Khi Đại Thần Gặp Đại Thần

Chương 27

Dͣ theo đường đi, Diệp Hân Mạch tiểu thư phi thường an tĩnh. Bình thường khi Lục Thuỷ Hàn lái xe, Hân Mạch ngồi bên cạnh sẽ chăm chú nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, tuy rằng không lên tiếng nhưng thỉnh thoảnh sẽ hất tóc hay lắc lắc đầu. Thế nhưng bây giờ đôi mắt trong veo kia lại đang nhìn chằm chằm vào người lái xe.

Tựa như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mà nó yêu thích.

Lục Thủy Hàn bị nhìn chòng chọc thì run hết cả người, cô nàng này nhìn chăm chú như vậy, chẳng lẽ là sợ mình gây tai nạn sao? Tinh thần bất an cứ chốc chốc lại liếc sang một lần, Lục Thuỷ Hàn trong lòng lo lắng, chẳng lẽ, tên tiểu tử LụcTriển Bằng lại đem chuyện của mình với Lily thêm mắm thêm muối vào, cho nên cô nàng này mới đang suy nghĩ xem hiện tại có nên khoan hồng với mình hay không? Hay là, tại mình cứ mải đi theo dì nhỏ không ở bên cạnh nên cô nàng khó chịu. Hay là…

Ai đó ở bên cạnh lái xe với tâm trạng vô cùng bất an.

Không dễ dàng về đến nhà, Hân Mạch không đợi Lục Thủy Hàn chạy sang đỡ mà rất trấn định mở cửa ra. Chẳng qua, vừa ra khỏi xe đã bước hụt, lảo đảo suýt ngã. May mắn là ai đó thân thủ nhanh nhẹn chạy vội qua, mới tránh khỏi một phen tiếp xúc thân mật với mặt đất. Diệp Hân Mạch nghiêng đầu, giương mắt nhìn anh toét miệng cười: “Cám ơn.”

Lần này, Lục Thủy Hàn cảm giác người bước hụt phải là mình mới đúng.

Trước giờ lãnh đạm hờ hững, Hân Mạch chưa từng cười toe toét, lộ cả hai chiếc răng cửa như vậy. Hơn nữa gò má ửng đỏ, hoà cùng da thịt trắng nõn, thực, thực, thực……

Bộ dạng này cũng chưa khiến Lục Thủy Hàn lo lắng cho lắm. Nhưng cô nàng lại vừa thốt ra hai chữ cám ơn, đây mới là điều khiến anh không thể không đổ mồ hôi lạnh…Quả nhiên, cô nàng này say thật rồi. Thực sự say rồi…

Lục Triển Bằng đáng chết …

Lục Thủy Hàn ra sức nguyền rủa ông anh họ nhà mình, vừa mắng vừa ôm Hân Mạch cả người mềm nhũn lôi lên nhà. Cũng phải nói, Hân Mạch tuy rằng thoạt nhìn đi lại không ổn, nhưng biểu tình lại rất chi là bình thường, hơn nữa hành động cũng không chậm chạp. Tỷ như, vừa vào cửa cô liền cứ thế thay dép đi trong nhà, từng bước vừa lần vừa mò đi vào phòng ngủ.

Ai đó cúi người, một tay tháo giày một tay chống lên tường, trợn mắt há mồm nhìn theo bóng dáng cô nàng đi vào phòng.

Tận đến khi Hân Mạch an toàn biến mất sau cánh cửa phòng ngủ, Lục Thủy Hàn mới nhanh chóng hoàn hồn, nhanh chóng thay giày, vọt ngay vào phòng ngủ —— Hân Mạch đang nằm ở trên giường, ngủ từ lúc nào rồi …

“Ách…” Lục Thủy Hàn thở dài một tiếng, nhẹ chân nhẹ tay đi qua, cởi dép ra khỏi chân, đem chăn đắp lên người cô.

Đột nhiên cô nàng ngồi bật dậy.

“Em muốn đi tắm.”

Ngữ khí thanh lãnh mà lại cố chấp.

“Ngày mai tắm cũng được mà, ngủ một giấc trước đã”. Lục Thủy Hàn thiện ý khuyên một câu, muốn đẩy cô nằm xuống.

Hăn Mạch không những không thèm nghe lời mà còn vung tay vung chân loạn xạ. “Tắm xong rồi ngủ tiếp.”

“Chính là…” Nhưng cái bộ dáng này, có thể tắm sao? Lục Thủy Hàn cảm thấy đầu như muốn nổ tung, đang muốn khuyên nữa thì hai chân cô nàng ở mép giường ra sức đạp loạn, hai tay cũng vùng vẫy lung tung, khiến anh hết nói nổi luôn.

“Em muốn đi tắm!!”

“…”. Cô nàng này tính làm nũng sao?

Lục Thủy Hàn nhìn từ trên xuống dưới, thử mở miệng: “Hân Mạch…”

“Tắm, tắm”. Tuy rằng trước đây Hân Mạch chưa từng như vậy, nhưng một khi đã uống say thì không có gì là không thể hết.

“Được, được. Đi tắm, đi tắm nào”. Lục Thủy Hàn không còn cách nào khác đành phải hùa theo.

Được cho phép, cô nàng rất vui vẻ, lại cười ngọt ngào lộ ra hai chiếc răng cửa, sau đó, đến bên tủ treo quần áo lấy ra áo ngủ của mình, thuận tiện lôi thêm cả đống quần áo nữa, thế nhưng cô nàng lại làm như không thấy gì hết — hồn nhiên đi ra…

Lục Thủy Hàn một tay vỗ vỗ sau gáy, nhẫn nại đi đến trước tủ quần áo, sắp xếp lại cho tử tế. Đột nhiên— “A!!”

“Sao vậy?!”. Ai đó lập tức lao ra. Mới chạy đến chỗ bồn rửa mặt, đầu óc đột nhiên trống rỗng, hai lỗ mũi chảy máu ròng ròng.

Trong màn hơi nước lượn lờ, thân thể xích lõa mềm mại, bất nhã ngã ngồi trên mặt đất, một chân cong lên, một chân duỗi thẳng, hai tay đỡ hông, không ngừng xoa nắn. Nước từ vòi hoa sen chậm rãi phun xuống, lướt qua cổ, vai, lưng, rồi đến bắp đùi….. Khuôn mặt luôn lãnh đạm, như ẩn như hiện trong hơi nước. Đôi môi khẽ mím yêu kiều, khiến trái tim ai đó xốn xang.

“Đáng chết!”. Lục Thủy Hàn lập tức xoay người, mở vòi nước, đem cái mũi rửa sạch, rốt cuộc không dám nhìn thẳng hình ảnh tươi đẹp kia. “Em… Không sao chứ?”

“Đau quá”. Cô nàng khẽ hừ một tiếng. Nhưng bỗng nhiên, không hiểu sao lại thét chói tai lần nữa: “A, a…”

“Gì vậy, em thế nào rồi?!!”. LụcThủy Hàn bị hù cho nhảy dựng, bất chấp vấn đề, xoay người cất bước, muốn bước vào phòng tắm.

“Ra ngoài!!”. Diệp Hân Mạch thanh âm còn ướt át, nhưng bên trong có lẫn một chút hoảng hốt. Cô nàng trừng lớn mắt, luống cuống tay chân muốn đem cửa phòng tắm đóng lại, nhưng vừa vươn người lên lại bị trượt, thuận thế ngã xuống lần nữa.

“…” Lục Thủy Hàn nhìn qua khe cửa lộ ra làn da trắng tuyết, vô lực rên rỉ. Cơ hồ như là phản xạ, lập tức đưa tay lên che mũi, tốt, lần này không có chảy máu… Chỉ là, dưới thân thể lại có phản ứng….

“Em không sao chứ?”. Sau nửa ngày, Lục Thủy Hàn mới cẩn thận dè dặt nuốt nước miếng hỏi.

“Không sao, anh ra ngoài trước đi”. Hân Mạch tựa hồ đã lấy lại bình tĩnh, ngữ khí trầm ổn.

“Được, em nhớ cẩn thận đó.”Lục Thủy Hàn cóchút chật vật rời khỏi, nhẹ nhàng khép cửa lại. Vội vàng đi rót ly nước lạnh,một hơi uống sạch —— đáng tiếc, cơ thể không nghe theo lí trí, vẫn duy trì tình trạng …..

Bị dục vọng dưới bụng như bài sơn đảo hải đánh úp lại. LụcThủy Hàn giống như bị nhốt trong phòng ngủ đi tới đi lui, cực lực áp chế tư tưởng không thuần khiết trong đầu .

“Anh sao thế hả?”. Thanh lãnh thanh âm hơi nghi ngờ vang lên từ phía sau.

Quay đầu thì thấy Hân Mạch đang nghiêng đầu nhìn anh. Tựa hồ là đem hết buồn bực thu vào đy mắt, đột nhiên, cô nàng cười như liên hoa.”Hì hì, anh có phản ứng rồi sao?”. Bàn tay trắng nõn nhỏ bé, chỉ vào vị trí anh vẫn cực lực kìm chế lúc.

Ngỏng đầu cao thế này, quả nhiên là không thể xem nhẹ.

Lục Thủy Hàn mặt đỏ tai hồng, không tự nhiên nhìn xương quai xanh lộ ra ngoài áo ngủ của cô nàng, vô cùng gian nan mới có thể dời ánh mắt. Ho nhẹ một tiếng, ác thanh ác khí mà nói: “Được, ngủ đi!”

“Ngủ thì ngủ thôi! Làm gì mà hung dữ vậy?”. Mỗ nữ quyệt miệng, lung la lung lay cùng hắn sát vai mà qua, mau gần giường, nhãn tình khẽ đóng, oanh một tiếng ngã xuống giường.

Lục Thủy Hàn nhìn trần nhà bằng ánh mắt bất lực, nhăn nhó đi lên trước, thay cô nàng cởi dép, cực lực khắc chế chính mình, đem chăn đắp lên người Hân Mạch sau đó thì như thể gặp thú dữ, liên tiếp lui về phía sau. Lục tiểu nhị tiếp tục kiên cường đứng sừng sững, như thể phát tín hiệu cho thân chủ — mau ăn người ta thôi, ăn thôi, ăn thôi…

Bị dục vọng kích thích, cả người như thiêu như đốt, ai đó chỉ cảm thấy bốn phía đều là liệt hỏa, không ngừng thiêu đốt. Lục Thủy Hàn giờ phút này chỉ có thể hít thở sâu, không ngừng nhắc nhở bản thân. Không thể, không thể, không thể…

“Uhm, đi ngủ thôi!” Trên giường Hân Mạch chuyển người lại, tay sờ lung tung, tựa hồ không thấy gối ôm như thường ngày bèn đưa mắt nhìn đến bóng lưng Lục Thủy Hàn, ánh mắt mông lung mời gọi.

Ngủ đi ngủ đi!

Giường mềm mại, thân thể mềm mại, tựa hồ như cũng đang mời gọi.

Lục Thủy Hàn kỳ thật vẫn rất bội phục sức kiềm chế của mình, cùng giường chung gối đã hơn một tháng, vẫn cương quyết không xuống tay. Một là bởi vì đáp ứng điều kiện của cô, hai là bởi vì anh thật sự trân trọng người con gái này. Chỉ là hôm nay, quyết tâm bị đè bẹp sau một màn mỹ nhân tắm vừa nãy.

Ai đó hiện tại nhẫn nhịn thật sự rất khổ cực, mồ hôi trên trán vã ra như tắm.

“Anh đi tắm đã, đợi chút”.Lục đại thần chật vật bỏ lại câu này sau đó tông cửa xông ra.

Trên giường, Hân Mạch an tâm tiếp tục nhắm ngủ. Đang lúc mơ màng, chăn mền bên bị xốc lên, đệm giường bị ép xuống. Bàn tay nhỏ bé lập tức bò lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười, quyết định phải ôm cho đã thì bỗng nhiên bị cánh tay lạnh toát của Lục Thủy Hàn làm cho rùng mình một cái.

“A! Lạnh!”. Thân thể nho nhỏ nhất thời rụt trở về.

Lục Thủy Hàn không trả lời, với tay tắt đèn, cũng không giống thường ngày ôm lấy cô nàng. Bởi vì, anh vừa mới tắm nước lạnh, sợ làm cô nàng đông lạnh mất.

Vốn hai người là như vậy, một người sợ lạnh, một người sợ người ta lạnh, bình an vô sự vượt qua một đêm, cũng theo như quy luật trước đây, vừa nhắm mắt, lại phải mở trừng trừng. Một đêm này, sẽ giống các đêm trước với điều kiện tiên quyết là Hân Mạch của chúng ta không phải đang trong trạng thái say rượu thế này.

“Ôm… Ôm…”. Thanh âm nũng nịu trong bóng đêm phá tan sự yên lặng, cánh tay cũng giống như rắn bò lên ngực Lục Thủy Hàn khiến anh nhất thời, trống ngực đập thình thình.

“Hân… Hân Mạch…” Lục Thủy Hàn nuốt nước miếng, máu lại bắt đầu chạy lung tung. Dục vọng không dễ dàng dùng nước lạnh khống chế nháy mắt lại bị đốt lên. Lục tiểu nhị phi thường hưng phấn đứng lên, trướng phát đau.

“Uhm…”. Đại khái là bởi vì thân thể Lục Thủy Hàn rất ấm áp khiến Diệp Hân Mạch phi thường hài lòng, đem hơn phân nửa thân thể áp sát người anh, mái tóc mềm xoã tán loạn.

Cái gì là băng hỏa lưỡng trọng thiên? Cái gì mà vừa nóng lại lạnh lại vô hại?

Lục Thủy Hàn rốt cục cũng được thể thể nghiệm khoái cảm trong truyền thuyết, toàn thân cứng ngắc, không dám nhúc nhích, sợ khống chế không nổi.

Chỉ là, chỉ là nửa thân thể áp trên người người ta còn chưa đủ, Hân Mạch cả chân cũng đè lên, một bên áp lên một bên cọ cọ, một lần không cẩn thận, liền đụng phải cái chỗ đang ngóc đầu lên, liền hưng phấn chạm chạm Lục tiểu nhị. “Đứng lên rồi này…”. Vừa chạm vừa lẩm bẩm

Lục Thủy Hàn vẻ mặt đau khổ. Đại tỷ của tôi ơi, tất nhiên là anh biết nó đứng lên, nhưng mà em đâu cần phải huỵch toẹt ra thế chứ.

“Ý…”. Hân Mạch dùng chân đè ép, phát hiện Lục tiểu nhị kiên trinh bất khuất, thế nào cũng không chịu ngoan ngoãn phục tùng. Vì thế lòng hiếu kỳ liền lớn lên, ừ từ di chuyển, đẩy thân thể nằm bò trên người anh, dùng chính bàn tay mình đi trêu trọc Lục tiểu nhị. “Áp cũng không xuống a!”

“…” Lời thừa, càng động đậy lại càng áp sát. Xin em đó, đừng có đùa nữa, anh sắp bị em bức chết rồi!!

Ai đó hắc tuyến đầy mặt, cắn chặt môi một tay nắm chặt, một tay gắt gao bắt lấy phần dưới thân thể. Chịu đựng, chịu đựng, Lục Thủy Hàn, ngàn vạn lần phải chịu đựng, a!
Bình Luận (0)
Comment