Nghe những lời này, Mã Nguyệt Huy lập tức kinh ngạc một chút, suýt nữa thì bật khóc
Lão đại, thù dai cũng không cần thù dai như vậy chứ?
Nhỡ thằng nhóc này chọc phải phiền phức thì mình phải cõng nồi ư
Đây rõ ràng là để cho mình làm bà vú cho Trần Thương.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mã Nguyệt Huy đau khổ.
Dư Dũng Cương đối với quản lý khoa rất có quy tắc, thưởng phạt rõ ràng, hơn nữa kỷ luật nghiêm khắc.
Hội nghị kết thúc.
Mã Nguyệt Huy vội vàng triệu tập thành viên tiểu tổ để họp.
Sau khi chia xong nhiệm vụ hôm nay xong, Mã Nguyệt Huy nhìn Trần Thương, trong ánh mắt phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì
- Tiểu Trần... Cậu không nên khoe tài! Chắc chắn phải cẩn thận, gặp phải ca phẫu thuật không am hiểu và người bệnh không xác định, chắc chắn phải đi hỏi, cần phải cẩn thận, biết không?
Vẻ mặt Mã Nguyệt Huy đầy thật thà, khiến thành viên khác trong tiểu tổ hơi buồn cười.
Trần Thương gật đầu, đương nhiên anh sẽ không tạo phiền phức cho Mã Nguyệt Huy.
Thật ra thì anh cũng không ngờ chủ nhiệm Dư sẽ phát tiền lương cho mình, mặc dù chỉ có 60%, nhưng mà Trần Thương nhìn anh mắt của người khác, trong lòng cũng đoán được là không ít
- Yên tâm đi, tổ trưởng Mã, em... Chắc chắn sẽ làm việc cho giỏi, không gây phiền phức cho anh
Mã Nguyệt Huy vừa nghe, lập tức lắc đầu:
- Không không không, cậu không cần làm việc cho giỏi, cậu chỉ cần ổn định cầu thắng, như vậy đi, khi gặp phải phẫu thuật... Cậu cho gọi điện cho anh.
Trần Thương gật đầu, đồng ý.
Sau khi bàn giao xong, phòng cấp cứu nhanh chóng hoà nhập vào trong công việc.
Mà Trần Thương bị Mã Nguyệt Huy giữ lại bên trong phòng cấp cứu, bảo anh cẩn thận rồi lại cẩn thận.
Vào giờ phút này, ông Mã nhiệt tình với công việc trở nên sục sôi rất mãnh liệt, dường như tỏa sáng mùa xuân lần thứ hai trong đời người
Đến mười một giờ trưa, một người phụ nữ ôm đứa trẻ vội vã đi vào phòng bệnh:
- Bác sĩ! Cứu mạng
Trần Thương nhìn bốn phía một chút, Ơ? Không có ai
Cuối cùng đến lượt mình hành động à?
Nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng đứng lên, vội vàng đi ra phía ngoài.
Sau khi đi ra, Trần Thương lập tức nhìn thấy một người phụ nữ ôm đứa trẻ chạy vào, mà vẻ mặt đứa trẻ tái xanh, môi bầm tím, hô hấp dồn dập, ý thức cũng hơi không rõ
Lập tức, Trần Thương vội vàng nhìn y tá nói:
- Chị Dương, đẩy giường
Không có cách nào, người ở dưới mái hiên không cúi đầu không được, bây giờ chủ nhiệm Trần thấy y tá cũng phải kêu chị
...
...
Người phụ nữ chỉ có hơn hai mươi tuổi, sau khi chạy vào thì bắt đầu gào khóc
- Mau cứu con tôi với, tôi cầu xin anh.
Vào giờ phút này, nhìn dáng vẻ của một đứa bé này, thật rất khủng bố, sắc mặt tái nhợt, một tia máu chảy cũng không có, bờ môi bầm tím, hô hấp dồn dập, mà quan trọng nhất chính là đã hôn mê rồi
Người phụ nữ bị dọa phát sợ, vốn đang mang theo con mình đi sân chơi chơi một chuyến thật tốt, sau khi trở về thì thành như vậy.
Nghĩ tới đây, Tần Phương vô cùng hoảng sợ
Tần Phương không phải người thủ đô, mà là cùng chồng mình ở thủ đô làm công, Tần Phương làm việc nội trợ cho người ta, chồng thì lái xe taxi.
Trải qua ba năm rưỡi dốc sức làm, thật vất vả để dành được một khoản tiền, xây phòng ở quê quán.
Đứa bé vẫn luôn để lại ở nông thôn quê quán ở tỉnh Bắc Hà, cho ông bà nội mình chăm sóc giùm.
Gia đình như vậy tại trên cả nước rất nhiều, không tính là chuyện gì hiếm có, thế nhưng cha mẹ với đứa con bởi vì thời gian dài không gặp mặt, dẫn đến đứa bé thậm chí hơi lạ lẫm đối với ba mẹ.
Điều này làm cho Tần Phương và chồng đều cực kỳ uể oải.
Hai người họ đều không có văn hóa gì, suy nghĩ muốn kiếm nhiều tiền một chút, cho con mình một cái tương lai tốt đẹp.
Thế nhưng năm nay sau khi về nhà ăn tết, Tần Phương phát hiện sau khi con mình khi nhìn thấy hai người họ, thậm chí bắt đầu né tránh, nhiều hơn mấy phần lạnh nhạt và cảm giác xa cách.
Đây đối với Tần Phương thân là làm mẹ mà nói, không thể nghi ngờ là một đả kích trầm trọng.
Đoạn thời gian kia, hai vợ chồng Tần Phương nghĩ lại thật lâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, là vì thời gian làm bạn với con quá ít, đối với đứa nhỏ cũng không hiểu đủ, vì lẽ đó vợ chồng hai người một suy nghĩ, quyết định nếm thử đưa đứa bé lên ở chung, thuê một cái phòng ở hơi lớn một chút, tiêu thêm nhiều tiền cũng không sao, nếu không khổ cực một chút, không nên để cho đứa trẻ làm lưu thủ nhi đồng (*)
(DG: Lưu thủ nhi đồng: Những đứa trẻ ở nhà, trẻ em bị bỏ lại phía sau)
Nói trắng ra, làm cha làm mẹ, đều hi vọng con trẻ thật tốt
Tới thủ đô nửa tháng, hai người nhìn đứa trẻ khuôn mặt tươi cười càng ngày càng nhiều, cũng bất đắc dĩ bắt đầu vui vẻ.
Cũng may khổ cực không có lãng phí vô ích.
Mà đứa trẻ năm tuổi từ thôn trang nhỏ đến quốc tế hóa thành phố lớn, đầy mắt đều là kinh ngạc và tò mò, hôm nay vợ chồng hai người rút ra thời gian một ngày đến, mang theo đứa trẻ đi một chuyến sân chơi, nhìn xem TV ở sân chơi rốt cuộc hình dạng thế nào
Cũng có thể nhìn đu quay, ngồi xe cáp treo một chút...
Thế nhưng mà, vốn chuyện đang vui, sau khi đứa trẻ chơi xong Cú rơi vô cực rồi đi xuống đó, Tần Phương chợt phát hiện hô hấp đứa trẻ càng ngày dồn dập lên, sờ trước ngực nói:
- Mẹ ơi, con khó chịu, thật không thoải mái
Lần này làm cho vợ chồng hai người Tần Phương giật nảy mình
Hai người nơi nào còn có tâm trạng chơi đùa, tranh thủ cái thời gian này mang theo đứa trẻ đến bệnh viện.
Dọc theo đường đi, đứa trẻ khuôn mặt càng ngày càng cứng ngắc, làm Tần Phương lo lắng muốn chết, mắt thấy sắp đến bệnh viện, đứa trẻ bỗng nhiên té xỉu
Lần này làm Tần Phương trực tiếp khóc
Một người phụ nữ mới hơn hai mươi tuổi, nào có trải qua loại chuyện này chứ
Trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, lo lắng không thôi.
Dọc theo đường đi vẫn luôn oán trách chính mình, ngày thường không có chú ý tới đứa trẻ.
Ngay lúc này, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi cũng gấp vội vàng chạy vào.
- Bác sĩ! Van xin anh, mau cứu đứa trẻ
- Bao nhiêu tiền cũng phải cứu nha
Trần Thương gật đầu, nói với Tần Phương:
- Anh chị yên tâm, chúng tôi khẳng định sẽ tận lực cứu chữa, cái này... chị vào đi, tôi hỏi mấy vấn đề
Nói xong, Tần Phương lo lắng bất an đi theo Trần Thương vào trong phòng cấp cứu.
Người đàn ông bên ngoài sau khi thủ tục xong xuôi, nôn nóng bất an chờ đợi.
Trần Thương nhìn tình huống bé trai lúc này, rõ ràng là do thiếu máu, thiếu oxy tạo thành
Mà tạo thành loại triệu chứng này đơn giản cũng là mấy cái bệnh tật bình thường thôi, thế nhưng mà... Đứa trẻ mới lớn bao nhiêu nha?
Chẳng lẽ là bệnh bẩm sinh?
- Chị Dương, giúp đứa trẻ kiểm tra điện tâm đồ
Trần Thương nói qua với y tá.
Sau đó hỏi Tần Phương:
- Đứa trẻ là phát bệnh thế nào? Có nguyên nhân dẫn đến gì không?
Trên mặt Tần Phương tràn đầy nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Tôi mang theo nó đi sân chơi, chơi những cái xe cáp treo kia, sau khi xuống lại đột nhiên nói cho tôi ngực mình đau, không thoải mái, tiếp đó bắt đầu ngồi ở trên ghế há mồm thở dốc...
Nghe thấy lời Tần Phương nói, Trần Thương nhạy cảm bắt được mấy từ mấu chốt.
Ngực đau nhức, ngồi thẳng hô hấp, hô hấp khó khăn.
Chẳng lẽ là suy tim?