Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 64.1

Chap 64

“Thôi được, tôi hiểu rồi… Cảm ơn anh.” – Thùy Vân buông điện thoại xuống. Chết tiệt thật sao tên này sớm không gọi muộn không gọi mà lại gọi ngay lúc này chứ? Ngay sau khi cô từ biệt Lý Cảnh và chuẩn bị lên máy bay. Mà gọi điện thì tên kia không nghe. Khốn nạn thật.

“Chúng ta xong thủ tục rồi.” – Tiến Khoa lên tiếng – “Sao sắc mặt em xấu vậy?”

“Nếu em không đi chuyến này có sao không?” – cô ngập ngừng.

Tiến Khoa kinh ngạc nhìn đệ tử mình – “Em có điên không? Đây là ký hợp đồng với Kodansha đó, bao nhiêu người muốn còn không được đừng có nói nổi cơn chứ.”

“À… ừ… không có gì đâu” – cô mỉm cười gượng gạo nói – “Anh cứ lên trước đi, em cần gọi điện cho bạn một chút.”

Tiến Khoa thở dài – “Thôi được rồi.”

Thùy Vân cố trấn tĩnh lại nhắn tin cho Lý Cảnh rồi gọi điện nhờ Lý Thanh xử lý tìm ngay tên Thế Hòa đó ngay, giờ bạn trai cô không còn gì nữa nên cẩn thận một chút tốt hơn. Cô mà ở lại thì cũng không có giúp ích thì không nên cứ ở lại vướng tay vướng chân Lý Cảnh.

“Em đi 3 ngày, tuyệt đối đừng bị gì giùm em cái…” – cô lẩm bẩm.



Giờ Thùy Vân đã đi qua Nhật, anh có thể an tâm một mình xử lý lại mấy chuyện ở đây rồi. Thực sự anh không muốn làm cô lo lắng nên không kể bất kỳ điều gì với cô. Ngay cả ông già Lê Năm kia. Mọi chuyện nghe thì đơn giản nhưng thực sự không đơn giản chút nào, đây không còn là chuyện một đám giang hồ cùng nhau xử lý mọi chuyện mà còn dính líu tới nhiều vấn đề khác…

Người trong bóng tối thực sự rất khó đối phó nhưng những kẻ tưởng chừng như luôn sống trong ánh sáng nhưng tâm địa khó lường như ông cảnh sát kia còn khó đối phó gấp trăm lần…

Một kẻ tham lam thì còn có thể mua chuộc bằng đồng tiền nhưng 1 người hoàn toàn không để tâm tới tiền bạc hay quyền lực như ông Lê Năm kia thì thật nhức đầu… Chính vì thế dù cam kết chết đi, không bao giờ can thiệp chuyện của thế giới ngầm nhưng anh vẫn chừa đường lui cho mình tạo một tài khoản cổ đông bí mật Robert ở tập đoàn Thiên Lai và giữ liên hệ với các công ty tín dụng đen ở các nước… Anh muốn cho họ biết bất cứ khi nào anh muốn cũng có thể trở lại thế giới ngầm này nên đừng bao giờ chọc giận anh.

“Vì tương lai chúng ta, anh sẽ xử lý hết mọi thứ ngáng đường tụi mình… "

Nhìn Thùy Vân từ khi ở Tây Tạng về đây không còn tối ngày cứ toan tính mưu kế như xưa mà tập trung chuyên môn của mình ngồi vẽ thì Lý Cảnh anh thực sự được an ủi rất nhiều. Chỉ cần như thế là được, sống cùng anh cô không cần lo toan gì chỉ cần làm điều mình thích và cứ vô tư như thế… Mọi chuyện còn lại anh sẽ tự xử lý.



“Tụi bây tìm ngay thằng Hòa cho tao. Đừng có để nó làm bậy” – Lý Thanh ra lệnh cho đàn em của mình, không ngờ ngay phút cuối lại dính ngay tên đàn em này – “Nói nó muốn thì cứ về đây đi.”

“Em nghĩ là hơi khó thuyết phục nó” – một tên đàn em lên tiếng – “Nó mồ côi có 2 anh em nhưng đều bị tên Lý Cảnh hại sức bất sang bang… Giờ nó không còn gì để mất nữa.”

“Bởi thế tao mới nói tụi bây tìm nó sớm trước khi nó làm bậy đó.” – anh gắt lên – “Cho người làm lẹ đi.”

“Tụi em hiểu rồi”

Chính vì cùng là anh trai nên anh hiểu Thế Hòa hơn bao giờ hết mà kẻ này lại mồ côi không còn gì nữa. Chó đến đường cùng nhất định sẽ phát điên…

“Cho người báo Lý Cảnh biết với bảo vệ nó luôn cho tao…”



“Cảm ơn ông, tôi sẽ cố gắng hết sức” – Thùy Vân mỉm cười bắt tay người biên tập viên người Nhật mình sẽ hợp tác trong thời gian tới – “Không làm phiền ông nữa. Tạm biệt”

Sau khi ký xong hợp đồng và tạm biệt biên tập tương lai của mình xong, Thùy Vân quay sang sư phụ mình hỏi ngay – “Vé máy bay của em anh sắp xếp chưa?”

“Rồi nhưng không phải bạn trai em nói em cứ đi chơi thoải mái hay sao?” – Tiến Khoa lên tiếng. Con bé này từ bao giờ thành 1 cô gái chỉ biết yêu đương thế này, mới xa có 2, 3 ngày mà gấp đến thế rồi.

“Không, giờ chưa phải lúc” – cô nói. Lòng thật có chút tiếc nuối khi chưa bao giờ tới Nhật mà đi tới mấy thắng cảnh đẹp được cả mà lần nào cũng chớp nhoáng… Hay là cô không có duyên với nó.

“Tại sao em lại chọn xuất bản hàng tháng?” – Tiến Khoa hỏi – “Em không muốn ra định kỳ hàng tuần như Thành Đạt sao?”

Thùy Vân mỉm cười nói – “Chỉ là em hứa cùng 1 người là sẽ cùng anh ta sống cuộc sống dành cho 2 người nên xuất bản hàng tuần thật có chút bất tiện nhất là ở Việt Nam”

“Đúng là nữ sinh ngoại tộc mà, khi yêu thì chả biết gì…”

“Nếu em làm 1 kịch bản shounen thì sao?” – cô hỏi bâng quơ.

“Khả năng của em giờ thì không theo nổi 2 series cùng lúc đâu…” – Tiến Khoa đáp.

“Cũng đúng…”



Lý Cảnh vừa bước vào nhà đã thấy bạn gái mình đang làm cơm thì không giấu được sự ngạc nhiên. Không phải anh đã dặn cô cứ đi chơi thoải mái bên kia và tạm lánh một thời gian hay sao?

“Sao em lại ở đây?” – anh hỏi.

Thùy Vân bình thản đáp – “Anh có nuôi bồ nhí hả? Sao lại sợ em về thế chứ?”

“Không phải anh nói là em cứ chờ anh qua đó đón sao?”

Cô ngập ngừng nói – “Em không yên tâm…”

Lý Cảnh bước tới ôm chặt lấy cô – “Em sợ tên Hòa đó hả?”

Cô gái này ngốc thật, cô ta nhắn tin cho anh lại báo Lý Thanh sao mà anh không biết mà cảnh giác được chứ? Thật may là cô không ngốc tới mức bỏ hết chuyện bên Nhật mà chạy đi tìm anh như mấy đứa con gái khác làm…

Thùy Vân gật đầu.

“Yên tâm đi. Anh tự biết cách xử lý mà” – Lý Cảnh mỉm cười dịu dàng nói – “Thật không ngờ có ngày em bỏ chuyện chơi bời vì lo cho anh.”

“Chết tiệt, anh ăn nói hay thật…” – cô đẩy anh ra gắt lên – “Sao cứ nói chuyện như em là một con khốn thế hả? Em giải quyết…”

Bất chợt môi Thùy Vân bị Lý Cảnh tấn công điên cuồng không thể chửi tiếp được. Lưỡi anh ta cứ càng quét khoang miệng không để người ta phản kháng gì cả.

“Anh cứ nghĩ là ít nhất hai ba tháng sau chúng ta mới gặp nhau không ngờ lại sớm như thế này…” – anh buông cô ra ôn nhu nói. Nhìn thấy sắc mặt cô đỏ lên vì bị tấn công bất ngờ thực sự rất buồn cười.

“Anh đừng có cứ chơi đột kích thế này chứ?” – Thùy Vân nói.

“Em có ghét nó không?”Lý Cảnh nhìn cô thản nhiên hỏi.

“Đừng có bắt em nói mấy lời sến rện thế chứ?”

Anh ôm chặt eo cô hơn đẩy sát vào người mình hỏi lại – “Có ghét không?”

“Không”

Lý Cảnh nhoẻn miệng cười – “Tốt!”

“Sao anh có thể nói mấy lời xấu hổ này mà không ngượng hả?”

“Nếu anh ngượng thì giờ tụi mình đâu có quen nhau…” – anh mỉm cười nói – “Hay mình làm tiếp ha.”

“Em đang làm cơm…” – cô đẩy anh ra nói.

Lý Cảnh đưa mắt nhìn mấy món mà bạn gái chuẩn bị cho mình thì bật cười, tay nghề không tiến bộ chút nào cả.

“Mai mốt em đừng làm mấy chuyện này. Mất công anh làm lại quá…” – anh nói.

“Anh đúng là một thằng khốn mà… Tôi từ Nhật bay gấp về đây, chưa nghỉ ngơi gì mà làm cơm thế mà anh nói giọng điệu kiểu đó hả?”

“Nhưng anh hứa ăn hết cho em dù nó có dở đến mức nào đi nữa…”

“Cuối cùng cũng nói tiếng của con người”

“Này Thùy Vân, sau chuyện này em làm vợ Huỳnh Nhật Thiên này nhé?”

Cô mở to mắt nhìn anh – “Tên mới của anh đó sao?”

“Ừ” – anh mỉm cười đáp.

“Thôi, tên dài quá. Mà sao anh không đặt theo họ em?”

“Dài quá thì em cứ gọi anh là ông xã cũng được, không cần nhớ tên.”

“Chết tiệt, tôi chưa đồng ý mà sao anh tự nhiên như thằng điên thế hả?”



Thế Hòa theo dõi Lý Cảnh bấy lâu nay nhưng hắn ta luôn cảnh giác, chỉ xuất hiện nơi đông người. Thật là quá khó ra tay mà… Lại thêm anh đang bị người của Lý Thanh lục soát tìm kiếm phải trốn chui trốn nhủi. Thật khốn kiếp !

Anh đưa mắt nhìn ở bên ngoài chung cư thấy kẻ mình đang tìm kiếm đang đi cùng 1 cô gái vui vẻ thì càng tức giận thêm bội phần… Cuộc đời đúng là không công bằng mà, cuối cùng kẻ gây ra bao nhiêu chuyện như Lý Cảnh này lại sống ung dung ngoài vòng pháp luật trong khi anh bị đày đọa ở trong tù, em trai anh lại bị giết.

Thế Hòa nắm chặt bàn tay lại.



" Chút em muốn ăn gì ? " - Lý Cảnh cầm mấy túi đồ ăn của siêu thị lên hỏi, giờ đến lúc anh tẩm bổ cho cô sau một thời gian dài bị bà họa sĩ kia đày đọa rồi – " Mấy tháng nữa anh mới làm đồ ăn cho em được đó… "

" Cái gì ăn xong mà chả ra cùng một sản phẩm " - Thùy Vân thản nhiên đáp.

" Chết tiệt, 2 chị em em có phải chị em ruột không hả ? "

" … "

" Em thật đúng là chả biết hưởng thụ cuộc sống gì hết. "

" Kệ em… " - cô đáp.

Lý Cảnh nắm tay cô kéo đi, nhẹ nhàng nói – " Thôi được, để anh lên thực đơn cho em. "

Bất chợt anh bắt được ánh mắt sắc lạnh của kẻ săn anh mấy hôm nay. Thật không ngờ hắn lại dám hành động ở nơi đông người như siêu thị. Điều khiến anh lo nhất là Thùy Vân đang ở cạnh mình.

" Có phải là hắn ta ? " - cô thì thầm.

Lý Cảnh mỉm cười nói – " Không có gì đâu ? Em đi qua bên kia mua chút đồ cho anh được không ? "

" Em nghe nói hắn ta có súng… "

" Em đừng lo, anh biết đối phó mà " - anh cố bình tĩnh nói.

" Thôi được, em ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân anh thôi " - cô đáp – " Mà để em tìm cách để lủi đi 1 cách tự nhiên ". Thùy Vân biết mình không phải siêu nhân, ở lại không giúp được gì lại làm phân tâm Lý Cảnh thôi thì đi báo cho nhân viên bảo an hay cấp cứu trước nếu có chuyện thì thực tế hơn.

" Ngoan lắm " - anh mỉm cười nói không để tên kia biết 2 người đã phát hiện ra hắn. Bạn gái anh luôn hiểu chuyện như thế.

Thế Hòa thấy biểu tình của Lý Cảnh cùng bạn gái thì bật cười, lúc đầu anh định giết hắn nhưng giờ kế hoạch thay đổi. Hắn làm anh mất em trai, giờ anh làm hắn mất đi người đàn bà của mình. Một mạng đổi một mạng quá công bằng.

Anh cầm súng lên bất chấp ánh mắt kinh hãi của mọi người ở đây mỉm cười nhìn kẻ đã đẩy mình tới ngày hôm nay.

Lý Cảnh nhìn thấy Thế Hòa đưa súng vào mình thì đẩy Thùy Vân đi ngay. Anh bình tĩnh tìm cách ứng phó. May mà ở siêu thị này khá nhiều thứ có thể che chắn cho anh, nếu được thì anh sẽ tránh rồi tìm cách giành cây súng lại. Bất chợt anh thấy nụ cười của Thế Hòa mỉa mai mình rồi đưa cây súng về hướng khác.

" Thùy Vân, coi chừng ! " - anh hét lên.

" Đoàng ! "

Lý Cảnh quay lại thấy cô đang ngã xuống bên cạnh mình, máu bắt đầu loang khắp ngực áo. Tiếng la hét khắp nơi vang lên…

" Thùy Vân " - anh ngồi xuống bên cạnh cô hét lên không quan tâm kẻ đang mỉm cười ngạo mạn chĩa súng vào mình – " Em có sao không ? "

Cô chỉ lắc đầu không nói gì cả, nằm gọn trong tay anh. Lý Cảnh ngay lập tức lấy bàn tay đẫm máu lục tìm điện thoại gọi ngay cấp cứu, anh không thể để mất người con gái này được. Chỉ còn một bước nữa thôi là hai người ở bên nhau được rồi.

" Em nhớ đừng có ngủ nha Thùy Vân " - anh cố lẩm bẩm tên bên tai cô, thực sự giờ điều duy nhất anh cần làm là giúp cô tỉnh táo không được ngủ.

" Tuyệt đối đừng có ngủ đó Thùy Vân "

" Thùy Vân, em mới được Kodansha nhận mà, chưa làm gì hết mà… "

" Không phải em hứa sống cùng anh sao Thùy Vân ? "

Nhân viên bảo vệ siêu thị và người của Lý Thanh đi tới hiện trường thấy cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Tên sát nhân cầm súng thì cười điên cuồng, một người đàn ông ôm cô gái đầy máu đang nằm trong lòng mình cứ lẩm bẩm như một thằng điên, mọi người xung quanh thì sợ hãi nhìn tên sát nhân.
Bình Luận (0)
Comment