Khi Cup A Gặp Cup C

Chương 52

Ban đêm thật yên tĩnh, đêm hè có rất nhiều cơ hội được nhìn thấy vô số vì sao lấp lánh vô biên vô hạn trên trời.
Bầu trời ban đêm ở Bắc Kinh rất ít khi có thể nhìn thấy những vì sao xinh đẹp như thế, vì chúng đã bị những tòa nhà cao ốc che mất rồi, chỉ còn thấy được một khoảng không bị giới hạn, nhưng như thế cũng đã đủ, đôi mắt được nhìn ngắm những tinh quang đó khiến người ngắm có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Phương Tiểu Minh bật điều hòa lên, hai tay ôm lấy đầu, hận không thể khóa chặt mình vào trong một không gian kín, cách biệt với âm thanh bên ngoài, hắn thật không muốn nghe những tiếng rên rỉ vọng ra từ bức tường đằng kia nữa đâu.
Thật ra vách tường không tệ, nơi này tường bốn phía đều có cách âm, như vậy thì chỉ có thể nói tiếng rên rỉ đó quá sức lớn, khiến ngay cả bức tường cách âm thật dày này cũng chịu thua.
Phương Tiểu Minh áp gối vào lỗ tai, nhưng vẫn không thể ngăn âm thanh đó chạy thẳng vào lỗ tai của mình, mà chỉ khiến hắn muốn tắt thở thôi.
"A!" Phương Tiểu Minh ngồi bật dậy, ngửa mặt lên trời hét lớn.
"A... Ân... Đừng như vậy... Tư thế rất khó xem! A..." Chất giọng rên rỉ cao thấp phập phồng đóng mác Trần thị kết hợp với chất giọng trầm mê muội của Liễu Hạ Niên ngang nhiên một đường chạy vào lỗ tai Phương Tiểu Minh, không khác gì những tiếng khóc quỷ mỵ giữa đêm.
"Hơn nửa đêm rồi đó! ! Còn để cho người ta ngủ không đây?" Người luôn luôn tôn sùng biện pháp ngủ đủ giấc sẽ tốt cho làn da như Phương Tiểu Minh thật muốn khóc thành tiếng, hắn lăn lộn trên giường, hết trái đến phải, sau lại ôm lấy chăn mà đánh nó, trút ra nỗi khổ trong lòng hắn.
"A... A... A..." Cao âm cất cao ba lần liên tục, Phương Tiểu Minh đành bỏ cuộc, hắn trừng mắt đến mức mắt như muốn sung huyết nhìn trần nhà, khuôn mặt Trần Mặc Nhiễm và Liễu Hạ Niên lướt qua trong đầu hắn.
"Trần Mặc Nhiễm kỳ thật chẳng phải là một cô bé trong sáng." Phương Tiểu Minh nỉ non.
"Liễu tỷ cũng không trong sáng được miếng nào!" Phương Tiểu Minh nói xong, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt, trượt qua mặt của hắn, dính vào tóc mai.
"Các nàng đúng là đôi cẩu nữ nữ tuyệt phối! Đôi cẩu nữ nữ các người dám khi dễ tôi, tôi muốn đi kiện... Ô ô." Phương Tiểu Minh úp mặt xuống, vùi mặt vào gối, than vãn.
Cách đó một bức tường, hai người đang ôm chặt lấy nhau đang tựa vào tường thở hổn hển.
Trần Mặc Nhiễm dựa vào vách tường lạnh như băng, lạnh nóng luân phiên kéo đến khiến cô có cảm giác như mình đang ở Bắc cực và núi lửa cùng lúc.
Liễu Hạ Niên quỳ gối trước mặt cô, trên mặt đất có một lớp chăn bông thật dày.
Sau khi trải qua một cơn vận động kịch liệt thân thể cả hai bị nhiễm một lớp mồ hôi, Liễu Hạ Niên thấy trên xương quai xanh của Trần Mặc Nhiễm có một giọt mồ hôi đọng ở đó, nó chạy dọc xuống theo da thịt, lướt qua khe rãnh giữa hai ngực, thuận đường đáp xuống rốn.
Liễu Hạ Niên áp sát mặt vào đó, há mồm hôn lấy giọt mồ hôi đó, đầu lưỡi sẵn tiện di chuyển trong vùng rốn của Trần Mặc Nhiễm.
Trần Mặc Nhiễm hít sâu một hơi, nói: "Chị làm em hít thở như trâu, cổ họng em khàn luôn rồi này." Tay cô lấy ly nước thủy tinh đặt ở đầu TV, dòng nước lạnh lẽo lướt qua yết hầu, làm dịu cơn đau nơi cổ họng, cả nửa buổi tối dùng sức mà hét lên um sùm, khiến cổ họng nàng rát không chịu nổi.
"Em la lớn thật." Liễu Hạ Niên cười khẽ, nhận xét.
"Chị cũng vậy thôi." Trần Mặc Nhiễm để cái ly qua một bên, ôm lấy đầu Liễu Hạ Niên, khiêu khích.
"Tuy lời nói ra khỏi miệng toàn ác khí, nhưng thật ra trong lòng em thích lắm đúng không?" Trần Mặc Nhiễm nghe thấy thế ngáp một cái, thân thể mềm nhũn ngã xuống. Liễu Hạ Niên ôm lấy em ấy, cả hai ngã xuống tấm chăn bông phía dưới.
"Kỹ xảo của tiểu cô nương." Liễu Hạ Niên kéo Trần Mặc Nhiễm vào trong lòng ngực, để em ấy gối đầu lên cánh tay của mình, hai người ôm nhau thật chặt, tâm trạng giống như ánh sáng bên ngoài cửa sổ, dịu và yên bình.
"Chị dám nói kỹ xảo của em không tốt?" Trần Mặc Nhiễm xoay người lại, đè lên người Liễu Hạ Niên. Liễu Hạ Niên chỉ cười nhạt, xoa gò má em ấy, đáp: "Em muốn làm gì tôi cũng sẽ làm cùng em."
"Chị không hỏi em vì sao lại không hỏi, tại sao chị lại tiếp cận em sao?" Trần Mặc Nhiễm cúi người xuống, nằm trên người Liễu Hạ Niên, mặt tựa vào ngực trái của chị ấy, lắng nghe tiếng tim đập thật dồn dập.
Ngón tay Liễu Hạ Niên vuốt ve xương bả vai và xương sống của Trần Mặc Nhiễm, vùng lưng ướt sũng thật mát mẻ và ẩm ướt, cứ như lưng một chú cá heo. Chú cá heo dịu ngoan màu hồng nhạt được vuốt ve ngoan ngoãn kêu lên một tiếng.
Liễu Hạ Niên đáp: "Tôi biết em không phải là một cô bé ngốc chuyện gì cũng không biết."
"Ân hừ!"
"Có một vài thời điểm em rất thông minh."
"Ân."
"Tôi kỳ thật rất cảm kích cậu ta đã tặng em cho tôi. Tôi lần đầu tiên gặp em thì trong mắt tôi chỉ có em."
"Em cũng vậy..."
"Không, tôi thấy em trước mà, ở bữa tiệc sinh nhật của cậu ta, em mặc một chiếc váy màu trắng, trước ngực có một chiếc nơ bướm thật to, làn váy thật dài, kéo đến tận cẳng chân, em luôn cúi đầu nhìn giày cao gót của mình. Tôi lúc ấy đã nghĩ cô bé này nếu như là của tôi, tôi sẽ chuyên tâm đợi em ấy, sẽ không để cho em ấy cô đơn một mình giữa đám đông như vậy nữa."
"Chị ngày đó mặc áo sơmi màu đen, không cài ba nút trên, áo ngực màu trắng, em nhìn chằm chằm mặt của chị bốn giây, khi đó chị đang nâng ly rượu chỉ bằng một ngón tay..." Trần Mặc Nhiễm nói xong, vùi mặt vào trước ngực Liễu Hạ Niên, toàn thân run rẩy.
"Tôi không biết..." Liễu Hạ Niên kinh ngạc.
"Chị làm sao biết được!" Trần Mặc Nhiễm phùng má nói: "Lá gan của em chỉ cho phép em chú ý chị ba phút đồng hồ thôi, sau này em mới ngẫm nghĩ sự diễm ngộ đó có trăm ngàn chỗ hở."
"Biết trăm ngàn chỗ hở rồi mà em còn lao vào. Tiểu cô nương, em không sợ tôi lừa em đem đi bán sao?"
"Em tình nguyện mà." Trần Mặc Nhiễm đáp. Liễu Hạ Niên cười khẽ, hai người ôm lấy nhau, xoay người lại. Liễu Hạ Niên lại chiếm lấy vị trí phía trên của Trần Mặc Nhiễm.
Trần Mặc Nhiễm nhìn thẳng vào mắt Liễu Hạ Niên, trong không khí ảm đạm và tối tăm của ban đêm, chúng vẫn cứ sáng lên như những vì sao trên trời.
"Xem ra, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt (*) rồi." Trần Mặc Nhiễm nhẹ giọng nói.
"Chúng ta là vừa thấy đã yêu." Liễu Hạ Niên cúi người xuống, chậm rãi tiếp cận đôi môi đang mở ra chờ mình.
——–
"Mắt anh bị gì vậy? Mở to hai mắt ra mà nhìn tôi nè, mắt anh giống gấu mèo quá a!" Trần Mặc Nhiễm vừa trông thấy Phương Tiểu Minh mắt mở không lên nhìn mình đã nói.
Phương Tiểu Minh ngồi xuống ghế đối diện Trần Mặc Nhiễm, ôn hoà nhã nhặn đối thoại với cô.
"Em có biết tối hôm qua em đã làm nên tội tình không thể tha thứ gì không?" Phương Tiểu Minh trừng mắt nhìn Trần Mặc Nhiễm, quả nhiên bên dưới đôi mắt xinh đẹp kia đã có hai bọng mắt thật lớn, đối lập hoàn toàn với làn da trắng nõn của hắn, khiến mặt hắn trông thật khôi hài.
Trần Mặc Nhiễm phùng hai má lên, cảm giác báo cho nàng biết nếu không kịp thời nghĩ ra nguyên nhân thì cô sẽ bị rơi vào tình huống khó xử rất cao.
Trần Mặc Nhiễm vỗ vỗ mặt, cố gắng áp chế nụ cười lại, khiến khuôn mặt có vẻ cứng ngắc.
"Em làm anh một đêm ngủ không yên! Đã vậy sáng dậy đã hét thẳng vào tai anh." Phương Tiểu Minh phát điên, hét lên.
Trần Mặc Nhiễm lui người lại, chống tay lên sô pha, cảm giác nguy hiểm đang đến gần.
Cô cũng thực đáng thương mà, ngày hôm qua gào cổ hét đến nửa đêm, hơn nữa cơ thể lại luôn nóng bừng bừng, hai người chiến đấu kịch liệt đến tận bình minh, sáng nay nhìn gương lại thấy trên mặt nổi thêm ba cục mụn, trên mắt khuyến mãi thêm hai cái.
Tục ngữ nói hại nhân là hại mình, câu này thật chuẩn xác, nhưng Trần Mặc Nhiễm không hối hận, vì Phương Tiểu Minh cũng không khá hơn chút nào.
Những chuyện làm tổn hại đến người khác Trần Mặc Nhiễm không đụng tới nhiều lắm, nhưng nếu là địch nhân thì cho dù mình có bị thương, cũng quyết không để cho địch nhân có đường rút lui.
Phương Tiểu Minh vừa ôm mặt vừa quay về phòng đi ngủ bù. Trần Mặc Nhiễm tháo lớp mặt nạ dưa leo trên mặt ra, cô thở dài, ngón tay vỗ nhẹ hai má vì cố nén cười mà cứng ngắc kia.
Trần Mặc Nhiễm nhìn đồng hồ, tính giờ Liễu Hạ Niên về, liền ôm Diện Bao mập mạp vào lòng, ngồi trên ghế sa lon xem TV.
Quả nhiên, ba bốn phút sau, cửa đã được mở ra, Trần Mặc Nhiễm liếc qua trông thấy Liễu Hạ Niên, bị kích động chạy lại giang hai tay ôm lấychị ấy . Diện Bao cũng chạy theo, nhào lên đùi mẹ lớn, đứng thẳng người dậy, phe phẩy cái đuôi ngắn ngủn, trông nó thật đáng yêu.
"Trên người của chị có mùi cà phê." Trần Mặc Nhiễm vùi mặt vào áo Liễu Hạ Niên, hít thở lấy hương vị đặc trưng của Liễu Hạ Niên và mình, ngoài mùi cà phê ra còn có mùi trà sữa.
"Lỗ mũi của em còn thính hơn cả chó. Tôi đi uống cà phê với khách." Liễu Hạ Niên mới vừa ngồi xuống ghế sa lon, Trần Mặc Nhiễm đã ngồi xuống theo, đầu tựa vào đùi Liễu Hạ Niên, thân thể nẩy lên vài cái trên ghế sô pha. Lòng hiếu kỳ của cô đang bị chủ đề cà phê này thu hút.
"Để em đoán xem, là ba mẹ của Tiểu Minh, bọn họ hỏi Tiểu Minh có phải đang ở chỗ chị không, rồi sau đó khuyên anh ta trở về, bọn họ đồng ý chấp nhận bạn gái của anh ta đúng không?" Trần Mặc Nhiễm đoán, tình tiết không khác gì những tiểu thuyết ngôn tình.
Liễu Hạ Niên lại lắc đầu.
Trần Mặc Nhiễm nhất thời lộ ra vẻ mặt thất vọng.
"Tôi đi tìm Phương bá phụ, mới phát hiện sự thật không như chúng ta nghĩ."
Trần Mặc Nhiễm ngồi dậy, nhíu mày.
"Sự thật là cậu ta chưa từng nhắc tới chuyện này với người trong nhà. Phương bá phụ còn không biết có một người như vậy, tôi hẹn bác ấy ra bác ấy còn không hiểu chuyện gì xảy ra."
Trần Mặc Nhiễm thuộc phái thích hành động, cô lập tức vọt vào phòng Phương Tiểu Minh, kéo người đang cuộn tròn người trên giường xuống, "Phương Tiểu Minh, anh đi ra đây cho tôi, ngủ mãi cho chết đi, mau giải thích rõ đi rồi chết cũng được."
Phương Tiểu Minh té xuống đất không chịu di chuyển, hai người cứ như đang giành giật một cây củ cải vậy.
"Liễu tỷ, chị mau tới cứu tôi!" Phương Tiểu Minh không chịu nổi sức lực dã man của bạn gái cũ, đành xin sự giúp đỡ của người có trách nhiệm.
Liễu Hạ Niên đi vào phòng, đẩy hai người ra, kéo Phương Tiểu Minh đứng dậy, sau lại bắt lấy hai bàn tay đang rục rịch của Trần Mặc Nhiễm, không cho nàng quậy nữa.
"Anh ta lại lừa em..." Trần Mặc Nhiễm thì thầm.
"Ngoan, kìm chế cơn xúc động lại nào, sau đó chờ trong phòng khách. Còn cậu, lo mặc quần áo tử tế vào, lần này lo mà thành thật khai báo, đừng hòng giấu diếm nữa." Liễu Hạ Niên quay đầu lại, lấy phong thái tỷ tỷ mà ra lệnh cho Phương Tiểu Minh.
Phương Tiểu Minh dại ra, nhưng phản ứng rất nhanh, hắn nhặt quần áo trên đất lên mặc vào.
Trần Mặc Nhiễm bị Liễu Hạ Niên ôm ra ngoài.
Khi trong tầm mắt đã không còn Phương Tiểu Minh nữa Trần Mặc Nhiễm liền yên tĩnh trở lại. Cô dựa vào Liễu Hạ Niên làm nũng: "Chị vừa rồi thật là oai!"
"Em đang nói thật hay đang nịnh?" Liễu Hạ Niên nghiêm túc hỏi.
"Em chỉ tức vì có người gạt em thôi."
"Tôi cũng lừa em mà."
"Em tình nguyện để chị lừa, chị quên rồi sao, em đã nói rồi. Trên đời này những người không thể gạt em là ba ba, mẹ, Phương Tiểu Minh, Diện Bao..."
"Diện Bao chỉ là con chó thôi." Liễu Hạ Niên cười.
"Mặc kệ, nếu bọn họ gạt em em sẽ giận, vì em cảm thấy bọn họ xem em ngốc nên đùa giỡn, nhưng chị có thể gạt em, vì em biết, chị sẽ không hại em." Trần Mặc Nhiễm ôm lấy Liễu Hạ Niên, làm nũng.
Liễu Hạ Niên tựa trán lên trán Trần Mặc Nhiễm, chóp mũi hai người chạm vào nhau. Liễu Hạ Niên nói: "Nghe em nói như thế sau này tôi sẽ không hại em đâu."
"Ha ha, chị không nỡ mà, em biết. Em biết Liễu Hạ Niên sao nỡ đem em bán được." Trần Mặc Nhiễm bắt đầu khoe mã, tươi cười cực kỳ ngọt ngào.
"Đúng vậy a, em được tôi nuôi lâu như vậy..." Liễu Hạ Niên im bặt, không nói nữa.
Trần Mặc Nhiễm kéo cổ cô xuống, hỏi: "Em là cái gì của chị?"
"Nữ nhân của tôi." Liễu Hạ Niên kề sát vào lỗ tai Trần Mặc Nhiễm, khẽ thì thầm.
Trần Mặc Nhiễm cười càng tươi hơn.

Bình Luận (0)
Comment