Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 11

“Trước kia có một hoạ sĩ nghèo, si mê “Tây Sương Ký”, vì thế đã mất mười năm để vẽ tranh, vẽ ra Oanh Oanh tỉ và ta.”

“Ngày vẽ xong, hoạ sĩ đó dầu hết đèn tắt, phun một búng m.á.u lên bức vẽ, ta cùng với Oanh Oanh tỉ có linh quang, thành Hoạ yêu.”

“Chúng ta nằm trong giấy vẽ trằn trọc trăm năm, sau đó rơi vào tay của tộc nhân của Tự cô nương, lại lưu lạc bên ngoài.”

“Ta cùng với Oanh Oanh tỉ gặp chút việc khó khăn, cùng đường, mới cầu đến trước mặt Tự cô nương, vì muốn kéo gần quan hệ, mới trơ mặt tự cho mình là thanh mai…”

Giọng nói của Hồng Nương càng ngày càng nhỏ, đầu càng ngày càng cúi gằm xuống.

“Vị tộc nhân kia là trưởng lão dạy học, hắn thích bức hoạ này, vì thế treo bức hoạ ở trong phòng giảng bài,” Tự Diệu bất đắc dĩ cười nói, “Nếu nói một cách nghiêm túc… tộc nhân cùng thế hệ với ta, chỉ cần có ai từng học lớp học của trưởng lão này, đều coi như là thanh mai trúc mã của Hồng Nương và Thôi Oanh Oanh rồi.”

Ta nhìn chỗ trống trong bức hoạ, lại nhìn nửa khuôn mặt đã bị phá huỷ của Hồng Nương, nhíu mày hỏi:

“Ngươi có việc gì khó xử sao?”

Hồng Nương nhìn Tự Diệu

Tự Diệu gật gật đầu, ý bảo nàng cứ mở miệng nói thẳng.

Hồng Nương từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đầy chữ, nhẹ giọng nói: “Ta bị những hoà thường đó đập nát nửa khuôn mặt, há mồm đã đau tới tận tim, việc này nói ra thì rất dài, hay là ngài cứ xem tờ giấy này đi.”

Ta duỗi tay, đang định nhận lấy tờ giấy trong tay Hồng Nương, đột nhiên Tự Diệu cầm cổ tay của ta.

“Tỉ tỉ, nếu tỉ muốn tốt, xem xong tờ giấy này, liên quan tới những việc này, có thể tỉ sẽ càng ngày càng cách xa sinh hoạt của người phàm tục.”

Ta từ từ rút tay mình từ trong tay Tự Diệu ra: “Nhưng ta muốn liên quan.”

Quy tắc của thế đạo là do phàm nhân định ra.

Muốn chống lại thế đạo này, vậy thì phải rời khỏi lực lượng của phàm nhân.

Tự Diệu cùng với Hồng Nương không nên để ta nhìn thấy lực lượng này.

Sư mong muốn của nữ nhân, một khi đã bị kích phát, sẽ giống như Hoàng Hà vỡ đê, không thể vãn hồi.

Khi rút tới mu bàn tay, Tự Diệu dò hỏi: “Danh môn quý nữ ư?”

Ta không tạm dừng: “Chẳng qua là rối gỗ do phụ huynh thao túng mà thôi.”

Khi rút tới ngón tay, Tự Diệu dò hỏi: “Chủ mẫu của Hầu phủ?”

Ta không dừng lại: “Chẳng qua là tù nhân bị thế gia áp bức mà thôi.”

Khi rút tới đầu ngón tay, Tự Diệu dò hỏi: “Cẩm y ngọc thực, tì nữ vây quanh?”

Ta không dừng: “Cẩm y ngọc thực đều là ngoại vật, còn tì nữ…”

“Với thân phận tiểu thư, thân phận chủ mẫu, ta ở trên các nàng, nhưng tự thân ta lại bị phụ huynh phu quân mẹ chồng ở trên, vậy ta với các nàng cũng không có gì khác nhau. Đều là một đám đồ vật nhỏ bé không đáng giá tiền, chỉ di chuyển xung quanh một đồ vật lớn có chút giá trị hơn một chút, nói ra có vinh quang không?”

Khi ta tránh thoát khỏi tay của Tự Diệu, trước khi tiếp xúc đến tờ giấy trong tay Hồng Nương, nàng mới nhắc nhở một câu cuối cùng:

“Tỉ tỉ, khi tỉ đã trộn lẫn với yêu ma quỷ quái rồi, vậy thì không được coi là người nữa… việc này không quay đầu được, tỉ nghĩ cho kỹ, đừng hối hận.”

Người ư?

Nữ nhân cũng được coi là người sao?

Làm một nữ nhân trên đời này sẽ có được hậu quả gì, Lý Cẩn ta đã quá rõ ràng rồi.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Phụ huynh của ta coi ta như một quân cờ, lấy hôn nhân của ta để lót đường cho họ; mẹ chồng của ta cơ bản là ghét bỏ ta, đôi khi hoà khí chẳng qua là vì ta chiếm vị trí chính thê của Tưởng Cửu Tư; các chị em dâu của ta vì hậu trạch cơm thừa căn cạnh mà chỉ ước ta xui xẻo ba đời ba kiếp; phu quân của ta Tưởng Cửu Tư lại càng không cần phải nói, đừng nói là tình yêu dành cho ta, hắn có thể làm gì ra dáng con người, coi như ta đã thành công cầu thần bái phật rồi!

Ông trời lạnh mắt nhìn ta chịu khổ chịu nhục nơi trần thế, hốt hoảng chạy trốn, giống như nhìn một con chim tước xinh đẹp mà thú vị.

Lý Cẩn ta làm gì có chỗ nào giống người đâu?

Đều không có đãi ngộ của một con người.

Hơn nữa, nữ nhân sinh ra trên thế gian này, làm gì có ai có đường rút lui chứ?

Trưởng tỉ không có, nhị tỉ không có, Khương ngũ tiểu thư cũng không có.

Lý Cẩn ta xuyên qua các nàng, hoàn toàn thấy được tương lai bản thân mình sắp bị ăn luôn.

Làm sao mà ta không e ngại?

Làm sao mà ta không kinh hãi?

Đưa lưng về phía Tự Diệu, ngữ điệu của ta như c.h.é.m đinh chặt sắt: “Ta sẽ không hối hận.”

Rốt cuộc, thật ra không phải là ta tham lực lượng, mà là vì lực lượng có thể mang lại tự do cho ta.

Vì tự do, đừng nói là từ bỏ tất cả mọi thứ, cho dù trước mắt là núi cao biển lửa, Lý Cẩn ta cũng nguyện ý bước lên bậc thang cùng với mấy người này.

Ngón tay trắng nõn thon dài không chút do dự mà nắm chặt lấy tờ giấy mà Hồng Nương đưa cho ta.

Những cái chữ đó, trong giây lát phóng đại, bao phủ lấy ta.

Bình Luận (0)
Comment