Khi Điện Thoại Đổ Chuông

Chương 53

“Sau đó, vụ tai nạn đã xảy ra, Hee-joo.”

“Chiếc xe chúng ta ngồi trên… Vụ va chạm khiến chị bị thương và cướp đi mạng sống của em trai.”

Hee-joo cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.

“Tai nạn đó xảy ra ngay ngày hôm sau khi nghị viên Baek Jang-ho mỉm cười với chị.”

Lời nói ấy vang vọng trong tâm trí cô, quẩn quanh không chịu tan biến.

Tiếng phanh gấp, chiếc xe tải lao qua làn đường, cú va chạm kinh hoàng— tất cả hiện lên rõ mồn một. Máu đỏ tươi, mùi xăng nồng nặc và đôi mắt vô hồn của em trai— thằng bé chưa kịp cất tiếng nói đầu tiên đã vĩnh viễn rời xa thế gian.

Cảnh tượng ấy sống động đến mức tựa như mới xảy ra ngày hôm qua.

Và rồi, từng mảnh ký ức rời rạc ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Chính vì thế nên mỗi lần In-ah nhìn thấy Baek Sa-eon, chị ấy lại trở nên căng thẳng ư? Đó là lý do biểu cảm của chị luôn cứng nhắc như vậy sao?

Làm thế nào mà chị gái cô có thể giấu kín bí mật này suốt ngần ấy năm?

Vụ tai nạn xảy ra khi Hee-joo mới chín tuổi, nghĩa là chị gái cô đã một mình gánh chịu nỗi nghi ngờ suốt gần hai mươi năm. Theo thời gian, sự bất an lớn dần, trở thành một hình phạt vô hình đeo bám chị ấy.

“Một thời gian sau, chị đã kể với cha.”

Hong In-ah nhớ rất rõ ngày hôm đó.

“Nhưng ông làm như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Lúc đó, nghị viên Baek Jang-ho vẫn còn sống. Ông ta cung cấp tài liệu bê bối của quan chức chính phủ cho cha, giúp Nhật báo Chungwoon có được những tin độc quyền, nhờ thế ngày càng lớn mạnh.”

“……”

“Hai gia đình duy trì quan hệ đôi bên cùng có lợi. Đương nhiên, cha phớt lờ lời chị. Điều duy nhất ông quan tâm là tham vọng trở thành ‘người tạo nên vua’ của mình.”

“……”

“Đó là lý do chị bỏ trốn.” Hong In-ah cắn chặt môi. “Chị không thể kết hôn với một người mà ngay cả anh ta thực sự là ai, chị cũng không biết.”

Lời nói ấy khiến tim Hee-joo nhói đau.

Cô ra hiệu: [Vậy… chị đã gặp anh ấy vào ngày trước đám cưới?]

In-ah thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.

“Đúng vậy, chị đã gặp.”

[Chuyện gì đã xảy ra?]

Gương mặt In-ah đột nhiên lạnh đi.

“Lần cuối cùng chị gặp Baek Sa-eon là để hủy bỏ hôn lễ. Chị thậm chí còn uy hiếp anh ta.”

“…!”

“Chị nói sẽ vạch trần bí mật của anh ta.”

Nghe đến từ “uy hiếp,” Hee-joo không khỏi rùng mình.

Hong In-ah siết chặt bàn tay.

“Nhưng ngay cả khi chị nói sẽ phơi bày danh tính thật của anh ta, anh ta cũng chẳng mảy may dao động. Ngược lại, anh ta nhắc đến vụ tai nạn xe hơi— và mỉm cười.”

“…!”

“Anh ta thực sự là một kẻ điên.”

In-ah thở d.ốc, nỗi căm phẫn hiện rõ trên gương mặt đầy uất nghẹn.

Cuối cùng Hee-joo cũng hiểu được nguồn cơn sự thù địch của In-ah trước đó. Nó không nhắm vào cô, mà là nhắm vào Baek Sa-eon, ngay từ đầu đã vậy.

“Đó là lúc chị chắc chắn rằng một câu nói bất cẩn của chị khi còn nhỏ đã thực sự gi.ết ch.ết em trai mình.”

Cảm giác tội lỗi sâu sắc hằn lên trên gương mặt xanh xao của In-ah.

Chị cúi đầu, như đang thú nhận.

“Nhưng… cuối cùng, chính chị lại là người bị đe dọa.”

Ba năm trước, Hong In-ah đã vô cùng kích động. Khi xác nhận được sự thật mà bấy lâu nay vẫn luôn nghi ngờ, chị ấy không còn đủ sức để chống chọi nữa.

Trong cuộc đối đầu đó, chị hoàn toàn bị đặt vào thế yếu, trong khi Baek Sa-eon lại như kẻ nắm trọn mọi thứ trong tay— một con dao sắc lạnh được ngụy trang bằng vẻ ngoài điềm đạm của con người.

Rồi anh đưa ra một đề nghị: “Hãy trao em gái cô cho tôi.”

“Anh ta nói nếu chị đưa em cho anh ta, anh ta sẽ để chị rời đi an toàn.”

“…!”

“Anh ta bảo sẽ giúp chị biến mất mà cha không hề hay biết.”

Bắt gặp ánh mắt đau đớn của chị gái, một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Hee-joo, một điều cô không muốn tin.

“Như một khoản hối lộ để giữ kín bí mật, Baek Sa-eon đòi em làm vật thế chấp.”

Cổ họng Hee-joo nghẹn lại, như thể có ai vừa đóng một cây đinh xuyên qua.

“Chị biết… làm vậy thật hèn hạ. Nhưng lúc đó, chị thực sự rất sợ hãi…” Giọng Hong In-ah run lên như cơn bão.

“Anh ta nói, nếu chị đưa em cho anh ta, anh ta sẽ để chị tự do, giải thoát khỏi cuộc hôn nhân chính trị. Thứ anh ta muốn… là em.”

“……”

“Người đàn ông đ ó là một tên điên, hoàn toàn mất hết lý trí.”

Tầm nhìn của Hee-joo trở nên mơ hồ.

Anh đã nói sẽ giúp chị In-ah thoát khỏi cuộc hôn nhân chính trị ư? Đó chẳng phải là điều cô đã khao khát suốt bao năm sao?

Nhưng giờ đây, khi biết chính Baek Sa-eon là người chủ động đề nghị điều đó với chị gái, trong khi bản thân cô phải dùng những cuộc gọi uy hiếp để giành lấy, một cơn giận dữ trào dâng.

Ba năm qua, cuộc hôn nhân này đã diễn ra như thế nào?

Theo ý muốn của Baek Sa-eon, nó chẳng khác gì cuộc sống của một con tin. Không chỉ bất hạnh, mà còn bất lực— phải tập quen với việc bị phớt lờ.

Dù yêu anh, nhưng đây không phải cuộc đời mà cô mong muốn.

Nỗi trống trải khó tả tràn ngập trong tim, cùng lúc đó, một cơn phẫn nộ như ngọn lửa hoang dã bùng lên, khiến mắt cô đỏ hoe.

“Chị thừa nhận, lúc đó chị chỉ nghĩ đến bản thân, bỏ mặc em để chạy trốn. Nhưng… anh ta đã giết em trai chúng ta, còn đẩy em vào tình cảnh này. Chị không thể chịu đựng thêm được nữa… Ngay cả sau khi bỏ trốn, chị vẫn không thể sống yên.”

“……”

“Vậy nên, chị quyết định quay lại.”

“……”

“Chị sẽ đưa mọi thứ trở về nơi nó thuộc về.”

Ngay cả khi nghe thấy lời xin lỗi của chị gái, đầu óc Hee-joo vẫn trống rỗng.

“Chúng ta không phải vợ chồng. Em được gửi đến để làm con tin bên cạnh tôi.”

Là như vậy sao? Hóa ra, mọi thứ thực sự chỉ có vậy. Giây phút sự thật phơi bày, cô mới nhận ra trái tim mình đã ngây thơ đến mức nào.

“Vì vậy, đừng yêu người đàn ông đó, Hee-joo.”

“……”

“Anh ta không đáng tin.”

Chút tự tin vừa kịp tìm lại lập tức sụp đổ. Buổi phiên dịch hôm nay hoàn hảo đến mức cô đã ảo tưởng rằng giữa họ có sự đồng điệu không cần lời nói.

“Nhưng làm sao em có thể yêu một người như anh ta được?!”

Tình cảm mong manh mà cô từng gắng gượng níu giữ giờ đây vỡ vụn, chỉ còn lại một nỗi buồn sâu thẳm.

Cô thậm chí không nhớ mình đã đi đến nơi này từ lúc nào. Trước mắt là con đường nhựa kéo dài, còn cô chẳng rõ mình đã bước đi bao lâu.

Ngay từ đầu, cuộc hôn nhân này đã là một canh bạc nguy hiểm, được dệt nên từ những lời uy hiếp. Dù là thỏa thuận giữa hai gia tộc hay giao kèo bí mật giữa chị gái cô và Baek Sa-eon, Hee-joo cũng chỉ là quân cờ bị lợi dụng từ trong ra ngoài. Nhưng tại sao sự thật vốn dĩ không có gì bất ngờ này lại đột nhiên khiến cô tuyệt vọng đến vậy?

Chị gái cô nắm giữ điểm yếu chí mạng của Baek Sa-eon, và cô bị biến thành con tin để buộc chị ấy im lặng.

“Ha ha…”

Trong khoảnh khắc này, Hee-joo lại cảm thấy mình bị gạt ra ngoài rìa. Nỗi mất mát và thất vọng xâm chiếm khiến cô kiệt quệ. Cô cứ thế bước đi, đến mức gót chân rớm máu mà chẳng hề hay biết. Chỉ khi điện thoại rung liên hồi, cô mới bừng tỉnh.

Màn hình hiển thị “Ẩn danh”.

Nhìn dòng chữ ấy—thứ đã lâu không xuất hiện—hơi thở cô chợt trở nên gấp gáp. Những gì nghe được từ Hong In-ah khiến cô quên mất rằng vẫn còn cuộc gọi này.

Ngó quanh, cô mới nhận ra mình đang đứng giữa một nơi hoang vắng, không biển chỉ dẫn.

Hee-joo nhấc máy, bàn tay khẽ run.

— “Chị à, dạo này chị thế nào rồi?”

“……”

Chỉ một câu chào đơn giản cũng đủ khiến cô phải hít sâu.

— “Đợi chị bắt máy lâu quá, tôi suýt nổi giận đấy…”

“……”

— ” Khi tôi vắng mặt, mọi chuyện trở nên rất thú vị, đúng không?”

Hắn cười nhạt, cơn gió lạnh thổi rối mái tóc cô.

— “Chị vẫn nhớ lời hứa của chúng ta chứ?”

“……”

— ” Chị đã hứa sẽ cho tôi nghe những gì tôi muốn nghe.”

“……”

— “Nợ thì phải trả.”

Hee-joo ngước nhìn bầu trời rồi gật đầu trong im lặng. Kỳ lạ thay, cô không còn đủ sức phản kháng, chỉ biết cắn chặt môi đến tái nhợt.

Cô hoàn toàn lạc lối.

— “Chúng ta luyện tập kịch bản một chút nhé, chị hãy thay tôi nhận những lời này.”

Một tràng cười khẽ vang lên, rồi hắn chậm rãi hạ giọng.

— “Đây là lời thú nhận của tôi. Xin hãy chấp nhận nó.”

Bước chân Hee-joo khựng lại.

— “Lúc đó… khi Baek Sa-eon chết, tôi chỉ đứng nhìn.”

— “Là nhân chứng duy nhất, khi anh nhìn tôi chết, anh đã nghĩ gì?”

Những lời này có ý nghĩa gì?

Ánh mắt cô rối bời. Trên đường chân trời, hoàng hôn đang dần buông xuống.

— “Đây là điều tôi luôn muốn nghe.”

“Ý anh là gì…? Tôi… tôi…”

— “Chị vẫn chưa hiểu sao?”

“……”

— “Chẳng phải chị từng nói muốn trở về cuộc sống trước kia sao?”

“……!”

“Tên tuổi, địa vị, danh dự mà tôi đã mất… Đã đến lúc lấy lại tất cả.”

Giọng hắn bắt đầu run rẩy.

— “Baek Sa-eon, cái tên đó vốn dĩ là của tôi! Khốn kiếp, đó là tên của tôi!”

“……!”

Cảm giác như có một nhát dao đâm thẳng vào lồng ng.ực.

Hee-joo chỉ có thể lắc đầu yếu ớt, đối mặt với sự thật cay đắng rằng cái tên duy nhất cô từng yêu thích giờ đây đã bị xé nát không thương tiếc.

Tên bắt cóc lại cười, giọng điệu giễu cợt:

— “Chị à, chị đâu muốn sống với tôi, đúng không?”

Suy nghĩ cô trì trệ, mí mắt run rẩy, tai ù đi. Nhưng cuối cùng, một tiếng nấc nghẹn bật ra từ cổ họng.

— “Nếu tôi trở lại là Baek Sa-eon, theo lý mà nói, chị sẽ là vợ tôi.”

“…!”

— “Chị có thể sống như vậy không?”

Một nỗi sợ lạnh lẽo bủa vây, ánh mắt cô hoảng loạn như thể có một bàn tay vô hình đang siết chặt cổ mình.

— “Vậy thì, khốn kiếp, hãy kết thúc chuyện này nhanh lên. Ha? Nhanh lên, nhanh lên đi, khốn kiếp.”

“…”

— “Một khi tôi lấy lại được danh phận của mình, tôi sẽ không mang chị theo đâu. Chị chẳng phải đã nói mình chỉ là gánh nặng sao?”

Dù giọng hắn trầm thấp, nhưng lại ngập tràn phấn khích.

— “Nếu chị không thể cho tôi lời thú nhận, lần này, người chết sẽ không phải là ba chị… mà là chồng chị. Kẻ đã cướp đi cuộc đời tôi, hắn sẽ phải trả giá.”

“…!”

— “Tôi chưa từng đùa giỡn. Đó là lý do chị rơi khỏi ngọn núi ấy.”

Toàn thân Hee-joo run lên bần bật.

— “Nhớ lại đi, ai đã đẩy chị?”

Không… Không thể nào…

Cô lắc đầu quầy quậy.

Nhưng rồi, ký ức bị chôn vùi đột ngột ùa về—cảm giác một cánh tay nặng nề đẩy mạnh cô về phía vách đá. Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Khi đó, họ đang chụp ảnh nhóm, giơ tay lên, hô khẩu hiệu…

Không, không thể nào…

Ngoài nhân viên phòng Quan hệ Công chúng, đâu còn ai khác?

Những vết thương tưởng đã lành chợt nhói lên. Trong giây phút cuối cùng trước cú ngã, cô đã nhìn thấy gương mặt ai?

Hee-joo cố gắng nhớ lại, nhưng tất cả chỉ là một màn sương mờ mịt.

— “Đến lúc trả điện thoại rồi, chị à.”

Lời thú nhận chính mệnh lệnh cuối cùng của tên bắt cóc.

Bình Luận (0)
Comment