Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 997 - Chương 998: Rất Đơn Giản Hả?

Khi bac si mo hack full
Chương 998: Rất Đơn Giản Hả?
 

Một tiếng báo danh của Trần Thương làm cho lão Dư vừa mới bước ra ngoài lại vòng trở lại

Tất cả mọi người trừng to mắt, tò mò nhìn Trần Thương.

Điều này làm cho người da mặt mỏng dễ dàng ngượng ngùng như Trần Thương lập tức có chút xấu hổ.

Dư Dũng Cương nhìn thoáng qua Trần Thương, xác nhận nói:

- Tiểu Trần, cậu muốn... Báo danh?

Mã thô lỗ cũng im lặng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Đây là bệnh viện bỏ tiền cho cậu đi, không phải để cậu đi ra ngoài chơi, lần sau có hội nghị tôi sẽ nhắc nhở cậu

- Tôi vừa rồi nói với cậu cũng không phải ý tứ này nha...

Bị Mã thô lỗ nói kiểu này, tất cả mọi người là dở khóc dở cười nhìn Trần Thương.

Trần Thương bị lão Mã nói kiểu này, càng thật không tiện:

- Chủ nhiệm Dư, tôi muốn đi xem thôi.

Dư Dũng Cương nhịn không được cười nói:

- Được, y tá trưởng, báo danh cho tiểu Trần đi.

Sau khi nói xong, Dư Dũng Cương nhìn Trần Thương:

- Tiểu Trần, cái này... Cậu cũng đừng ôm kỳ vọng quá lớn, dù sao chuyện này khá là phức tạp.

Hoàn toàn chính xác, Dư Dũng Cương cũng sợ đả kích tính tích cực của Trần Thương, thế nhưng để bệnh viện dùng tiền cho anh đi tham gia hội nghị nước Mỹ, nhất định có thể đi cứ mấy người như vậy, mà lại là hi vọng ra ngoài cầm cái chức vị về cho bệnh viện.

Lại nói...

Y tá trưởng cũng có hơi xấu hổ:

- Chủ nhiệm Dư, nhân viên bồi dưỡng cũng tính hả?

Mọi người sững sờ, lúc này cũng mới kịp phản ứng.

Đúng nha

Nhân viên bồi dưỡng này có thể tính không?

Trần Thương cũng không phải công nhân viên chức của bệnh viện trung tâm Cấp cứu thủ đô.

Dư Dũng Cương cũng là bị vấn đề này làm khó, sau khi kinh ngạc một lát, đột nhiên cảm giác được, cái vấn đề phức tạp này không nên tự mình cân nhắc, báo cáo đi lên cho khoa y tế rồi nói sau

- Cái này, y tá trưởng, cô cứ báo lên cho tôi đi rồi nói sau, đến lúc đó nếu không được tính lại nói, báo danh lại không sai.

Sau khi nói xong, lão Dư cũng chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên hồi tưởng lại cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Thương:

- Cậu thật muốn đi à?

Trần Thương gật đầu:

- Vâng

Lão Dư trầm ngâm một lát, nói với y tá trưởng:

- Cô nói Trần Thương là đại biểu cho sáu khoa cấp cứu chúng ta đi, nói là tinh thần đi học tập hội nghị.

Y tá trưởng rõ ràng hôn mê rồi, phản ứng mấy giây mới phản ứng được:

- Tốt... Tốt

Nói xong lão Dư gật đầu, đứng dậy đi.

Để lại mọi người đứng tại chỗ có chút ngẩn người.

Ánh mắt mọi người nhìn Trần Thương cũng có chút không giống nhau.

Chủ nhiệm Dư này đối với Trần Thương thế nhưng là chân ái nha.

Điều như đại biểu cả sáu khoa cấp cứu đi tham gia này, phân lượng có thể nặng tới bao nhiêu, tại khi xét duyệt cái khoa y tế này, cũng không phải là nhìn mặt tăng, là phải xem mặt Phật

Anh đến cân nhắc sáu khoa cấp cứu sau đó lại tiến hành sàng chọn một chút.

Nói thật trong lòng Trần Thương cũng nhiều mấy phần cảm động.

Giống như mọi người nói vậy, một nhân viên bồi dưỡng có thể tham gia không?

Mà lại, hội nghị chuyên khoa hệ tiêu hoá của người ta, chính mình đi tham gia náo nhiệt, cạnh tranh với nhiều người như vậy, ý tứ của lão Dư chính là nói sáu khoa cấp cứu chúng ta cần phái một người đi, thì nhìn có cho mặt mũi này hay không.

Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người ai cũng bận rộn đi, mà lão Mã ngồi ở bên cạnh Trần Thương, cũng nhịn không được hỏi:

- Tiểu Trần, cậu bị cái kích thích gì thế?

- Làm sao bỗng nhiên muốn đi tham gia hội nghị hệ tiêu hoá.

Trần Thương do dự một chút, nghiêm túc nói:

- Tôi chuẩn bị đi lăn lộn cái chủ biên coong coong, thuận tiện làm hội trưởng ủy ban này, đến lúc đó anh gửi luận văn cũng thuận tiện hơn một chút

Lão Mã nghe xong, lập tức đạp Trần Thương một cước:

- Cút đi, có phải là tối hôm qua làm ca đêm đến hồ đồ rồi không, nhanh đi nghỉ ngơi, ít nói chuyện hoang đường lại.

Trần Thương cười hắc hắc:

- Đúng vậy

Lão Mã bỗng nhiên nói:

- Cái này... nếu cậu là thật muốn đi, tôi đi cửa sau giúp cậu, lão La khoa y tế kia là đại cữu tử của tôi, tôi gọi điện thoại cho.

Trần Thương cười nói:

- Cảm ơn Mã ca.

...

...

Khi Trần Thương rời khỏi bệnh viện, trong lòng có chút xúc động.

Mặc dù thời gian tới bệnh viện không quá dài, thế nhưng cảm giác những chủ nhiệm này đối với mình thật đúng là rất không tệ, căn bản không có xem mình là nhân viên bồi dưỡng.

Thế nhưng, chính vì vậy, Trần Thương cảm thấy mình cũng hẳn là thêm chút sức, cũng không thể thật sự là đi biệt danh à?

Gần đây phải nắm chắc thời gian trước tiên đem cái nhiệm vụ chuyển chức khoa Ngoại tổng hợp này hoàn thành, đến lúc đó phối hợp bằng chứng chuyển chức truyền kỳ của mình, cũng có thể có cạnh tranh tư bản một chút.

Bằng không, bằng vào thực lực bây giờ của mình, một cái chẩn bệnh học hoàn mỹ, căn bản không đủ để PK với đám đại lão đỉnh cấp khác trên thế giới.

Về đến nhà, Trần Thương tắm rửa một cái, nằm xuống ngủ.

Bình thường vào buổi trưa Tần Duyệt sẽ không trở về nhà, bận bịu ăn cơm ở căn tin bệnh viện, trở lại văn phòng ngồi nghỉ ngơi một chút là sẽ tiếp tục công việc.

Có điều Trần Thương tối hôm qua làm ca đêm, Tần Duyệt cũng sớm trở về, thuận tiện mua được chút đồ ăn ở căn tin.

Trần Thương mở mắt ra, nhìn thấy Tần Duyệt hâm cơm nóng cho mình, lập tức cười vui vẻ.

Cảm giác có người quan tâm hay là thật không tệ.

- Ăn chút cơm đi.

Tần Duyệt cho rót chén nước nóng bưng tới.

Trần Thương gật đầu:

- Cảm ơn bà xã.

Tần Duyệt liếc một cái:

- Buồn nôn, tranh thủ thời gian ăn cơm, một hồi nữa sẽ nguội hết đó

Trần Thương cười cười, đứng dậy rửa mặt, lại bàn ăn ngồi xuống.

Mà Tần Duyệt cầm một phần bệnh lịch trong tay đọc lên.

Trần Thương nghe xong cũng một mặt mờ mịt:

- Em đọc bệnh lịch làm gì thế?

Tần Duyệt mặt đỏ lên:

- Hôm qua vừa mới nhận được một bệnh nhân, là một tạp chứng nghi nan, nhận đến dưới tay em.

- Sư tỷ em cũng là không hiểu ra sao, không biết xử lý như thế nào, xế chiều hôm nay chuẩn bị tiến hành thảo luận cái ca bệnh nghi nan ở trong khoa

- Em cũng không thể không hiểu rõ đối với bệnh lịch nha, hiện tại học thuộc, ngày mai cũng dễ trao đổi hơn.

Trần Thương nghe xong, lập tức cười cười, ăn mấy ngụm cơm, nhịn không được nghe.

Sau khi nghe tới lui mấy lần như thế, Trần Thương lập tức cười nói:

- Cái này rất khó hả? Cái này không phải chỉ là loét thủng một cái tá tràng dạ dày kèm theo sinh mủ viêm phúc mạc cấp tính à, hẳn là cũng có bị sốc do trúng độc nhiễm trùng nữa.

Tần Duyệt nghe Trần Thương nói xong, lập tức sững sờ.

- Anh nói hươu nói vượn cái gì thế?

Trần Thương dở khóc dở cười:

- Anh đang nghiêm túc mà

- A, đúng, người bệnh hẳn là còn có lịch sử bệnh tật là tính viêm khô héo dạ dày mãn tính.

Nói tới đây, Trần Thương để đũa xuống, nhìn Tần Duyệt nói:

- Anh phân tích cho em một chút, em nhìn đi, sau một ngày người bệnh bị đau bụng xuất hiện phát sốt, là sốt từng cơn, nhiệt độ cao tới 40C, ngay tại chỗ bệnh viện cho Penicilin, dexamethasone. Sau đó không chuyển biến tốt đẹp rõ ràng. Đến đây viện ạm liền chẩn bệnh, siêu âm B mode “ổ bụng tích dịch, mạc nối lớn tăng dầy, mật trong túi mật trầm tích”, bên phải của thùy gan châm cứu ra dịch tính mủ có mùi hôi thối.

Bình Luận (0)
Comment