Khi Bạn Trai Là Người Đông Bắc

Chương 13


Ngày hôm sau, Tát Tân Địch thức giấc theo cái cách giống hệt như hôm trước – bị tiếng nói chuyện người nhà bệnh nhân nọ đánh thức.
Hình như nhà họ là một đại gia tộc, phòng bệnh nhỏ bé bị chen chúc chật ních toàn là người, giọng nói sang sảng thì chớ, lại còn hút thuốc.
Lúc cậu ngủ dậy thì Châu Huân không ở trong phòng, vết mổ còn đau nhưng cậu đã có thể đi lại.
Cậu thử ngồi dậy, định tự mình đi vệ sinh, tự nhiên bất cẩn mà hít phải một hơi thuốc phả ra từ phía bên kia, cậu bị sặc khói, ho theo phản xạ, kết quả ho quá thành ra động tới vết mổ, phút chốc cơn đau điếng người ập tới khiến cậu như đứng hình tại chỗ.
Khúc Miên tới ngay lúc cậu vẫn đang chống tay lên tủ, tay còn lại ôm hờ vết thương, sắc mặt trắng bệch.
Anh hoảng hồn, vội chạy tới đỡ cậu ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Vết thương đau hả? Mình đi gọi bác sĩ.”
Tát Tân Địch cắn răng chịu đau, cười với anh: “Cậu đến rồi à? Sớm vậy, đã ăn sáng chưa?”
Khúc Miên: …
Cậu ấy dường như đã hồi phục sức sống, đã biết cười rồi.
Khúc Miên lấy tay áo thấm mồ hôi trên trán cậu: “Ăn rồi, cậu ngồi yên, mình đi tìm bác sĩ.”
Tát Tân Địch nắm lấy tay áo anh, nói: “Mình không sao, chỉ là…”
Tai cậu hơi đỏ lên: “Chỉ là muốn đi vệ sinh thôi”, nói xong cậu cố ghìm tiếng ho khan xuống nhỏ xíu.
Khúc Miên cũng bị khói thuốc lá trong phòng hun cho khó chịu, anh dìu Tát Tân Địch dậy, bước từng bước nhỏ nhích về phía nhà vệ sinh: “Sao không nhờ y tá?”
Tay Tát Tân Địch vắt trên vai anh ấy, không nhìn đường mà cứ nhìn anh ấy vậy, hồn nhiên đáp: “Chắc Châu Huân đi gọi rồi.”
Trang thiết bị trong buồng vệ sinh rất đầy đủ, vì thuận tiện cho bệnh nhân sử dụng, bọn họ còn lắp thêm tay vịn.
Tát Tân Địch đứng trong buồng vệ sinh, rất lâu không thấy động tĩnh. 
Cậu vịn lên tay vịn, gọi thử: “Khúc Miên, cậu còn ở đó không?”
Giọng nói Khúc Miên nhẹ nhàng vang lên sau cánh cửa buồng mỏng manh: “Mình đây, sao thế? Cần giúp gì à?”
Tát Tân Địch lớn ngần này rồi rất ít khi xấu hổ, mà mỗi lần xấu hổ dường như đều liên quan tới Khúc Miên, cậu thở hắt ra, gắng bình ổn giọng điệu: “Cần lắm.”
Khúc Miên:?
Giọng Tát Tân Địch nhỏ hơn một chút, cậu chàng rõ khó xử: “Cậu ra ngoài đợi mình được không? Cậu ở đây mình ngại lắm.”
Lúc trở lại thì phòng bệnh đã yên tĩnh, cửa sổ được mở ra để thông gió, bên giường ông cụ chẳng còn ai trông nom.
Châu Huân đã mua cháo và canh đóng hộp, nhìn thấy hai người quay lại liền đứng dậy vươn vai: “Có người tới thay thì tôi về nhá.”
Tát Tân Địch: …

Cậu thấp thỏm không dám nhìn Khúc Miên, chỉ sợ anh từ chối.
Khúc Miên đỡ cậu ngồi xuống, lịch sự đáp: “Được, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Châu Huân chếch mắt nhìn Tát Tân Địch, lúc đi ngang qua còn vỗ bồm bộp lên vai cậu: “Một cuộc tiểu phẫu lại có thể khiến ông biến thành Lâm Đại Ngọc, mạnh mẽ lên.”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch muốn đạp cậu một phát mà không có sức, bất lực nói: “Ông có thể biến ngay giùm tôi không?”
Châu Huân cảnh cáo cậu: “Lát tôi còn quay lại đưa quần áo cho ông đấy nhé, nói chuyện khách khí chút.”
Thời tiết hôm nay thật đẹp, là ngày ấm áp nhất từ độ vào xuân tới giờ.

Khúc Miên nhìn cậu yên lặng ăn cháo, chỉ khi cậu chàng yên lặng mới có thể nhận ra, hóa ra cậu ấy chỉ là một cậu nhóc vừa mới trưởng thành, ngày thường hoạt bát hướng ngoại, đối xử với mọi người xung quanh chu đáo nên rất dễ khiến người khác nhầm lẫn về tuổi tác của cậu ấy.
Một cơn gió lạnh lùa qua cửa sổ, anh chỉnh lại chăn cho cậu, nhỏ giọng hỏi: “Hôm qua cậu ngủ không ngon?”
Tát Tân Địch đặt bát cháo phía đầu giường, đôi mắt ngời sáng hướng ánh nhìn về phía anh: “Không sâu giấc.”
Khúc Miên chống má nhìn cậu: “Vết thương đau à?”
Tát Tân Địch: “Không phải, lớn đầu rồi vết thương này tính là gì đâu.”
Cậu ấy dần khôi phục lại sức sống, bắt đầu thích nói chuyện hơn.

Khúc Miên mỉm cười: “Vậy thì tại sao thế?”
Tát Tân Địch li3m môi, ánh mắt mềm mại, giọng nói cũng mềm mại: “Đói lắm, mệt mà bụng rỗng không chẳng có gì cả, một hai giờ sáng mình xì hơi được rồi, nhưng lại ngại không muốn nhờ Châu Huân mua đồ ăn.”
Khúc Miên lấy tay che mắt cậu ấy, bất lực nói: “Cún con, đừng nhìn mình như thế.”
Tát Tân Địch: …
Cậu chàng ấm ức quá thôi, cậu giữ lấy tay Khúc Miên, nghịch ngợm nhắm một bên mắt mở bên còn lại: “Vậy mình nhìn cậu thế này nhé?”
Khúc Miên: …
Tát Tân Địch: “Hai lần rồi, lần trước cậu cũng bảo thế, mình nhìn cậu thôi mà, đâu thiếu mất miếng thịt nào đâu?”
Khúc Miên ngưng cười, thuận theo lời nói cậu: “Ừ, mất thật đấy.”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch nhắm mắt lại, nói: “Vậy mình không nhìn nữa, cậu cũng chẳng có nhiêu thịt.”

Khúc Miên vò tóc cậu ấy, dịu giọng: “Cún con, đừng nghịch nữa, ngủ một lát đi.”
Tát Tân Địch vẫn nhắm mắt, nói: “Vậy mình ngủ đây, cậu đừng đi nhé.”
Khúc Miên: “Ừ.”
Vừa dứt lời đã nghe giọng một người phụ nữ từ phía sau xen vào, có vẻ hơi bực mình: “Lại còn đừng đi, to như con gấu còn giả bộ đáng thương, dậy ngay cho mẹ!”
Khúc Miên nhíu mày, sao lại mắng cậu ấy?
Anh quay đầu nhìn, cùng lúc đó Tát Tân Địch như hít phải ngụm khí lạnh, không thể tin được nói: “Mẹ, mẹ về từ khi nào thế?”
Khúc Miên: …
Anh đứng dậy, lễ phép chào hỏi người phụ nữ mặc đồ công sở đầy quý phái này: “Cháu chào cô ạ.”
Mẹ Tát cẩn thận đánh giá anh, gương mặt đang hơi cau lại giãn ra: “Bạn học của thằng thỏ con phải không, đẹp trai phết nhỉ, mấy bữa nay làm phiền con rồi.”
Khúc Miên lễ phép đáp: “Con mới tới thôi ạ, con xin phép đi rửa hoa quả, cô và bạn nói chuyện.”
Ánh mắt Tát Tân Địch dõi theo Khúc Miên cho đến khi anh rời khỏi phòng, sau đó mới quay lại mẹ mình: “Mẹ chừa cho con tí mặt mũi đi mà.”
Mẹ Tát nguýt cậu cháy mặt, ngồi xuống ghế bên đầu giường: “Mẹ nói chuyện với huấn luyện viên rồi, con có thể vào đội trễ một tuần.”
Mắt Tát Tân Địch lóe sáng, kích động nói: “Thật ạ? Chời ơi mẹ đúng là mẹ ruột của con!”
Mẹ Tát: “Đừng vội nịnh nọt, cậu con trai ban nãy là ai thế?”
Tát Tân Địch đỏ mặt, nhát gừng trả lời: “Không phải ai cả, bạn học thôi.”
Mẹ Tát lạnh lùng vạch trần cậu: “Hờ, ánh mắt con nhìn cậu ấy không hề trong sáng, nghĩ mẹ mù à?”
Tát Tân Địch không đồng ý: “Tụi con trong sáng mà, mẹ nhìn thế nào lại thành không trong sáng rồi?”
Mẹ Tát khinh bỉ cậu: “Hôm bữa nửa đêm nhắn tin hỏi mẹ có phải là ở chung với cậu ấy không? Đã bao nhiêu lâu rồi mà còn trong với sáng, mẹ đẻ thiếu não cho con à?”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch cảm thấy bố mình quả là một vị anh hùng, sống chung với người vợ có đường truyền não kì dị như vậy mà vẫn kiên cường sống qua ngày.

Đó mới là chuyện của mấy hôm trước thôi mà!
Mẹ Tát nhã nhặn bắt chéo chân, ưu tư: “Mẹ không biết con đã có người bên cạnh, nhưng mà cứ nói với con vậy.


Con nhớ Lục Thiến không, bạn cấp ba của con, sau này thi đỗ trường Yến Sơn ấy.”
Cái bạn xinh nhất lớp, cậu có ấn tượng, hồi đó học sinh nam trong lớp đều thích bạn ấy, đến bây giờ về họp lớp vẫn thường được nhắc tên, bạn cấp ba thi lên Thể dục giống cậu vẫn có người đang theo đuổi bạn đó.
Tát Tân Địch: “Sao thế ạ?”
Mẹ Tát: “Nhà mình ở quê đang hợp tác với nhà nó, mẹ có gặp con bé mấy lần, thấy con bé nhã nhặn, tính tình cũng tốt.”
Tát Tân Địch cảnh giác hỏi: “Mẹ đã làm gì rồi?”
Mẹ Tát tét vào chân cậu, không hài lòng nói: “Mẹ làm được gì đâu? Mẹ chỉ kể chuyện con làm phẫu thuật, rồi con bé muốn tới thăm con.”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch lạnh nhạt đáp: “Khúc Miên vẫn đang ở đây, mẹ tính sao thì tính đi.

Chưa thấy mẹ nào lại đào hố cho con mình như mẹ luôn, bên con còn chưa có tiến triển gì đã bị mẹ giăng chướng ngại vật.”
Mẹ Tát: “… Không có tiến triển là tại con rụt rè đấy chứ.”
Khúc Miên không rửa hoa quả mà ngẩn người ở ban công.
Anh ngẩn người không vì điều gì cả, nghĩ ngơi lung tung một hồi tư duy lại vòng về với Tát Tân Địch.
Anh cảm thấy Tát Tân Địch và Thạch Dạng có điểm giống nhau, không phải giống nhau trên phương diện tính cách, mà là quá trình tiếp xúc và trạng thái lần đầu tiếp cận của hai người không khỏi khiến anh cảm thấy có điểm tương đồng.
Thời niên thiếu dễ bị thu hút bởi những người luôn tỏa ánh hào quang, bọn họ thích sự xinh đẹp, ưa nhìn, thích được mọi người xung quanh yêu mến.

Những thứ bọn họ truy cầu thường do bản năng thích chinh phục hoặc muốn khoe khoang sự nổi loạn của bản thân, tới khi đạt được thứ đồ như mình mong muốn, hoặc tới khi họ đặt chân tới một vùng trời rộng mở hơn, bọn họ sẽ bắt đầu cảm thấy những thứ thời niên thiếu lấy làm thích thú hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi, hóa ra những thứ ngày xưa họ tưởng chừng như không với tới được lại chẳng đáng giá một đồng một cắc, rồi nhận ra bản thân của những ngày đó thật ấu trĩ.
Khúc Miên chỉ là một người vô cùng bình thường, trong lồ ng ngực nào ấm ủ chí lớn gì đâu, thậm chí còn hơi lười biếng.

Đồng ý ở bên Thạch Dạng là quyết định sai lầm nhất của anh.

Ban đầu anh là ánh hào quang, là thành quả mà Thạch Dạng chinh phục được, nhưng về sau anh ta không còn tự hào nổi về anh nữa, anh thậm chí còn trở thành một tồn tại khiến anh ta cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng có thể anh ta vẫn còn thích anh đấy chứ, vậy nên mới mong muốn có thể thay đổi anh.
Nhưng cho dù có bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn đi chăng nữa, anh cũng không muốn để người khác tác động thay đổi chính mình.

Anh rất vừa lòng với bản thân, vì vậy mới ghét một người vẫn cố xoay chuyển anh là Thạch Dạng, vì vậy khi chia tay với anh ta anh cũng triệt để cắt đứt liên lạc.
Khác biệt lớn nhất giữa Tát Tân Địch và Thạch Dạng là cậu ấy không ngang ngược như anh ta, mỗi bước tiến về phía mình cậu đều cẩn thận từng chút một, thế nhưng sự cẩn thận ấy hoàn toàn xuất phát từ sự dạy dỗ của gia đình đã khắc ghi sâu trong xương cốt, xuất phát từ sự tôn trọng của cậu đối với anh.
Nghĩ tới Tát Tân Địch lại khiến anh buồn cười, tại sao lại có người ngốc đến thế cơ chứ, có chuyện gì cũng đều biểu lộ hết lên mặt.


Hình như cậu ấy rất thích anh, nhưng trong lòng cậu… còn có mối tình đầu.
Khi anh bưng đ ĩa hoa quả trở lại phòng, mẹ Tát đã xách túi đứng dậy định rời đi.

Anh định vào phòng thì nghe cô ấy nói: “Được rồi được rồi, mẹ từ chối cho con, mẹ sẽ nói con bé bị loại ngay từ cái khoản giới tính rồi.”
Tát Tân Địch tức mẹ xì khói đầu, cậu đỡ trán nói: “Mẹ mau về đi, con xin mẹ đấy, tự nhiên đem đến một nùi rắc rối.”
Mẹ Tát: “Nói chuyện với mẹ thế đấy à?”
Trừng mắt với cậu xong quay ra thấy Khúc Miên, ánh mắt mẹ Tát thay đổi 180 độ: “Ơ? Khúc Miên đấy à, sao đứng đó vậy con? Mau vào đây.”
Khúc Miên: …
Mẹ Tát cầm tại Khúc Miên rồi lại nhìn nhìn anh, bộ dạng tinh anh ban nãy với bây giờ khác nhau một trời một vực, mẹ Tát nắm lấy bàn tay anh, tay còn lại đặt trên mu bàn tay đang được nắm lấy ấy: “Ây da nhìn khá đấy chứ, nghe nói con là người mẫu?”
Khúc Miên hốt hoảng cầu cứu Tát Tân Địch, Tát Tân Địch tránh ánh mắt anh, yêu thương nhưng không thể giúp đỡ, ầy. 
Anh lễ phép cười: “Gần như là thế ạ.”
Mẹ Tát rất nhiệt tình, nắm tay anh không buông: “Lần đầu tiên gặp mặt cô cũng không có gì tặng con, đã có xe chưa? Vừa hay cô mới mua một chiếc, thanh niên mấy đứa chắc sẽ thích siêu xe, đỗ ngay dưới tầng đây.”
Có ai lần đầu gặp mặt đã tặng xe không? Khúc Miên bối rối đáp: “Không… Con không nhận…”
Mẹ Tát nhét chìa khóa xe vào tay anh, cười hiền từ nói: “Thành phố lớn như này không có xe sao được, cầm lấy, nghe cô, cầm lấy.”
Anh lại nhìn Tát Tân Địch, lần này Tát Tân Địch chịu lên tiếng, cực kỳ đồng tình với mẹ: “Cậu cầm lấy đi, mẹ mình đã tặng là không nhận lại đâu.”
Khúc Miên: …
Lát trả cho Tát Tân Địch vậy…
Mẹ Tát mãn nguyện vỗ tay anh, cười nói: “Kết bạn WeChat với cô, Weibo cũng follow nhau luôn đi, sau này còn nhắn tin nói chuyện các thứ nữa.”
Khúc Miên: “… Vâng ạ.”
Hết chương 13
Bạn Măng thì thầm:
Keyword: Tát Đại Ngọc, siêu xe.
Chuyên mục mỗi chương một cụm từ tiếng Đông Bắc:
咋整 (Zǎ zhěng): tương đương với 怎么办 (zěnme bàn), biết làm sao giờ, thế thì toi biết phải làm thế nào… Từ này zui nè, cậu Tát hay dùng mà giờ mới nhắc tới:v
Từ số 1.1:
俊 (jùn): tiếng Đông Bắc phát âm là zùn, đồng nghĩa với 带劲, cách dùng tương tự, là xinh gái, đẹp trai..

Bình Luận (0)
Comment