Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 25

17.

Quan hệ huyết thống, đối với những nữ tử may mắn, là một ban ân đáng để cảm động đến rơi nước mắt.

Đối với nữ tử bất hạnh mà nói, là một cơn ác mộng muốn ném bỏ cũng không ném được.

Hiện tại, cơn ác mộng dài dòng giống như không kết thúc, cuối cùng cũng hết rồi.

Đôi tay ta dùng sức, rút ra chuôi d.a.o róc xương gần như đã đ.â.m đến cột sống của hắn, sau đó đá xác c.h.ế.t của hắn giống như một con ch.ó khỏi xe ngựa.

Cầm theo đao, chính ta cũng nhảy khỏi xe ngựa, mới phát hiện được có nước rơi lên gò má của ta.

Mặt trời nhợt nhạt mùa đông bị mây đen che kín, mưa bụi nho nhỏ tí tách rơi xuống, cọ rửa m.á.u trên váy và trên đao, cọ rửa trận g.i.ế.c chóc vô tình, chảy thành một mạt như tấm lụa, chảy về chỗ trũng.

Kẻ g.i.ế.c người và kẻ bị giết, trên người rất nhanh đều bị ẩm ướt đến xấu hổ.

Ông trời cũng đang dùng thủ pháp độc đáo của hắn để bày ra sự công bằng.

Có lẽ là bởi cơn mùa đông, lực lượng của tranh cuộn cũng yếu đi, xa phu Lý Đại bị bắt lại giãy giụa, lộ ra một nửa, há mồm kêu: “Tha mạng, tam tiểu thư tha mạng, tiểu nhân cái gì cũng không nhìn thấy, tam tiểu thư tha mạng.

Ta nghiêng đầu nhìn về phía Lý Đại: “Ta nhớ rõ ngươi.”

Khuôn mặt xấu xí của Lỗ Đại lộ ra vẻ mặt vui phát khóc, mỗi một nếp nhăn đều vô cùng buồn cười, “Tam tiểu tư có thể nhớ rõ tiểu nhân là may mắn của tiểu nhân! Tiểu nhân nguyện đi theo tam tiểu thư, chỉ cầu xin tam tiểu thư buông tha cho tiểu nhân!”

“Dĩ nhiên là ta nhớ rõ ngươi,” Ta cười với Lý Đại, “Khi mai táng nhị tỉ, ngươi đã xuất lực.”

“Ngươi vừa đào đất vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, nói nhị tiểu thư vẫn còn trinh, c.h.ế.t như thế thật đáng tiếc, nếu không phải gia chủ đang nhìn, ngươi sẽ để cho nàng nếm mùi vị của đàn ông, nếm mùi vị của đàn ông rồi biết đâu sẽ hồi tâm chuyển ý, không thích nữ tử nữa.”

Lý Đại còn muốn cao giọng giải thích, miệng lại bị bức vẽ bịt kín.

“Hồng Nương, ăn hắn.” Mặt ta không có biểu cảm gì mà nhìn Lý Đại bị kéo vào bức hoạ.

Nghĩ một chút, sau đó lại bổ sung một câu: “Ăn từ từ.”

Sau khi tiếng nhấm nuốt dừng lại, Hồng Nương lấy một chiếc ô giấy xinh đẹp ra, từ trong bức hoạ chui ra một lần nữa, nhìn t.h.i t.h.ể của Lý Chương trên mặt đất, l.i.ế.m li3m môi.

Ta nhìn gò má xinh đẹp của nàng, quyết đoán mở miệng: “Bốn loại vật phẩm tu hành của phàm nhân.”

Hồng nương chưa trả lời, trong bức hoạ lại truyền ra tiếng của Thôi Oanh Oanh: “Bốn loại ư… hơi nhiều một chút.”

“Đây là anh trai ruột thịt của ta đó.” Ta hờ hững ngước mắt, nhìn bức tranh, “Bốn loại ta còn cảm thấy ít.”

Bao nhiêu chuyện xảy ra trong một đêm này có thể nói là vô cùng xuất sắc, nửa đời trước của ta chưa bao giờ thể nghiệm cảm giác này.

Thậm chí, sau khi quyết tâm tự tay g.i.ế.c Lý Chương, ta nhạy bén mà nhận ra sự biến hoá nào đó của bản thân.

Con gái út của Lý gia ngày xưa, cho dù có suy nghĩ bất đồng, cũng xấu hổ không dám thể hiện trước mặt người khác, sẽ chỉ chửi thầm ở trong lòng.

Mà Lý Cẩn hiện tại, có thể mang theo khuôn mặt lạnh lùng, cò kè mặc cả với hoạ yêu.

Ngoài ý muốn là, ta không bài xích sự thay đổi này.

Ta thậm chí còn cảm thấy, loại thay đổi này đối với ta là chuyện tốt.

Hồng Nương cùng Thôi Oanh Oanh cuối cùng vẫn đồng ý với giao dịch này.

Xác c.h.ế.t của Lý Chương trên mặt đất cuối cùng bị cuốn vào tranh cuộn, ta lại nhận được bốn loại vật phẩm tu hành cho phàm nhân.

Đưa những vật phẩm này cho Khương Thục bảo quản, hai người hai yêu lên đường trở về phủ Xương Bình Hầu.

Trên đường trở về, nhìn thấy bé gái bán hoa quần áo tả tơi ngồi ở ven đường, ta nghĩ, tháo khuyên tai bạc đinh hương xuống, mua tất cả những bông hoa cúc dại màu tím trong rổ của nàng.

Chắc là Tự Diệu sẽ thích những cái này nhỉ?

Khuôn mặt của nàng trong veo như nước, xương mũi và cằm đều rất xinh đẹp, chỉ riêng đôi mắt kia lại đẹp một cách tự nhiên có tà khí, có dã tính không kiềm chế được.

Giống như hoa cúc dại màu tím lam mà ta đang ôm trong tay, nở rộ ở vùng quê, rực rỡ sáng ngời trong gió.

Nhờ có tranh cuộn, ta thuận lợi về tới trong viện của mình ở phủ Xương Bình Hầu.

Đưa cho Khương Thục quần áo để thay, lại thay cho mình một bộ quần áo chỉnh tề, ta ôm lấy hoa, nhấc váy lên, vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Tự Diệu để trả nội đan, cũng chia sẻ những việc mà tối nay đã trải qua.

Vừa mới bước ra khỏi sân, đã chạm mặt Liễu nhị tẩu.

Liễu nhị tẩu túm lấy tì nữ bên cạnh Tự Diệu, thở ngắn than dài mà cầu xin: “Chuyển lời cho di nương nhà các ngươi, nói là di nương tốt, đừng đi đến phòng bếp lớn lấy đồ vật nữa, coi như lão nô cầu xin nàng… Đông Chí sắp đến rồi, chuẩn bị g.i.ế.c heo băm nhân thịt, hiện giờ đã có heo rồi mà d.a.o róc xương lại không biết tại sao biến mất… Ba ngày hai lần thế này, lão nô thật sự không chịu nổi…”

Ta nhớ ra chiếc d.a.o róc xương còn giấu ở phòng ngủ của ta, chột dạ mà sờ mũi.

Đưa cho nhị tẩu chiếc d.a.o róc xương ở phòng bếp nhỏ, lại nói một đống lời nịnh nọt, cuối cùng mới tiễn được Liễu nhị tẩu ra ngoài.

Quay người lại, đối diện với khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Tự Diệu.

Bình Luận (0)
Comment