Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 37

24.

Trong lòng ta kinh hoảng không thôi, chỉ sợ rước phiền toái cho bản thân mình cùng với Tự Diệu.

Đôi mắt giấu ở bên dưới khăn che mắt lại bình tĩnh mà đánh giá nữ quan này.

Tự Diệu đã từng dạy ta.

Cho dù yêu ma quỷ quái nào cũng có nhược điểm của chính mình, người cũng không phải là ngoại lệ.

“Ta có thể tin tưởng được ngươi không?” Đầu tiên, ta tung ra một câu nói ba phải thế nào cũng được, lừa gạt Yến Cung Khanh trước mặt.

Yến Cung Khanh nghe vậy, giọng nói lại càng nhẹ nhàng: “Cô nương gặp điều gì khó xử không? Hay là bị yêu ma quỷ tinh quái h.i.ế.p bức? Cứ nói đừng ngại, tại hạ xuất thân Long Hổ Sơn, xuống núi thứ nhất là để rèn luyện, thứ hai là để hàng yêu trừ ma, trả lại sự trong sạch cho thế gian này.”

Ta chân chính sinh hoạt với tinh quái một thời gian rồi, nghe xong lời này lại cảm thấy buồn cười.

Đúng như lời nói của Thôi Oanh Oanh, yêu quái ở nơi sơn dã, khi mới gia nhập thế nhân, chỉ đơn giản là một tấm giấy trắng.

Nhưng mà lòng người thì…

Người khinh thường yêu ma, nhưng người lại cao đến đâu?

Thôi Oanh Oanh cùng Hồng Nương đúng là sẽ ăn người, nhưng mà người ăn người còn ít hay sao?

Phụ thân ăn con gái.

Huynh trưởng ăn tỉ muội.

Trượng phu ăn thê tử.

Vị cao đồ Long Hổ Sơn trước mặt này, vì sao không đi quản lý những việc đó?

Là không thể?

Là không dám?

Hay không thèm để ý?

Trong lòng ta cười nhạo, chỉ dăm ba câu đã thăm dò được rõ ràng Yến Cung Khanh này là loại người gì.

Chắc là người này đã tu đạo ở Long Hổ Sơn lâu ngày, không xử lý việc thế nhân.

Về tu vi cảnh giới chắc là đã vượt qua ta, thậm chí là Tự Diệu, nhưng nếu tính về thời gian hành tẩu giang hồ, kinh nghiệm lăn lộn ở phảm gian, còn kém xa lắm đó!

Ta vừa định há mồm bịa ra lời nói dối để lừa gạt đồ ngu xuẩn xinh đẹp này, phía đầu hẻm lại đi tới một nam tử tuấn tú tao nhã đoan trang.

Đầu hắn đội kim quan, người mặc áo tím, thần sắc ôn hoà, giơ tay nhấc chân rất thong dong, rõ ràng là xuất thân bất phàm.

Không biết khi nào sự u ám lại đè ép trầm trọng.

Giữa không trung một lần nữa bay lên từng vụn tuyết nhỏ.

Ta mím chặt môi, cố nén lại xúc động muốn chạy trốn, nhìn nam tử mặc đạo bào màu tím kia, ta không biểu cảm gì mà né tránh phía sau Yến Cung Khanh.

Kinh hãi lấp đầy toàn thân, trong óc ngược lại hiện ra một ý tưởng cách xa ngàn dặm so với tình cảnh hiện tại.

Hồng Nương cùng với Oanh Oanh quả nhiên chưa từng lừa bịp ta.

Đan dược tên là Âm Dương Nhãn, nuốt ăn vào rồi, quả thật có thể nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.

“Sư muội, vị này là…” Nam tử áo tím cũng nhìn thấy ta, giọng nói ôn hoà mà dò hỏi Yến Cung Khanh.

Yến Cung Khanh giải thích với sư huynh nhà mình: “Ta ở đầu phố ngẫu nhiên gặp vị cô nương này, nàng rõ ràng là phàm nhân, nhưng trên người lại có hơi thở của hoạ yêu.”

“Hả?” Ánh mắt lơ đãng của nam tử áo tím đột nhiên trở nên sắc bén.

Nhưng mà, xuất phát từ lễ phép cơ sở nhất, hắn vẫn chắp tay với ta: “Long Hổ Sơn, Pháp Giáng Xuân.”

Từ vạt áo đạo bào màu tím của Pháp Giáng Xuân, có năm con tiểu quỷ sắc mặt xanh xanh tím tím, cùng với trên đầu vai trái phải của hắn, có mấy oan hồn thất khiếu đổ m.á.u còn đang kề vai sát cánh, ta nỗ lực mà rời ánh mắt đi.

Sau khi tiếp xúc với Tự Diệu, ta từng có ý thức tìm hiểu rất nhiều chuyện liên quan tới các bang phái tu đạo.

Cho dù tin tức phát ra chỗ nào, đều rõ ràng mà nói, Long Hổ Sơn là danh môn chính phái.

Chính phái ở chỗ nào?

Ta lại để sát vào một chút, tay quỷ trên người Pháp Giáng Xuân đã sắp duỗi tới khăn che mặt của ta rồi! Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy!

Trong lòng ta thầm mắng không thôi, ngoài mặt lại vẫn là dáng vẻ như cũ yếu đuối mong manh nhút nhát sợ sệt, nhẹ nhàng thi lễ với Pháp Giáng Xuân, nhỏ giọng nói: “Lý Cẩn bái kiến hai vị đạo trưởng.”

“Lý Cẩn, tên này hơi quen tai một chút.” Pháp Giáng Xuân dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu trên người ta, ngay cả những quỷ hoả u lam trên người hắn cũng trợn tròn mắt mà nhìn chằm chằm ta, “Ngươi là muội muội của Lý Chương ư?”

“Vâng” Ta khẩn trương nói, buột miệng nói ra lời nói dối: “Sau khi huynh trưởng mất tích, phủ Xương Bình Hầu và cả phu quân của ta là Tưởng Cửu Tư ban đầu còn hỏi thăm hai câu, sau đó thấy tìm kiếm vô vọng cũng không đề cập đến việc này nữa. Ta biết bọn họ đã không còn trông mong gì nữa, đành lấy cớ trộm xuất phủ, mang theo bọn hạ nhân tâm phúc tiến đến chỗ huynh trưởng mất tích, tìm kiếm tung tích của huynh ấy… Còn hoạ yêu trong miệng hai vị đạo trưởng, đây là nhân vật gì thế?”

Ánh mắt sắc bén của Pháp Giáng Xuân tìm kiếm trên mặt ta một lát, nhạt nhẽo mở miệng: “Tháo khăn che mặt xuống!”

Ta không có động tác gì, “Đạo trưởng là ngoại nam, sao có thể ở trước mặt ngài…”

Hai chữ “thất lễ” còn chưa kịp nói ra, một luồng kiếm khí vô hình đánh tới.

“Sư huynh không thể! Trường kiếm trong tay Yến Cung Khanh ra khỏi vỏ, muốn chặn luồng kím khí kia, lại không kịp ngăn lại.

Khăn che mặt trên mặt ta nhất thời bị chia năm xẻ bảy, những miếng vải rách nát rơi xuống mặt đất tuyết đọng.

Kể từ khi ra đời đến khi ngẫu nhiên gặp được Tự Diệu, ta còn chưa bao giờ cảm thấy tr@n trụi nhục nhã như thế, ngay tại chỗ sững sờ.

Bình Luận (0)
Comment