Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 19

13.

Một nam nhân đã tắt thở, hai nữ nhân kinh hoàng.

Còn có một phòng hỗn độn khắp nơi.

Ta ôm lấy lò huân hương ói mửa vào đó, lại bởi vì ngày thường ăn ít nên chỉ nôn ra chút nước.

Sau khi Khương Thục xác nhận bản thân mình còn sống, lại che trán và mũi lại, nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, từ ngăn bí mật ở đầu giường lấy ra băng gạc cùng với thuốc trị thương, băng bó cho chính mình.

Động tác thuần thục đến nỗi khiến người ta đau lòng.

Hai nữ nhân đều xử lý qua loa việc của mình, nhìn nhau rất lâu.

“Phu quân của ngươi… còn có thể cứu chữa không?” Ta run rẩy mà đánh vỡ im lặng trước.

“Vừa rồi qua chỗ bàn trang điểm lấy gương, tiện tay sờ một cái, lạnh rồi.”

Giọng của Khương Thục bày ra dáng vẻ bình tĩnh, giống như người c.h.ế.t là phu quân, không phải mình.

Mũi của nàng suýt nữa bị Hàn Duy Trung đánh vỡ, mặc dù là dùng băng gạc để cầm m.á.u thì giọng nói chuyện cũng rầu rĩ, “Đúng rồi, Lý Cẩn, ngươi vào đây bằng cách nào?”

“...Trèo tường.” Ta vừa trả lời xong câu hỏi này, thì cảm thấy lo sợ bất an mà cúi thấp đầu xuống.

Ta biết rõ tính cách của Khương Thục, sợ nàng sẽ mắng ta.

Khương gia cũng là thanh lưu, phụ thân của Khương Viện và Khương Thục là đại phu ngự sử, danh dự của gia tộc vô cùng quan trọng.

Từ khi Khương Thục còn nhỏ đã bị phụ thân của nàng cầm tay dạy dỗ, cho nên từ khi chưa thành niên, thanh danh của nàng đã rất tốt trong vòng quý nữ kinh thành.

Ai cũng nói nàng hiền lương thục đức, an phận tuỳ thời, cuộc sống hàng ngày đều chỉnh tề mực thước.

Được mỗi người đều ca tụng, nhà nào cũng muốn cưới, là người “quy củ nhất.”

Ta đã từng tận mắt nhìn thấy.

Có lần Khương Viện vội vàng đi gặp nhị tỉ của ta, ở nhã tập đi hơi nhanh một chút, ra chút mồ hôi, lại bị Khương Thục túm chặt lấy mắng một trận.

“Ngũ muội muội, muội là nữ tử khuê các, sao có thể không có thể thống như vậy?”

Dáng vẻ Khương Thục răn dạy Khương Viện, đến giờ ta vẫn còn nhớ kỹ đó.

Ta, thật sự là ta hơi sợ nàng.

Phải nói là, quý nữ trong kinh thành, ai ai cũng kính sợ Khương Thục “người quy củ” này, vừa khắc nghiệt với yêu cầu của bản thân, lại nghiêm khắc thận trọng đối với người khác.

Nói như thế, cuộc đời này nàng chỉ có duy nhất một lần thất thố, chính là lần trước hạ thiệp cho nhị tỉ, trả lại chiếc kim thoa ở núi giả kia.

Loại hành động của nữ tử như trèo tường vào viện này, trong mắt của một người như Khương Thục, thế nào cũng bị mắng một trận.

Quả nhiên, “người quy củ” này lại bắt đầu rồi.

“Lý Cẩn, dù sao ngươi cũng là danh môn quý nữ xuất thân từ Lý gia, sao có thể học đạo tặc trèo tường…” Khương Thục nói được một nửa, câu chuyện lại chuyển: “Ta nghĩ cách mở cửa bên của phủ Định Quốc Công cho ngươi, đừng có trèo tường nữa, quá cao, không an toàn, đừng để bị ngã. Lúc đi nhớ rõ thay phục sức tì nữ trong viện của ta, đừng để ai nhìn thấy mặt ngươi.”

Hả?

Đây vẫn là Khương Thục mà ta nhận thức, người quy củ khuê các điện phạm kia sao?

Trong lời nói này của nàng, đúng như ta nghĩ đó ư?

Khương Thục thấy sự khiếp sợ trong mắt ta, cười khổ: “Cho dù hiền lương thục đức, an phận tuỳ thời, lại như thế nào chứ?”

Nàng vươn cánh tay, kéo cổ tay áo từ chỗ cổ tay lên tận khuỷu tay.

Ta nhìn thấy những vết thương và vết bỏng đầy trên cánh tay, cả người khiếp sợ đến mức nói không ra lời.

Giọng của Khương Thục run lên: “Dòng dõi của Khương gia thấp, phủ Định Quốc Công dòng dõi cao, phụ thân nói thấp cưới cao gả, sau đó đem ta đến bên người đồ súc sinh Hàn Duy Trung này…”

“Hàn Duy Trung xuất thân từ nhà huân quý, lại không thích đọc sách, tính cách thô lỗ, ở bộ binh nhậm chức, bị nhiều quan văn xa lánh.”

“Trong lòng hắn buồn bực, thường hay uống rượu say, sau khi uống say thì tới viện của ta, dùng roi đánh người.”

“Ban đầu là đánh tì nữ bên cạnh ta, khi đó ta đã rất sợ hãi, kể lại chuyện này với mẹ chồng, nhưng bà ấy lại nói…nói là trong lòng hắn không thoải mái, nếu ta gả cho hắn, phu thê nhất thể, vậy thì phải chịu đựng tính tình của hắn.”

“Cứ như thế, bốn tì nữ hồi môn của ta đều bị hắn đánh chết!”

Khương Thục nói, sau đó khóc rống, lấy tay áo lau nước mắt.

“Sau khi bọn tì nữ c.h.ế.t hết rồi thì đến lượt ta…” Nàng nghẹn ngào tiếp nhận chiếc khăn ta đưa cho nàng, nắm chặt trong tay, “Ta dựa vào cơ hội về nhà thăm viếng, báo cho phụ thân biết, nhưng phụ thân cũng không có cách nào, chỉ không nặng không nhẹ mà quở trách Hàn Duy Trung hai câu, sau đó lại khuyên ta, Hàn Duy Trung chẳng qua là niên thiếu khinh cuồng, không hiểu chuyện một chút thôi, nữ tử lấy chồng theo chồng, nhịn một chút, lại nhịn một chút, biết đâu Hàn Duy Trung sẽ cải tà quy chính.”

Ta không khỏi nhìn t.h.i t.h.ể trên mặt đất.

Nhìn tuổi tác, Hàn Duy Trung ít nhất cũng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, đây cũng có thể nói là niên thiếu khinh cuồng?

Khương ngự sử nếu là dành một chút khoan dung của mình đối với Hàn Duy Trung, chia một chút cho nữ nhi nhà mình, Khương Viện cũng không đến mức bị lôi đi dìm chết…

Bình Luận (0)
Comment