Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 15

10.

Hồng Nương bị thương khá nặng, nhưng vẫn vội vã cứu Thôi Oanh Oanh.

Mạnh mẽ thi triển thuật che mắt, sau đó trở lại bức hoạ để tĩnh dưỡng.

Ta mang theo cuộn tranh, đi ra khỏi nội viện, xuyên qua phòng khách, lại đi về phía cửa.

Trong lúc này, thị nữ cùng với ma ma đi tới đi lui ở phủ Xương Bình Hầu đều không nhìn thấy ta, cảm giác này thật là kỳ lạ.

Khi ta đi ngang qua phòng bếp lớn, ta mới ý thức được ta ra ngoài quá hấp tấp vội vàng, không mang theo vũ khí sắc bén.

Nghĩ một chút, lại thừa dịp Liễu nhị tẩu đang chỉ huy phó tì, bận rộn đến nỗi phải di chuyển khắp nơi, ta trộm cầm d.a.o róc xương mang đi.

Trộm cướp ở triều này là trọng tội, nếu nữ tử là trộm cướp, nhà chồng tám phần là sẽ tặng một phong hưu thư.

Khi còn nhỏ, ma ma giáo dưỡng trong nhà sẽ khắc nghiệt yêu cầu trưởng tỉ, nhị tỉ và ta.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ân cần dạy bảo, đơn giản là không được phạm vào những điều thất xuất, làm nhà chồng tức giận.

Phía trên phải hiếu thuận với cha mẹ chồng, đối với ngang bằng phải biết mượn sức phu quân, đối với phía dưới phải dạy con trai con gái.

“Nếu không, nữ tử sẽ bị hưu bỏ.” Ma ma dùng âm điệu giống như khi kể chuyện ma, khiến cho nhị tỉ sợ tới mức trắng bệch.

Khi đó tuổi ta còn nhỏ, chưa cập kê, ngốc nghếch mở miệng hỏi ma ma: “Sau khi bị bỏ, hoàn toàn có thể về nhà.”

Trưởng tỉ yên lặng ở bên cạnh nghe xong thì cười khổ, “Nữ tử đã gả ra ngoài rồi thì không còn nhà nữa.”

Cho nên, một đoạn thời gian rất dài, ta ở thâm khuê, đều rất sợ sẽ bị nhà chồng tương lai hưu bỏ.

Khi gặp ác mộng luôn mơ thấy chính mình liên tục dập dập đầu, quỳ lạy trên mặt đất với một phụ nhân già nua với khuôn mặt mơ hồ, cầu xin một nam tử cũng với khuôn mặt mơ hồ, đừng đưa ta về nhà mẹ đẻ.

Sau khi gả vào Hầu phủ, ta cũng sẽ mơ thấy bản thân mình bị Tưởng Cửu Tư hưu bỏ, bị phụ huynh lại bán cho nam nhân thứ hai.

Hoặc là dứt khoát vì gia môn thanh bạch của Lý gia, “Ngoài ý muốn mà đột tử.” chôn ở bên cạnh trưởng tỉ và nhị tỉ.

Trưởng tỉ không còn, ta cùng nhị tỉ nhớ rõ gọi tỉ ấy là Lý Lăng.

Nhị tỉ không còn, ta còn nhớ rõ gọi tỉ ấy là Lý Thược.

Nhưng nếu ta c.h.ế.t đi…

Đến lúc đó, lại có ai sẽ nhớ rõ ta tên là Lý Cẩn?

Cho nên, khi ở phủ Xương Bình Hầu, tuy mỗi ngày ta đều muốn chết, nhưng ta lại không dám làm cho mẹ chồng hay Tưởng Cửu Tư tức giận.

Ta sợ bị hưu bỏ.

Ta càng sợ sau khi bị hưu bỏ gặp phải những nhục nhã lớn hơn nữa.

Nhưng mà hiện tại, nghĩ đến việc bị hưu bỏ, trong lòng lại ngoài ý muốn mà bình tĩnh.

Lại không sợ hãi chút nào nữa.

Đã chủ động lẫn lộn với yêu ma quỷ quái rồi, còn sợ bị hưu bỏ đưa về nhà hay sao?

Thuận lợi ra khỏi cửa lớn của phủ Xương Bình Hầu, ta quay lại nhìn, ngẩng đầu nhìn tấm biển rực rỡ ánh vàng trên cửa.

Trong lòng tự nhiên hiện ra một ý tưởng.

Cũng không biết là hưu thư của phủ Xương Bình Hầu có khác gì so với hưu thư bên ngoài hay không.

Đường lát đá xanh bên ngoài rất phẳng, đám người rộn ràng nhốn nháo, lại không thấy có nữ tử.

Khi ta ở Lý phủ, ngoài việc đôi khi tụ tập tụ tập thư nhã với các thiên kim tiểu thư, cùng với đi dâng hương cầu phật, ta rất hiếm khi ra ngoài.

Cho dù ra ngoài thì cũng là ngồi xe ngựa, tiền hô hậu ủng, bên người vây quanh hơn mười tì nữ.

Khi ta ở phủ Xương Bình Hầu, vì thanh danh và quy củ, mẹ chồng căn bản không cho ta có cơ hội ra ngoài.

Đây vẫn là lần đầu tiên ta ra ngoài đó

Phía sau còn mang theo một hoạ yêu.

Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn gõ gõ bức hoạ cuộn tròn phía sau, nhỏ giọng hỏi:

“Hướng phải hay trái?”

“Phải.” Âm thanh tinh tế của Hồng Nương truyền tới lỗ tai ta.

Giày lụa thêu hoa dâm bụt, ra khỏi ngạch cửa cao cao đại môn sơn son, thong thả mà kiên định bước chân, càng ngày càng xa trên đường đá xanh.

Bước chân không hề dừng lại.

11.

Hai canh giờ sau, trời đã chuyển đen.

“Hồng Nương” ta đứng bên ngoài chùa miếu, nương theo ánh đèn trường minh ấp áp trong chùa, dùng sức cọ sát hết đất dính trên dày lên thềm đá, nói nghiêm túc, “Lần sau ngươi nói trước với ta một tiếng về lộ trình hơn mười dặm này.”

“Cho dù ta dùng khuyên tai trang sức thuê xe ngựa, cũng sẽ không chật vật thế này.”

Hồng Nương tự biết mình đuối lý, vẫn nhỏ nhẹ giải thích một câu.

“Ta cùng với tỉ tỉ đều là hoạ yêu, yêu thì không mệt… Trước kia ta với tỉ tỉ gửi thân trong núi rừng, mỗi ngày phải đi cả trăm dặm đường đó.”

Nhưng mà ta là phàm nhân.

Ta đi đến sưng cả chân, Hồng Nương ngươi thật không hiểu chuyện.

Gió đêm hỗn loạn mang theo mùi đàn hương ập vào mặt, tiếng chuông lúc chiều tối của chùa miếu từ từ truyền đến, là phong cảnh vô cùng đẹp mà một người từ trước tới giờ bị nhốt trong hậu trạch như ta chưa từng thấy.

Từ xa xa nhìn tất cả những thứ này, bỗng nhiên cảm thấy chân bị sưng cũng không cần so đo tính toán.

Sau này hành tẩu bên ngoài, có lẽ sẽ bị sưng nhiều lần nữa, hiện nay quen dần cũng tốt.

Cho dù là tiểu chùa miếu, tường viện không cao, lại có nội đan của Tự Diệu hỗ trợ, ta vẫn phải bò hồi lâu, thậm chí còn trượt chân suýt ngã, mới có thể lẻn được vào.

Ta cũng không phải hắn, chỉ không quen ngươi.

Kiềm chế sự hưng phấn trong lồng ngực, thừa dịp thủ thuật che mắt của Hồng Nương còn chưa mất đi hiệu lực, ta đi về phía tháp Phật.

Bình Luận (0)
Comment