Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 948 - Chương 949: Cố Gắng Ăn Cơm

Khi bac si mo hack full
Chương 949: Cố Gắng Ăn Cơm
 

Bên trong phòng phẫu thuật, bốn ca phẫu thuật, mười hai bác sĩ chủ nhiệm, tám y tá, hai bác sĩ gây tê... Vẫn luôn kiên trì đến rạng sáng 3 giờ đồng hồ

Hôm nay là lần thứ nhất họ tự thân cầm đao từ đầu tới đuôi, mặc dù là tiến hành nhờ vào chỉ đạo của Trần Thương, thế nhưng đối với mọi người mà nói, thực sự đầy đủ hưng phấn.

Vạn sự khởi đầu nan

Họ đã bước ra bước đầu tiên.

Xuống bàn phẫu thuật, khí trời tháng ba có lẽ nhiều hơn mấy phần ấm áp, thế nhưng rạng sáng thủ đô, y nguyên vẫn rất lạnh.

Mọi người đi ra phòng phẫu thuật, đi ra ngửi đuôi khói ô tô và khói sương mù lộn xộn, mùi vị không khí đặc thù của thủ đô, cảm giác cũng hơi thơm ngào ngạt

Mấy chủ nhiệm hưng phấn, không cần mời giáo sư Trần ăn tạ sư tiệc rượu.

Trần Thương thật ra hôm nay cũng thật vui vẻ, dù sao phẫu thuật đặc biệt thuận lợi, đặc biệt là ca phẫu thuật của cậu bé nhỏ và cô bé nhỏ kia, thật sự là hơi vui vẻ.

Mà lại, nhìn thấy học sinh của mình tự thân dạy dỗ nên cũng có thể độc lập tiến hành phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.

Trần Thương cũng là hết sức vui mừng.

Ba giờ, đi chỗ nào ăn đồ ăn ngon?

Không thể không nói, vòng tròn bác sĩ là tương đối phức tạp, lão Chu là phú nhị đại, nhà là mở công ty, chính mình học y hoàn toàn là vì truy cầu.

Anh đề nghị gọi tài xế mang theo họ đi đường Gongti West, Trần Thương đối với cái tên này sớm có nghe thấy.

Thế nhưng vẫn luôn chưa có cơ hội đi qua

Rạng sáng nơi nào, có xe xịn, mỹ nữ, có hoa mỹ ánh đèn, cũng có đường phố phồn hoa.

Có điều tất cả mọi người có hơi đói bụng, muốn tìm một chỗ ăn một chút gì, bỏ phiếu không thông qua.

Từ Tử Minh có ý tứ là, có muốn mở điện thoại ra, xem gần đây có cửa hàng nhà ai còn mở cửa hay không, đi qua tùy tiện ăn một chút.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Mà Lưu Toàn nói:

- Tôi mang theo mọi người đi một nơi đặc biệt! Chỗ đó thứ mùi vị không tệ, mà lại nhiều bao ăn no

Lưu Toàn không phải người thủ đô, sinh trưởng là người ở địa phương Thiểm Bắc, ngây người ở thủ đô vài chục năm, nói chuyện vẫn không đổi được chất giọng Tây Bắc.

Có điều mọi người cũng thực là đói bụng, nghe xong không uống rượu, dứt khoát lái xe đi ăn đồ ăn.

Khi mọi người nhìn thấy Panamera của Trần Thương, lập tức không nhịn được cười.

- Tiểu Trần là người giàu nha! Lái xe sang, trước kia cũng không chú ý.

Từ Tử Minh không nhịn được cười một tiếng:

- Tiền phẫu thuật mấy ngày nay của Tiểu Trần cũng đủ đổi một cái xe mới, đây được coi là gì! Ngạc nhiên...

- Tối nay, phải để thầy Trần của chúng ta mời ăn cơm

Trần Thương không nói:

- Nói làm xong lễ bái sư chưa? Các người là đám bất hiếu, tôi nên sớm đuổi khỏi sư môn.

Mọi người không nhịn được ha ha cười lớn.

Xe của Lưu Toàn là một chiếc xe thông thường Santana đời cũ, tám người, năm chiếc xe, không phải là bởi vì những thứ khác, mà là kế hoạch cơm nước xong tất cả đều về nhà, dứt khoát đều lái xe ra.

Lưu Toàn dẫn đầu, không biết đi bao lâu, dừng lại ở một nơi náo nhiệt.

Lưu Toàn xuống xe nói:

- Trước mặt không đi được, mọi người dừng xe ở chỗ này đi

Đoàn người đi xuống, nơi này nào có nguy nga lộng lẫy, càng không có mùi đặc biệt của phố thức ăn.

Đi năm phút, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy một hàng ánh đèn phía trước.

Ánh đèn không phải rất sáng, thưa thớt, nhưng có tiếng người ồn ào.

- Ông chủ, cho chúng tôi 50 cái Gluten! Một thùng bia

- Ông chủ, ba tô mì

- Ông chủ, ba phần cơm hộp

...

Dường như một nhóm người mặc quần áo công nhân vừa tan việc, quầy ăn vặt ở đây đều làm từ xe ba bánh.

Từ nơi này, có thể nhìn thấy ba toà tháp SOHO đã đóng kín, nhưng mà công trường cách đó không xa vẫn đang làm việc.

Tám người tìm một chỗ ngồi xuống, gọi rất nhiều ăn, nhưng mà không có món nào có đơn vị giá vượt qua mười lăm đồng.

Lưu Toàn nói:

- Nơi này chỉ có rạng sáng mới có quầy ăn vặt, vận may tốt có thể gặp được anh trai ôm đàn ghita hát dân công.

- Khi tôi mới đến thành phố, trong lúc vô tình đi ngang qua nơi này, vì vậy một đoạn thời gian sẽ chạy đến đây ăn.

- Đồ ăn không đắt, mùi vị không khéo léo, nhưng mà khi đói, ăn rất thơm.

Đúng là mọi người đều đói, cũng không lịch sự gì, ăn càng không chú ý đến tướng ăn.

Chỉ cảm thấy ăn thật nhiều

Một đêm, tám người, ăn thoải mái, không uống rượu, lúc rời đi, Trần Thương tính tiền, 329 tệ.

Ông chủ là một chú trung niên, cười nói:

- Lấy các cậu 329 tệ.

Khi trả tiền, ông chủ hỏi mấy câu:

- Các cậu không phải người quanh đây?

Trần Thương gật đầu cười một tiếng:

- Cáu vừa mới tan làm, đói bụng quá nên ra ngoài kiếm ăn.

Ông chủ toét miệng cười một tiếng:

- Nhìn thấy các cậu ăn rất ngon, bận bịu đến bây giờ, cũng không dễ dàng, chú lấy 300 thôi

Trần Thương vừa nghe, lập tức lắc đầu, bỏ 350 tệ xuống, đứng dậy vội vàng rời đi.

Có lẽ thành phố chính là như vậy, không chỉ có xa hoa truỵ lạc và ánh sáng rực rỡ, còn có nhiều người xây dựng ở tầng dưới chót của cái thành phố này.

Nhưng mà cho dù như thế nào, những thứ này đều là quy luật sinh tồn của tòa thành thị này.

Nhưng mà Trần Thương luôn suy nghĩ một chuyện

Làm sao để giảm chi phí bắc cầu động mạch vành xuống để cho dân chúng bình thường cũng có thể làm phẫu thuật

Trần Thương khắc rất sâu cảm xúc mấy ngày này.

Trên thành phố thật sự là loại người gì cũng có, có người bệnh vung tiền như rác xuất ngoại xem bệnh, cũng có người đến làm công giống như vợ chồng Trần Thương, một ca phẫu thuật có thể là cả tài sản của người bệnh.

Có một người bệnh có tiền làm một ca một trăm hai mươi ngàn đô la Mỹ, nhưng mà phần lớn đều là người bình thường

Trần Thương đang suy nghĩ, làm sao mới có thể làm được chuyện này?

Xe rất nhanh đã mỗi người một ngả, lúc này đã hơn bốn giờ sáng

Sau khi Trần Thương về đến nhà, cẩn thận mở cửa phòng.

Cảm nhận được nhiệt độ trong phòng, lập tức ấm áp hơn rất nhiều

Có một loại cảm giác được về nhà.

Tò mò là, đèn trong phòng khách vẫn sáng, trong phòng có một mùi thơm thức ăn thản nhiên.

Sau khi Trần Thương đổi dép đi vào phòng, rón rén, rất sợ đánh thức Tần Duyệt.

Nhưng mà... Đột nhiên nhìn thấy Tần Duyệt co rúc ở trên ghế sa lon, đã ngủ

Mặc dù trong phòng có lò sưởi khá ấm, nhưng mà sao cô bé này lại ngủ trên ghế sa lon ở phòng khách chứ?

Khi để cặp sách xuống, Trần Thương nhìn thấy trên bàn bày ba món ăn, còn có một món canh...

Trong lòng không nhịn được dâng lên một hồi cảm động

Khả năng đây chính là cảm giác của nhà?

Bây giờ Trần Thương biết, có thể là cô bé này chờ mình chờ tới bây giờ, đợi không được kết quả là ngủ luôn trên ghế sa lon, dù sao điện thoại di động vẫn còn để trên ghế sa lon.

Nghĩ tới đây, Trần Thương ngồi bẹp xuống đất, nghiêm túc thưởng thức cô bé đáng yêu này.

Lông mi thật dài, gò má trắng nõn, ngũ quan khá nhu hòa.

Nhìn một chút, Trần Thương lại không nhịn được cười xì một tiếng.

Cô bé tốt như thế, sau này sẽ là vợ mình.

Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy những thứ này đều là mơ.

Nhìn mấy phút, cơn buồn ngủ dâng lên, Trần Thương trở về phòng, phát hiện chăn gối đã sắp.

Trần Thương cẩn thận ôm lấy Tần Duyệt.

Bình Luận (0)
Comment