Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 894 - Chương 895: Mẹ Tự Trách (Phần Hai)

Khi bac si mo hack full
Chương 895: Mẹ Tự Trách (Phần Hai)
 

Nghe được kiểu nói mây trôi nước chảy này của Trần Thương, hai người bất đắc dĩ dựng thẳng ngón cái lên

- Đại thần, anh quá trâu bò, loại phẫu thuật cấp bốn này anh cũng có thể làm

Trương Viễn rèn luyện ở trung tâm cấp cứu mấy năm này, thật ra thu hoạch rất lớn, đối với một chút phẫu thuật phổ biến đã có thể tự mình ứng đối.

Thế nhưng tính chuyên nghiệp của tách hai lá van hẹp bằng bóng qua da quá lớn, mà lại là mở ra phẫu thuật tim, thuộc về một loại phẫu thuật cấp bốn của ngoại khoa tim, tương đối khó khăn, vì lẽ đó không biết cũng là bình thường.

Trong lúc nhất thời, hai người cũng là nhiều hơn mấy phần chờ mong.

Trần Thương bất đắc dĩ thở dài, nhớ ngày đó ở Tỉnh Nhị Viện, cũng là một đống người tranh nhau đòi theo mình phẫu thuật.

Mặc dù... Hình như những chủ nhiệm kia tới làm thật ra cũng không kém thực tập sinh bao nhiêu đâu?

Cũng chính là nhìn một chút, ánh mắt trợ công một cái, cả phụ trợ đều không làm

Trần Thương nghĩ đến cô Mạnh, nghĩ đến chủ nhiệm Hạ, lại nghĩ đến chủ nhiệm Đào Mật Đào, tỉ mỉ nghĩ lại, hình như đều là dư thừa, tới nhìn trực tiếp hiện trường, rất ít sờ vào...

Nghĩ như vậy, hình như không có gì sai biệt.

Làm xong trợ thủ phẫu thuật, Trần Thương gấp trở về đến phòng cấp cứu.

Lúc này, đứa bé dưới tác dụng các loại Natri Nitroprusiat và nhiều loại thuốc, công năng trái tim cũng dần dần khôi phục một chút, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Trần Thương đang chờ đợi kết quả kiểm tra kiểm nghiệm đi ra, mới có thể chế định phương án phẫu thuật cụ thể.

Chuẩn bị trước phẫu thuật cũng là một vòng không thể thiếu trong phẫu thuật.

Đối với loại hở van tim 2 lá này hơn nữa cùng với người bệnh phát tác cấp tính, Trần Thương quả thực hơi đau đầu.

Bởi vì nếu như công năng trái tim của người bệnh vô cùng kém, gây tê là một chuyện rất nguy hiểm.

Nếu như không thể trước phẫu thuật chuẩn bị xong tất cả, một khi phẫu thuật gây tê, người bệnh có thể sẽ lại lần nữa trực tiếp phát tác bệnh tim

Đến lúc đó cùng với xảy ra suy tim, xác suất phẫu thuật thành công cơ bản là không

Vì lẽ đó, trước đó, Trần Thương chắc chắn phải đảm bảo các hạng thể chất sinh mệnh và chỉ tiêu của đứa trẻ được khôi phục bình thường.

Sau khi đứa trẻ tỉnh lại, một mặt mê mang nhìn Trần Thương:

- Cháu... Cháu đang ở đâu?

Trong giọng nói của đứa trẻ nồng đậm tiếng địa phương, Trần Thương nhìn bé trai hơi bứt rứt bất an, an ủi:

- Không cần lo lắng, cháu ở bệnh viện.

Nghe thấy lời Trần Thương nói, bé trai lập tức sửng sốt một chút, có loại cảm giác thất kinh

Cậu bé nhìn thoáng qua Trần Thương:

- Cháu... Sao chạy lại tới bệnh viện? Cha mẹ cháu đâu?

Nói xong nói xong, nước mắt đứa bé không ngừng chảy xuống, nhìn cái ống trên người, khóc càng hăng.

Y tá Dương Khiết bên cạnh vội vàng gọi đi lên:

- Được rồi, không khóc không khóc, cháu bị bệnh rồi, không có chuyện gì! Một chút nữa là ổn rồi.

Thế nhưng, mặc cho Dương Khiết trấn an như thế nào, bé trai vẫn khóc rất lớn

Ngược lại là hơi dấu hiệu càng khóc càng hăng

Trần Thương bất đắc dĩ nói:

- Cha mẹ cháu cực kỳ lo lắng cháu, ở ngoài cửa chờ cháu đấy.

Nghe thấy Trần Thương lời nói, bé trai ngẩn người, nước mắt cũng lập tức ngừng lại.

Họ... Không có đi?

Đứa bé trai sững sờ.

Mắt trừng to nhìn chằm chằm Trần Thương:

- Chú bác sĩ, cháu phải đi đây...

Trần Thương nghe xong, lập tức lắc đầu:

- Cháu bây giờ vẫn không thể đi, nghe lời, chú đi ra nói cha mẹ cháu vào.

Đứa bé vội vàng lắc đầu, đang lúc nói chuyện muốn đứng dậy:

- Không cần... Không cần bảo họ

Trần Thương xoay người bước chân ngừng lại.

- Thế nào?

Đứa bé bĩu môi, nước mắt lại rớt xuống:

- Họ biết rõ cháu có bệnh... Họ cũng không cần cháu... Huhu..

Nói tới đây, bé trai lập tức khóc, khóc rất thương tâm, Dương Khiết nhìn vậy hơi đau lòng.

Trần Thương sửng sốt một chút, anh không ngờ bé trai sẽ nói như vậy

Đứa bé khóc nói:

- Các bạn nhỏ họ đều nói cha mẹ cháu không cần cháu nữa, họ đi thủ đô, cũng không tới gặp cháu..

- Họ khẳng định là không thích cháu...

Đứa bé càng khóc càng hung:

- Nếu họ biết cháu có bệnh, càng sẽ không cần cháu...

Lần này, Trần Thương sững sờ

Đây là lời một đứa bé năm tuổi nên nói à?

Lập tức, Dương Khiết bên cạnh cũng trực tiếp trợn tròn mắt, mắt nháy mắt mông lung.

Vội vàng ôm đứa trẻ, xoa xoa nước mắt:

- Không khóc không khóc, không có chuyện gì không có chuyện gì, dì nói cho cháu, sao cha mẹ cháu lại không cần cháu chứ? Họ rất thích cháu, họ chỉ muốn kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho cháu

Bé trai nghẹn ngào nói:

- Cháu không ăn đồ ăn vặt, cháu rất ngoan, cháu ngoan ngoãn ăn cơm, cháu... cháu cũng không mua đồ chơi, cháu chỉ muốn họ ở bên cạnh cháu, bạn nhỏ khác đều có cha mẹ, cháu không có... Cháu... Oa oa...

Khóc khóc, bé trai khóc mệt, cũng không khóc, bắt đầu không ngừng nức nở.

Với tư cách làm mẹ, Dương Khiết nghe thấy lời bé trai nói, cũng khóc theo.

Trần Thương bất đắc dĩ thở dài, hỏi:

- Có phải trước đây ngực cháu đau không thoải mái, cảm giác thở không được hay không?

Bé trai gật đầu, đưa tay lau nước mắt, đỏ hồng mắt nói:

- Thường xuyên không thoải mái... Thế nhưng cháu không dám nói, họ đều nói khẳng định là bởi vì cháu không nghe lời mới không muốn cháu, nếu để cho họ biết cháu có bệnh... Họ khẳng định sẽ càng không cần cháu nữa...

- Hơn nữa, ông bà nói uống thuốc rất đắt, ba mẹ kiếm tiền không dễ dàng, cháu sợ bỏ tiền ra, họ lại đi, cháu lại không gặp được họ...

Bé trai bất đắc dĩ khóc thút thít.

Trần Thương ai một tiếng, thở ra một cái thật dài, trách không được cha mẹ không biết con cái không thoải mái, hóa ra là đứa bé này vẫn luôn giấu bệnh tình của mình, đến mức nhiều năm như vậy cứ thế phát triển, không ngừng tăng thêm.

Bé trai sờ ngón tay:

- Cháu không dám chơi với các bạn nhỏ, vừa chơi cháu đã không thoải mái, cháu cũng chỉ có thể nhìn họ chơi...

- Chú bác sĩ, chú có thể không nói cho cha mẹ cháu có bệnh không? Cháu có thể nhịn được, cháu nghỉ ngơi một chút là được...

Hai mắt đứa trẻ thấm đầy nước mắt trừng to mắt nhìn chằm chằm Trần Thương, tràn đầy khẩn cầu

Dương Khiết nghe lời đứa trẻ nói, thực tế là không biết nên nói cái gì, nước mắt trực tiếp rơi xuống, ôm đứa trẻ, vẫn an ủi.

Trần Thương im lặng nửa ngày, hiện tại chân tướng mọi thứ rõ ràng, thế nhưng có lẽ bé trai cần chính là cha mẹ của nó.

Trần Thương đứng dậy đi ra ngoài, hai vợ chồng Tần Phương vội vàng nghênh đón

Họ ở bên ngoài đã sớm chờ đợi nóng lòng như lửa đốt.

- Bác sĩ, thế nào rồi?

Tần Phương dắt lấy áo blouse trắng của Trần Thương nói, tiếp theo bỗng nhiên ý thức được chính mình quá mức kích động, vội vàng buông ra.

Trần Thương thở dài, kể lại một lần những gì bé trai nói.

Sau khi nghe xong, lập tức hai người Tần Phương chôn chân tại chỗ không nhúc nhích, giống như pho tượng vậy

Tần Phương trực tiếp khóc hơi sụp đổ, kể cả trong con mắt chồng của cô ấy cũng là nước mắt đảo quanh.

Sau một lúc lâu, Trần Thương nói:

- Hai người đi an ủi con trai một chút, chút nữa chuẩn bị phẫu thuật.

Chẳng qua là... Tần Phương vừa vặn tiến đến, bé trai đã cười

- Mẹ, con không sao đâu... Con chỉ hơi mệt thôi

Đứa bé trai đỏ hồng mắt, vừa cười vừa nói:

- Chúng ta về nhà

Bình Luận (0)
Comment