị của mình.
Gần đây, Tần Duyệt băn khoăn vài chuyện
Sao dạo này da mẹ mình càng ngày càng đẹp?
Còn ba thì cả ngày cứ mệt mỏi, bơ phờ?
Buổi trưa, Trần Thương và Tần Duyệt trực ban trở về, Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân đều rất vui vẻ, bảo họ ngồi xuống và bắt đầu dọn đồ ăn lên.
Tần Duyệt thấy ông Tần xoa thắt lưng:
- Cha, gần đây đau lưng à? Con thấy cha cứ xoa lưng mãi
Ông Tần đỏ mặt lập tức cười ngượng ngùng:
- Bệnh nghề nghiệp, mỗi ngày đều ngồi quá lâu. Lâu quá, cơ thắt lưng căng ra rồi! - Nói xong, ông Tần nhướng mày nhìn Ký Như Vân
Mà Ký Như Vân lại trực tiếp trừng ông một cái
Tần Duyệt mỉm cười nhìn Trần Thương, đột nhiên nói:
- Trần Thương, anh xem một chút đi? Không phải lúc trước anh đi học Trung y à? Có cách nào tốt để xoa bóp không?
Đúng vậy, đoạn thời gian kia từ khi Trần Thương được ông cụ Trịnh Tam Thủy chỉ dạy, khi có thời gian, có sở thích đọc sách Trung y.
Trần Thương nhìn sắc mặt của Tần Hiếu Uyên, đột nhiên trước mắt xuất hiện một biểu đồ bốn chiều Đông y.
Lúc này, Trần Thương sững sờ
Cái này cũng được?
Mẹ nó?
Trình độ hack này của mình hơi sắc bén, Trần Thương phát hiện ra rằng sơ đồ cấu trúc bốn chiều của anh không chỉ bao gồm giải phẫu người.
Thậm chí có thể chuyển sang Đông y
Nhìn vẻ mặt của ông Tần, Trần Thương không khỏi nói:
- Viện trưởng Tần, hay là… cháu bắt mạch cho chú nhé?
Vừa nói xong, mọi người trong phòng đều trở nên tò mò.
Mọi người đều học về Tây y, và họ thực sự không biết nhiều về Đông y.
Tay phải của Trần Thương đặt nhẹ lên mạch tay phải của Ông Tần, lập tức toàn bộ bản đồ kinh mạch bốn phương của Đông y bắt đầu phát huy tác dụng...
Đột nhiên
Trần Thương chậm rãi nói:
- Viện trưởng Tần, cháu có lời này không biết có nên nói hay không...
Tần Duyệt sửng sốt:
- Nói thẳng đi, úp mở làm gì
Ký Như Vân ở bên cạnh cũng tò mò gật đầu:
- Đúng vậy, Tiểu Trần, cháu phát hiện ra chuyện gì? Chú của cháu có chuyện gì à.
Ông Tần cũng cười. Dù sao mọi người cũng đang tìm đề tài tán gẫu sau bữa cơm.
Trần Thương vừa nghe xong, không kiêng kị nữa:
- Viện trưởng Tần, chú thử thè lưỡi ra để cháu xem.
Không lâu sau, trong lòng Trần Thương đã biết rõ, không thể không nói.
- Viện trưởng Tần, khi cháu vừa vào nhà đã cảm thấy tinh thần chú khá mệt mỏi. Vừa mới chạm vào mạch, mạch đã yếu ớt, đầu lưỡi mềm nhũn…
Ông Tần mặt đen nói:
- Nói rõ vào vấn đề đi
Trần Thương khụ một tiếng:
- Viện trưởng Tần, chú bị yếu thận.
Một câu này, Tần Duyệt suýt nữa cười sặc sụa
Ký Như Vân không nhịn được mà bật cười.
Ông Tần vẻ mặt bất đắc dĩ, giờ tôi thật sự muốn giết cậu, sao cậu có thể nói về chuyện này trước mặt vợ và con gái của tôi?
Nhìn thấy Ông Tần đang đần thộn ra, Trần Thương giải thích:
- Viện trưởng Tần, chú bị yếu thận khí, mà còn là hư thận dương. Cháu nghĩ…
Ông Tần mặt đen nói:
- Được rồi, ăn cơm trước đi.
Tần Duyệt bất đắc dĩ cười trộm.
Ký Như Vân thì có hơi xấu hổ.
Sau bữa ăn, bầu không khí bữa cơm khá là xấu hổ, nhất thời Ông Tần muốn đuổi Trần Thương đi, năm hết tết đến rồi còn nói tôi bị yếu thận
Tần mỗ tôi càng già càng dẻo dai... ai ui... Đau thắt lưng, muốn đi vệ sinh.
Không hiểu sao dạo này lại bị đi tiểu thường xuyên...
Có thật là yếu thận rồi không?
Hay là do thận dương bị yếu?
Ông Tần hạ quyết tâm dành thời gian tìm ông Trịnh để ngồi nói chuyện rồi bốc ít thuốc Đông y.
Người vợ này quá dễ nhìn cũng không có gì là tốt, nhất là ở tuổi này...
Hơi mệt
Sau bữa tối, Ký Như Vân đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho Trần Thương.
Ông Tần là viện trưởng, được nhiều người đến thăm vào những ngày lễ, mang theo rất nhiều quà quý.
Nhà có ba người, hai người phụ nữ lại không thể ăn hết nên Ký Như Vân dứt khoát cho Trần Thương hết.
- Ngoài ra, đây là một thùng rượu vang, nhà cô chú vào ngày lễ tết có nhiều người tặng, cứ mang về đi.
- Duyệt Duyệt, con đưa cho Trần Thương đi.
- Đây nữa, cũng lấy hộp cua nước này…
Lần này, ông Tần cũng không cảm thấy đau lòng, dù sao cũng có nhiều thứ như vậy, để đó cũng sẽ cho người khác, chi bằng biếu cho thông gia thì tốt hơn.
Trần Thương đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Ký Như Vân nhìn vào một túi đóng gói và sửng sốt:
- Tiểu Trần, chờ đã, Tiểu Trần, đây là sừng hươu, còn đây là cẩu kỷ, cũng không biết là của ai tặng, cháu lấy về hết đi! Người trẻ nên ăn nhiều một chút thì hơn
Trần Thương chợt sững sờ.
Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Ông Tần đột nhiên đông cứng lại
Thứ chết tiệt này không phải do người khác tặng, cái người phụ nữ phá gia này, cái này do chồng bà mua về dùng đó
Tần Duyệt nghĩ đến việc sang năm sau sẽ cùng Trần Thương đăng kí tài khoản, có những thứ này là tốt rồi
Cô cười nói:
- Được! Trần Thương, anh lấy hết đi, nhân tiện, có một ít nhân sâm Mỹ nữa, ôi? Có cả nhân sâm Hàn Quốc nữa! Trần Thương, lấy hết đi, bồi bổ thêm
- Gần đây anh vất vả quá
- Ba em cũng không thích mấy cái này, anh lấy đi, em cho anh