Lúc buổi tối, Trần Thương làm ca đêm, vốn anh đang chuẩn bị mua thức ăn ngoài, bỗng nhiên Dương Khiết đưa tới một phần bữa tối.
- Bác sĩ Trần, cám ơn anh
Dương Khiết tựa như biết rõ chuyện này, nhưng mà không có nhiều lời, đứng dậy rời đi.
Trần Thương cũng không từ chối.
Mã Nguyệt Huy cũng là ca đêm, bưng cơm hộp trong tay đi tới, sau khi nhìn thấy phần món ăn phong phú xa hoa của Trần Thương, hai mắt sáng lên
- Tiểu Trần, đêm hôm khuya khoắt như thế, anh ăn nhiều thịt như vậy khẳng định không được, đến, chúng ta cùng ăn ăn, anh ăn đậu giác của tôi đi, còn có rau xanh, đừng khách khí
Đang lúc nói chuyện, Mã Nguyệt Huy rất hào phóng gắp đậu giác và khoai tây của mình đặt ở bên trong hộp cơm của Trần Thương.
Tiếp đó, thuận theo tự nhiên đem kẹp một đũa tôm bóc vỏ của Trần Thương:
- Ồ, cái tôm bóc vỏ này hình như hơi nhạt
- À? Cái... thịt bò này thật là không tệ
Trần Thương mắt thấy thịt của mình bị cướp đi, biến sắc, tranh thủ thời gian hành động
Thế nhưng mà...
Anh thực tế là đánh giá thấp tốc độ ăn cơm của một người xuất thân từ bệnh viện quân đội, Mã Nguyệt Huy
Lần ăn cơm này, Trần Thương bệnh thiếu máu
Mã Nguyệt Huy nhếch miệng cười một tiếng:
- Ai nha, anh xem, tôi có hai cái đồ ăn, anh có hai cái đồ ăn, hai ta cùng ăn, chính là một người bốn cái đồ ăn
Trần Thương nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì
Hẳn là tôi có hai ăn mặn một chay, anh có hai món chay, chúng ta chia sẻ, anh thành hai mặn hai chay, tôi còn lại một chay
Quên đi, đậu giác cũng ăn thật ngon, ăn đi ăn đi, dù sao cũng tốt hơn bị đói.
Ăn cơm, lão Mã từ trong ngăn tủ lấy ra hai lon cà phê, ném cho Trần Thương:
- Để dành buổi tối uống, ca đêm này của chúng ta, có thể nghỉ ngơi không được.
Trần Thương gật đầu, nói tiếng:
- Cảm ơn
Xem ra, con người tổ trưởng Mã cũng không tệ, ít nhất hai lon cà phê này cũng đều là nhập khẩu, xem xét đóng gói giá cả cũng sẽ rất đắt
Trần Thương nghĩ tới đây, quyết định tha thứ cho anh.
Chí ít tổ trưởng Mã còn có lương tâm
Ngồi trên ghế, Trần Thương uống vào cà phê để tiêu thứ ăn.
Dư Dũng Cương đi đến, rất rõ ràng mới vừa phẫu thuật xong, nói nhỏ:
- Cà phê của tôi ở đâu rồi?
- Mẹ nó, đây chính là đồ tôi mới từ nước ngoài mua về, làm sao trong ngăn tủ cũng chỉ có mấy bình như thế.
Lão Dư thực tế không nghĩ ra, vì sao cà phê của mình lại uống nhanh như vậy.
Trần Thương biến sắc, nhanh tay nhét lon cà phê vào túi, đứng dậy đi ra ngoài
Anh đúng lúc này mới chợt nhớ tới.
Vừa rồi Mã Nguyệt Huy mở cái hộc tủ kia, tựa như chính là... ngăn tủ của chủ nhiệm Dư Dũng Cương Dư
Trần Thương nhìn Mã Nguyệt Huy ngồi ở đằng kia làm bộ cầm một quyển sách một chút, bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi: Trách không được tốt như thế, anh nha đây là để tôi thay anh cõng nồi à
Tôi còn tưởng rằng lương tâm của anh bộc phát chứ?
Nghĩ tới đây, Trần Thương tức giận tê cả da đầu, đi rất chậm, sợ cà phê tràn ra tới,
Trách không được Mã tổ trưởng hiện tại không uống, buổi tối uống
Tổ trưởng Mã à tổ trưởng Mã, Trần Thương đột nhiên cảm giác được ông Dư đối với anh quá nhân từ.
Có thể sống đến hôm nay, tuyệt đối là bởi vì ông Dư hạ thủ lưu tình.
...
...
Nơi này cấp cứu ban đêm so với Tỉnh Nhị Viện còn náo nhiệt hơn tận mấy phần
Không sai
Rạng sáng một giờ đồng hồ ở thủ đô, tựa như còn chưa tiến vào cuộc sống ban đêm, Trần Thương từ trong xe cấp cứu 120 đi ra, đối với thành phố này, vào ban đêm còn quen thuộc nhiều hơn mấy phần.
Muốn hiểu một cái thành thị, phải quen thuộc hết 24 giờ của nó.
Đã từng Trần Thương từ trước đến nay chưa muốn hiểu qua thủ đô, bởi vì anh biết rõ, đây nhiều lắm chỉ là một giấc mơ hư vô mờ mịt.
Bên cạnh tiểu Kha nhìn hết thành thị, hỏi Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, anh lợi hại như vậy, vì sao không đến thủ đô làm việc?
Trần Thương không khỏi mỉm cười, có lẽ, nếu không phải Lý Bảo Sơn thu lưu, anh hiện tại ngay cả An Dương cũng ở không nổi.
Thủ đô, anh tới qua, thế nhưng sau nửa năm đã bị dọa đi, bởi vì một mảnh đất dưới chân này anh đảm đương không nổi
- Bởi vì tôi lúc ban đầu, còn không xứng với anh nữa.
Trần Thương nói là lời trong lòng.
- Anh đến thủ đô mấy năm rồi?
Trần Thương nhìn cô gái nhỏ tuổi tác không lớn bao nhiêu này.
- Ba năm rưỡi, 21 tuổi đến năm nay 24.
Xe ngừng lại ở một cái cổng khu cư xá, một cái người đàn ông hốt hoảng sơ suất đứng ở đằng kia quơ quơ tay:
- Nơi này! Nơi này
Tay phải anh đỡ lấy một cô gái có vẻ gầy yếu:
- Bác sĩ! Nơi này
Xe dừng hẳn, Trần Thương vội vàng mang theo tiểu Kha vội vàng chạy xuống.
Tiểu Kha ở phía sau, mang theo giường đẩy xuống.
Trần Thương cùng người đàn ông hợp lực đặt lên xe cấp cứu
- Đình Tử, Đình Tử, em có nghe thấy anh nói chuyện không, không nên ngủ, bác sĩ tới rồi, chúng ta lập tức đi bệnh viện
Giọng nói của người đàn ông tràn đầy run rẩy, hai tay của anh cầm tay cô gái nhỏ, trên mặt tràn đầy lo lắng
Sắc mặt cô gái nhỏ tái nhợt, mệt mỏi, bơ phờ, thế nhưng cũng may ý thức còn rõ ràng, chưa từng xuất hiện hôn mê và bị sốc.
Trần Thương vội vàng hỏi:
- Cảm giác chỗ nào không thoải mái?
Cô gái nhỏ hai tay ôm cái bụng:
- Đau bụng! Đau quá
Trần Thương nghe thấy đau bụng, lại là nữ, bản năng hỏi một câu:
- Mang thai chưa?
Dù sao cấp cứu gặp phải cô gái trẻ tuổi đau bụng, đây là một bản năng của tư duy lâm sàng
Nghe thấy Trần Thương, người đàn ông không do dự, nhẹ gật đầu:
- Mang thai, đã hơn bốn tháng
Cô gái nghe thấy đứa trẻ, hình như tinh thần tới một điểm, bổ sung nói câu:
- Không sai biệt lắm là 20 tuần.
- Gần nhất luôn đau bụng, mà lại càng đến buổi tối, đau sẽ càng lợi hại, khi đi làm còn đỡ một chút.
Cô gái xoa cái bụng, khuôn mặt mồ hôi không ngừng tuôn ra, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu ướt đẫm hai bên sợi tóc mai, làm cho sắc mặt cô gái nhỏ vốn đã hơi trắng bệch, càng thêm lộ ra để người thương tiếc
Người đàn ông nhìn thấy như vậy của vợ mình, trong lòng đã tan.
- Đình Tử, không có chuyện gì, có anh ở đây rồi! Không sợ
Người đàn ông ngoài miệng nói không sợ, thế nhưng mà trong lòng lại so với ai khác đều phải sợ.
Cô gái tương đối nhỏ nanh xinh xắn, chỉ có khoảng 1m50, thân hình cũng hơi gầy yếu, nằm ở nơi đó, nếu như không phải hai người nói rõ, Trần Thương đoán chừng cũng nhìn không ra là mang thai.
Thật ra, đau bụng có rất nhiều
Đủ kiểu, có đơn giản, có phức tạp.
Có một trận sợ bóng sợ gió may mắn, cũng có mạo hiểm mạng sống như treo trên sợi tóc.
Mỗi một lần đau bụng gần như đều kèm theo cả một đời bác sĩ cấp cứu.
Vì lẽ đó, Trần Thương tự nhiên không dám khinh thường
- Nằm tốt, gập hai chân lại, nâng lên, tôi cho vào
Đang lúc nói chuyện, Trần Thương cho cô gái nằm đúng tư thế, đứng người lên.
Bản thân cô gái nhỏ mặc là áo ngủ thật mỏng, sau khi Trần Thương cởi áo cô gái ra, lúc này này mới nhìn rõ trên bụng nhô lên.
Trần Thương dựa theo thường quy phần bụng bắt mạch, lấy rốn làm trung tâm bắt mạch theo thứ tự.
- Đau không?
- Đau
- Nơi này thì sao?
- Cũng đau