Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 972 - Chương 973: Tôi Thật Không Biết

Khi bac si mo hack full
Chương 973: Tôi Thật Không Biết
 

m thanh nam thanh niên đã mang theo tiếng khóc nức nở, bởi vì anh phát hiện, anh cái gì cũng không biết

Tất cả mọi thứ anh đều không biết

Mẹ anh từng có bệnh gì anh không biết, mẹ anh uống thuốc hay không anh cũng không biết, ngay cả việc mẹ anh làm qua phẫu thuật hay chưa, anh cũng không biết

Nghĩ tới đây, nam thanh niên cũng bất đắc dĩ nước mắt nữa, trực tiếp trào lên mà ra.

Anh biết cái gì?

Anh hoàn toàn không biết gì cả

Anh phát hiện, khi mẹ mình cần anh nhất, anh vậy mà đối tất cả những thứ này hoàn toàn không biết gì cả.

Anh sợ hãi

Anh áy náy

Anh cảm giác được một loại cảm giác tự trách và xấu hổ nồng đậm tràn đầy chạy lên não.

Nhiều năm như vậy, anh đột nhiên phát hiện anh cảm thấy mình quen thuộc đối với mẹ mình, vậy mà... Xa lạ, anh vậy mà đối với mẹ mình hoàn toàn không biết gì cả...

Áy náy nước mắt liên tục trào lên, nam thanh niên bỗng nhiên bịch một tiếng, quỳ rạp xuống bên giường mẹ cậu, hai tay sờ lấy tay của mẹ, trong lòng tràn đầy áy náy và bất an.

Vốn cho là người quen thuộc với mẹ nhất, chính là anh, thế nhưng mà kết quả là phát hiện... Anh thật không hiểu rõ mẹ chút nào.

Thậm chí nhiều năm như vậy, anh tựa như không có đi nếm thử hiểu rõ qua cô...

Lúc này, anh phát hiện chính mình đã bao lâu chưa quan sát mẹ từ khoảng cách gần như vậy

Vốn cho là người phụ nữ trung niên mình quen thuộc kia thích lải nhải, ưa thích chơi mạt chược, ưa thích lải nhải với mình, thích ăn cơm thừa, không nỡ dùng tiền mua thức ăn, bởi vì hai mao tiền có thể ầm ĩ lên với người bán... Bây giờ lại trở nên lạ lẫm như thế...

Anh phát hiện mình đã rất lâu không hề ngồi xuống tâm sự với mẹ...

Bận làm việc?

Bận sự nghiệp?

Bận tình yêu?

Thế nhưng mà... Thật sự là mỗi ngày không thể rút ra mấy phút bồi tâm sự với mẹ à?

Có thể chẳng qua là một khắc cầm điện thoại lên này, cảm thấy bà lải nhải cả ngày à?

Còn không thoải mái bằng chính mình chơi game...

Chàng trai trẻ tuổi nhìn mẹ mình, phát hiện dưới chỗ chân tóc năm trước nhuộm màu vàng có hơi quê mùa, uốn xoăn thêm sóng nước, tóc mới mọc ra đã hoa râm.

Còn phát hiện nếp nhăn khóe mắt mẹ anh cũng đã sâu hơn.

Phát hiện... Mẹ anh đã không còn là người phụ nữ có thể ôm lấy anh, đến đánh cái mông anh kia, bà... Đã chậm rãi già đi...

Nhìn thấy nam thanh niên như vậy, bạn vừa chơi bài nói:

- Cô trước đây có cao huyết áp, hơn ba năm, vẫn luôn uống thuốc hạ huyết áp, đoạn thời gian trước tôi có giới thiệu Amlodipine cho cô, hiệu quả còn có thể, tôi buổi sáng đo cho cô, là 120/ 80 mmHg.

- Tôi biết, 21 tuổi cô bắt đầu kết hôn, mang thai qua bốn đứa trẻ rồi, toàn bộ đều sảy thai, cậu nhóc này là cái cuối cùng của cô, như làm bảo vậy, lúc ấy cô mang thai sau đó, sợ muốn chết, sợ mình lại không có, vì lẽ đó sinh được cậu nhóc này sau đó, lúc nào cũng yêu thương như hòn ngọc quý trên tay vậy...

Một cái khác cũng nói:

- Nửa năm trước, cô đi kiểm tra kết quả bị u xơ tử cung, sợ đứa trẻ lo lắng, không có nói cho cậu ấy biết, là tôi cùng cô ấy đi cắt tử cung...

Bạn chơi bài bên cạnh tiếp tục bổ sung:

- Cô quá keo kiệt, làm cơm nhiều, không nỡ bỏ đi, luôn bỏ ở tủ lạnh ăn được mấy bữa, đầu tuần nói con mình muốn dẫn bạn gái về nhà, một người thu xếp cả bàn bảy tám cái đồ ăn, bận rộn một buổi chiều, kết quả đứa trẻ không đến, sau đó khi tôi đi tìm cô, cô đã ăn cơm thừa rất lâu...

- Có thể đã vẫn luôn có viêm ruột thừa, là khi đánh bài, luôn nói ruột thừa bị đau, chúng tôi đều khuyên cô cắt, cô lại nói không đau lắm, khẳng định là bị chúng tôi đánh bài tức giận...

...

Nhìn ba bạn chơi bài anh một câu tôi một câu, Trần Thương cũng rõ ràng tình huống của người bệnh.

Lúc này, người trẻ tuổi chợt phát hiện, chính mình còn không bằng những này bạn chơi bài, hiểu rõ mẹ đến vậy, khi then chốt... Vẫn là họ trợ giúp cứu mẹ anh

Nam thanh niên nhìn người nằm ở bên giường, gào khóc.

Trần Thương bất đắc dĩ nói:

- Chuẩn bị phẫu thuật đi.

Nam thanh niên vội vàng đứng lên, lau mặt một cái, nhìn Trần Thương:

- Bác sĩ, anh chắc chắn phải mau cứu mẹ tôi có thể chứ? Tôi van xin anh

- Mẹ tôi rốt cuộc là thế nào?

- Tôi còn chưa cho mẹ hưởng phúc thật tốt...

Trần Thương gật đầu:

- Ừm, yên tâm đi, chúng tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó.

Vào lúc này, phòng phẫu thụaat bên kia cũng đem gian phòng chuẩn bị xong, Trần Thương và Mã Nguyệt Huy hướng thẳng đến phòng mổ đi tới.

Lão Mã nhìn nam thanh niên thất hồn lạc phách đằng sau, đột nhiên hỏi câu:

- Lần anh tổ chức sinh nhật cho mẹ gần nhất là khi nào?

Trần Thương lập tức bất đắc dĩ lắc đầu...

Anh tựa như chưa từng có...

Lão Mã cũng không nhịn được nói:

- Tôi tựa như nhiều năm, tôi đều sắp quên sinh nhật của mẹ rồi.

Hai người không nói nữa, hướng phòng mổ đi tới.

Khi rửa tay, lão Mã hỏi:

- Anh thật sờ ra bệnh?

Trần Thương đương nhiên gật đầu:

- Đương nhiên

- Cái gì?

Trần Thương do dự một chút:

- Đây không chỉ là một ca phẫu thuật

Lúc này, bác sĩ gây tê Chu Hạc đi tới, anh đã nhìn bệnh lịch, nhưng mà vẫn không quá khẳng định rốt cuộc là một cái ca phẫu thuật gì, nghe thấy Trần Thương nói như vậy, bất đắc dĩ hỏi:

- Có ý gì?

Chu Hạc và Mã Nguyệt Huy đều nhìn chằm chằm Trần Thương.

Trần Thương trực tiếp nói:

- Tôi chẳng qua là suy đoán, có thể là thoát vị trong ổ bụng! Có điều... Dù sao cách cái bụng, không thể khẳng định.

Sau khi nói xong, Trần Thương bắt đầu trình bày lý do.

- Người bệnh trước kia có cắt bỏ tử cung, nửa năm trước cắt được, mà những cái kia bạn chơi bài nói có thể có viêm ruột thừa, thời gian dài ngồi lâu, thiếu hụt vận động, mà ăn uống cũng không có quy luật...

- Rất có thể là viêm ruột thừa nặng thêm, sinh ra dính liền với đường ruột

- Kết hợp tình huống khi bắt mạch, tôi cảm giác người bệnh là mạc treo ruột thừa và sau khi cắt bỏ tử cung có dây chằng dính liền.

- Cái dây chằng dính liền này tuyệt đối không phải thời gian một ngày hai ngày, dây dưa lâu dài xuống, dẫn đến đường ruột hình thành dây dưa với cái dây chằng dính liền này, dẫn đến cái tổ chức một bộ phận đường ruột này đưa tới mạc treo thuyên tắc mạch máu cấp tính

- Tiếp đó đưa đến hình thành loại thoát vị trong ổ bụng này

Giải thích một phen, lão Mã nhíu mày, bất đắc dĩ nói:

- Anh đây là... Chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn à?

Trần Thương trực tiếp liếc mắt:

- Cái tôi nói chính là suy luận

Chu Hạc bất đắc dĩ lắc đầu:

- Loại bệnh này rất ít gặp.

Lão Mã ngoài miệng ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng thật ra ánh mắt nhìn Trần Thương hơi lộ ra ý kích động, anh cảm thấy Trần Thương đoán đúng bảy tám phần rồi:

- Chuẩn bị mở bụng

Nếu như chỉ là phẫu thuật bình thường, nội soi ổ bụng liền có thể, thế nhưng tình huống người bệnh rất đặc thù, chắc chắn phải tiến hành mở bụng.

Sau khi gây tê.

Mã Nguyệt Huy nhìn thoáng qua Trần Thương:

- Cậu tới hay tôi tới?

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:

- Anh tới đi...

Mã Nguyệt Huy nghe xong lời này, lập tức sửng sốt một chút:

- Cậu không biết?

Trần Thương đỏ mặt một chút:

- Không phải, tôi muốn thấy tổ trưởng Mã làm thế nào.

Trong lúc nhất thời, Lão Mã bất đắc dĩ bắt đầu vui vẻ, hơi có chút hưng phấn, cuối cùng cũng gặp ca phẫu thuật Trần Thương không biết rồi:

- Thằng nhóc nhà anh, tôi dám đánh cược là anh không biết, nếu anh mà biết, vừa rồi cũng sẽ không bảo y tá gọi điện thoại kêu tôi trở về đâu.

- Làm màu gì nữa, không phải là không biết à, tới đi, tôi dạy cho cậu

Bình Luận (0)
Comment