Không bao lâu đã nhận được kết quả
- Tổ trưởng Mã, đó là một u nang Hydatid gan, nhưng... Tôi không ngờ nó lại che giấu tốt đến vậy! Hơn nữa, thành dày này có thể là nguyên nang bên trong bị vỡ, gây nhiễm trùng máu
Khi này mọi thứ đều đã sáng tỏ.
Mã Nguyệt Huy mở tuyến cho người phụ nữ chuyển khoa, đưa đến khoa ngoại gan mật.
Trước khi đi, người phụ nữ mập mạp nhìn Trần Thương cảm kích lên tiếng:
- Chàng trai à, cảm ơn anh, chờ tôi ra viện chắc chắn sẽ mời anh bữa tối
Người chồng thì lại nhìn anh chằm chằm
Lúc này, Trần Thương nhìn bệnh lý nang Hydatid gan do khuẩn Echinococcus thì không nhịn được nói: MMP! Lại là nó
Anh cười xấu hổ.
Nang Hydatid gan là bệnh lý không nguy hiểm, về cơ bản không có xảy ra ngoại lệ, nếu làm phẫu thuật tỷ lệ thành công cũng rất cao
Mã Nguyệt Huy nhìn Trần Thương thắc mắc:
- Anh làm gì ở bệnh viện của chúng tôi?
Trần Thương đưa thẻ đăng ký trong tay:
- Tôi là bác sĩ đến bổ túc, Trần Thương
Mã Nguyệt Huy lập tức kinh ngạc:
- Anh là Trần Thương?
Anh ho khan một tiếng:
- Uhm, là tôi…
Mã Nguyệt Huy lập tức vui vẻ, nghĩ rằng chủ nhiệm Dư Dũng Cương đã mời Trần Thương! Chủ nhiệm cũng quá tốt, sáng phát hiện được người, đến chiều đã đưa về được?
Chủ nhiệm thật quá đỉnh
Mã Nguyệt Huy lập tức vui mừng, vội vàng nhắn tin đến chủ nhiệm:
- Chủ nhiệm, cục cưng của ông đã tới tìm rồi, tôi đã thử qua, anh ấy thực sự tuyệt vời! Tôi hết sức ưng ý
Dư Dũng Cương đang làm phẫu thuật nghe thấy tin nhắn hỏi y tá:
- Tin của ai?
Y tá thường xuyên đưa tin nói:
- Tổ trưởng Mã
Dư Dũng Cương bất ngờ nói:
- Đọc đi.
Cô y tá do dự có nên đọc hay không?
Ông sửng sốt:
- Sao cô không đọc?
Y tá nghiến răng:
- Chủ nhiệm, cục cưng của anh đến rồi… Em thử rồi… Thật tuyệt
Trong phòng làm việc lập tức tĩnh lặng chết người
Da đầu Dư Dũng Cương trở nên tê dại.
Tay phải cầm dao phẫu thuật cũng hơi lag, cái này... Mã Nguyệt Huy bị sao vậy?
…
…
Lúc này, bên trong phòng phẫu thuật, giống như một chiếc xe rơi vào vũng bùn.
Mắc kẹt
Lần đầu tiên Dư Dũng Cương phát hiện, thì ra da một người có thể dày như vậy, dao phẫu thuật của mình sắc bén như thế cộng thêm nhiều năm tu luyện đã sớm luyện thành cánh tay kỳ lân cũng hơi không chịu nghe sai khiến
Dù sao cũng đừng có phá công nha...
Bên này, bên trong căn phòng đám người y tá và bác sĩ gấy mê mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không nghe thấy.
Mà lúc này, y tá mới vừa đọc tin nhắn bỏ xuống cũng không được mà cầm lên cũng không xong
Dư Dũng Cương do dự một chút, nhìn Từ Ái Thanh:
- Tiểu Từ, cháu tới làm bác sĩ mổ chính đi, chú về một chuyến.
Dù là làn da ở cổ của chủ nhiệm Dư là tường đồng vách sắt, lúc này cũng hơi không nhị được
Chuyện liên quan đến trong sạch, chắc chắn phải trở về một chuyến.
Cũng đừng thật sự xảy ra tai vạ gì.
Có lẽ Dư Dũng Cương tôi mưa gió mấy chục năm, không chết trên tay lưu manh cầm hung khí đập, không ngã xuống trong bệnh viện, chẳng lẽ... Lại thua tâm ma của mình ư?
Để dao xuống, ông xoay người rời đi
Ông đã nghĩ xong, hôm nay nếu Mã Nguyệt Huy không nói được nguyên nhân, tối nay ông chắc chắn sẽ bắt anh ta tập luyện đến trời sáng, hít đất 1000 cái
Nghĩ tới đây, bước chân của Dư Dũng Cương bắt đầu bước lớn hơn
Cũng may độ khó của ca phẫu thuật không cao, Dư Dũng Cương đi cũng yên tâm và bình thản hơn, kỹ thuật của Từ Ái Thanh vẫn rất đáng tin.
Chủ nhiệm Dư mới vừa đi khỏi phòng phẫu thuật, bên trong lại hơi ồn ào:
- Cuối cùng... Là có chuyện gì xảy ra thế?
- Tiểu bảo bối... Ai vậy?
- Không biết! Không ngờ bề ngoài của chủ nhiệm Dư công chính nghiêm minh lại có một mặt nghịch ngợm như vậy.
Lúc này, Dư Dũng Cương vòng trở lại:
- Mọi người... Vừa rồi...
Mấy người rối rít gật đầu:
- Chúng tôi không nghe thấy gì cả
Lúc này, Dư Dũng Cương mới vội vàng rời đi.
...
...
Bên trong phòng làm việc, Trương Viễn và Dương Tuệ lái xe trở về, sau khi nhìn thấy Trần Thương, lập tức trợn to hai mắt
- Đại thần
- Nam thần
Hai người đồng thanh dọa Trần Thương sợ hết hồn:
- Chào mọi người
Trương Viễn tò mò hỏi:
- Đại thần, sao anh lại tới đây?
Trần Thương cười một tiếng:
- Tôi đến bệnh viện chúng ta học bổ túc, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Đôi mắt Dương Tuệ sáng lên:
- Nam thần, anh tên là gì? Tôi tê là Dương Tuệ
Trần Thương cười một tiếng:
- Tôi tên Trần Thương.
Vừa nghe cái tên như thế, ánh mắt Dương Tuệ và Trương Viễn lập tức sáng lên, tên này không dùng được ở chỗ khác, nhưng mà ở trung tâm cấp cứu của họ, đây chính là lòng dân.
Mã Nguyệt Huy cười một tiếng nhìn Trần Thương một cái:
- Trần Thương, tôi là tổ trưởng của đội cậu muốn tham gia, gọi tôi là anh Mã là được.
Trần Thương gật đầu lên tiếng chào:
- Anh Mã, xin anh quan tâm nhiều hơn.
Bên này, Dư Dũng Cương cũng vội vàng chạy vào, không quan tâm tới chuyện gì, nhìn thấy Mã Nguyệt Huy lập tức nén giận nói:
- Cậu tới phòng làm việc của tôi
Mã Nguyệt Huy kinh ngạc một chút, nhìn thấy vẻ mặt lão đại không đúng, lập tức kinh ngạc một chút:
- Lão đại, chuyện gì thế?
Dư Dũng Cương thấp giọng chỉ chỉ điện thoại di động, dữ tợn nói:
- Cậu... Cậu nhìn một chút xem cậu vừa mới vừa gửi tới cái gì! Nếu để cho người kiểm tra kỷ luật nhìn thấy, cậu là muốn tìm chết phải không
Mã Nguyệt Huy nhìn một cái, khá tốt mà?
- Lão đại, khi anh phẫu thuật còn nói cái REBOA là bảo bối mà, cái này... Đây không phải là bảo bối à
Trong khi nói chuyện, Mã Nguyệt Huy kéo Trần Thương tới:
- Chủ nhiệm Dư, bảo bối đường đường chính chính! Có thể coi như là được anh tìm được.
Dư Dũng Cương nhìn thấy Trần Thương, ánh mắt lập tức sáng lên:
- Cậu là Trần Thương?
Trần Thương gật đầu:
- Chủ nhiệm Dư, chào chú, xin chú chăm sóc nhiều hơn ạ
Dư Dũng Cương lập tức ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng
Loại cảm giác vui vẻ này giống như... Khi kiểm tra xong phát hiện là u lành vậy.
Dư Dũng Cương hài lòng gật đầu, mặc dù không cười, nhưng biên độ của lông mày đã bán đứng ông.
Đúng lúc đó, một người cao lớn mặc quần áo trắng đi vào:
- Ai? Tiểu Trần! Ha ha... Cậu tới rồi à
- Đi thôi, đi báo cáo
Nói xong, anh mắt Trương Văn Thụy trực tiếp lướt qua đám người Dư Dũng Cương.
Trần Thương lập tức kinh ngạc một chút.
Trương Văn Thụy cười ha ha một tiếng:
- Tôi còn đang nghĩ thứ hai cậu mới đến, sao lại tới sớm như vậy, cậu đến tổ tiên phong của chúng tôi đi, chúng tôi chào mừng cậu tham gia
Dư Dũng Cương nhìn thấy tên Trương mập mạp, sắc mặt lập tức biến sắc:
- Chủ nhiệm Trương... Đây là ckhoa cấp cứu số sáu
Trương Văn Thụy gật đầu nói xin lỗi, cười nói:
- Xin lỗi, chủ nhiệm Dư, tôi đây cũng là tới giúp ông mà, tôi nghe viện trưởng Ngô nói ông không muốn tiểu Trần...
Mặt Dư Dũng Cương biến sắc:
- Nói bậy nói bạ! Trương mập mạp, mau về khoa cấp cứu số hai của các ông đi, bên này đang rất bận.
- Cái này... Tiểu Mã, cậu mau làm thủ tục vào khoa cho Trần Thương đi
Nói xong, Dư Dũng Cương kéo Trương Văn Thụy rời đi.
Sau khi Trương Văn Thụy đi ra, nhìn Dư Dũng Cương hơi tức giận:
- Hay lắm tên Dư Dũng Cương này, ông lật lọng
Dư Dũng Cương ho khan một cái:
- Chuyện này để về rồi hãy nói, lần này coi là tôi nợ ông
Trương Văn Thụy king ngạc:
- Không được không được, tôi cảm thấy tiểu Trần rất tốt.
Mặt Dư Dũng Cương biến sắc:
- Cho ông hai xe cấp cứu 5G
Ánh mắt Trương Văn Thụy sáng lên:
- Được rồi, không dám! Nhưng mà... Tôi gọi tiểu Trần, ông không thể cản
Dư Dũng Cương quyết đoán gật đầu:
- Không thành vấn đề
Lúc này, Trương Văn Thụy mới quyến luyến không nỡ rời đi, Dư Dũng Cương cười giễu một tiếng:
- Vậy phải xem tiểu Trần có rãnh rỗi không
Đến khoảng 6h chiều, mấy người Từ Ái Thanh rối rít trở lại, Dư Dũng Cương cười giới thiệu một phen:
- Tiểu Trần, đây chính là thành viên của tiểu tổ chúng ta.
- Tổ trưởng, Mã Nguyệt Huy, sau đó là Từ Ái Thanh, Vương Xương Lượng, Lý Việt, Dương Nghiễm Đông.
- Người này chính là Trần Thương, đến làm thành viên của tổ triên phong của chúng ta, mọi người lưu phương thức liên lạc của nhau đi.
- Đúng rồi, tiểu Trần, cậu mới tới thành phố, tiểu Từ, là một người chị cả của tổ chúng ta, cháu giúp chăm sóc tiểu Trần một chút, nghỉ ngơi sớm một chút.
Từ Ái Thanh cười lên như ánh mặt trời, dáng vẻ đã ba mười lăm mười sáu tuổi, cho người khác ấn tượng là một người chị cả.
Từ Ái Thanh gật đầu cười một tiếng:
- Chủ nhiệm cứ giao cho cháu.