“Cái gì?”
Nhịp tim Hee-joo đập nhanh đến mức mồ hôi lạnh túa ra. Đã trải qua quá nhiều chuyện tồi tệ, cô sợ đến mức cả người như đông cứng.
Trong khoảnh khắc, mùi hôi hám khi tên bắt cóc xông vào xe thoáng lướt qua mũi.
Nhưng chuyện đó không thể xảy ra.
Baek Sa-eon đã bị bỏ lại Argan, không thể nào quay về.
— “Mới có mấy tháng mà đã quên tôi rồi sao?”
“……!”
— “Không nhớ tôi chút nào à? Có người cả ngày nhớ đến em đây này, đến mức eo tôi sắp mỏi luôn rồi.”
Tay cô khẽ run, nhưng cách nói quen thuộc đến lạ khiến cô bất giác nhíu mày.
— “406, em thay đổi nhanh vậy sao?”
“……!”
— “Cả cách thở cũng quên, cả trò chơi của chúng ta cũng không nhớ nữa rồi.”
Mắt Hee-joo trợn tròn, căng thẳng trong lồng ng.ực cũng dần tan biến.
“Oppa… là anh thật sao?”
— “Sao hôm nay lại dịu dàng thế?”
“Hả? Cái gì?”
— “Cô 406 dữ dằn ngày trước đâu rồi? Sao bây giờ lại hiền lành thế này?”
Anh đang đùa với cô sao?
“Ờ thì…” Hee-joo vô thức liếc quanh, hai má nóng lên. “Lâu lắm rồi em chưa mắng anh, có phải thấy thiếu không?”
— “……!”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng thở dài, rồi một tràng cười khẽ.
— “Có lời nào mà anh chưa nghe đâu chứ?”
“Ờ…”
— “Em từng nói anh bẩn thỉu, bi.ến th.ái, rác rưởi, vô lương tâm, bất lịch sự. Muốn kể tiếp không?”
“Thôi, thế là đủ rồi…”
Anh liệt kê từng cái một, khiến sắc mặt Hee-joo ngày càng tái đi.
Chuyện này có hơi bất công thì phải? Cô chỉ muốn trốn vào phòng ngủ rồi chui vào chăn cho xong.
— “Em còn bảo anh giống cái thang máy, lên lên xuống xuống với phụ nữ, gọi anh là đồ khốn nạn.”
Hee-joo cắn môi.
— “Nhưng em không biết thang máy của anh chỉ đưa duy nhất một người đi thôi, là 406.”
“……!”
Không chỉ tai mà ngay cả khóe mắt Hee-joo cũng bắt đầu nóng lên.
— “Lúc đó giọng em lớn đến mức tai anh muốn rách luôn, còn dám thò tay vào ví người khác lấy tiền, cuối cùng lại cởi quần anh ra.”
“Ơ… Anh đang tính trả đũa đấy à?”
Hai vành tai cô đỏ ửng, đến mức sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nghe anh tỉ mỉ thuật lại, ký ức cũ bất chợt ùa về—một cô gái mất kiểm soát đến mức tuyệt vọng. Đó là lần đầu tiên trong đời cô đánh mất lý trí như vậy.
— “Không, anh chỉ thấy lúc đó em đáng yêu, nên muốn nhớ lại thôi.”
“…Gì cơ?”
— “Chỉ là nghĩ đến con cún nhỏ của anh ngày trước. Rõ ràng nhát gan, nhưng lại cứ cố sủa thật to, buồn cười thật.”
Giọng anh bình thản, nhưng chứa đựng sự dịu dàng, nhẹ nhàng lướt qua tai cô như một cơn gió.
— “Sau này, anh mong con cún nhỏ ấy vẫn có thể sủa thật to.”
“…”
— “Nếu không sủa, có khi anh lại bỏ lỡ điều gì đó quan trọng mất.”
Hee-joo cảm giác như đang tắm dưới ánh mặt trời rực rỡ, cả cơ thể mềm nhũn. Cô rất muốn gặp anh ngay bây giờ, đến mức ngón chân cũng không kiềm chế được mà khẽ động đậy.
Phải, anh vẫn là anh, chưa từng thay đổi. Nhưng mỗi giây phút bên anh, cô lại được trải nghiệm một sắc thái mới.
— “Khi em im lặng, anh sẽ lầm tưởng rằng mình đang đúng, rằng mọi chuyện đều ổn. Anh không muốn như vậy đâu.”
Đúng lúc này, khóa cửa vang lên tiếng bíp bíp bíp, rồi mở ra.
Trước đây, khi quan hệ giữa họ còn lạnh nhạt, mỗi lần nghe tiếng cửa, cô đều giật mình, vai căng cứng. Nhưng hôm nay, cô lao ra như một viên đạn.
Giọng anh vừa truyền qua điện thoại, vừa vang lên ngay trước mắt.
— “Đương nhiên, anh không phản đối nếu em muốn giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể.”
Hee-joo gần như đâm sầm vào anh, ôm chặt lấy eo như một đứa trẻ, cảm giác vừa yêu, vừa hận, vừa tủi thân.
Lồng ng.ực rắn rỏi truyền đến một tiếng cười trầm thấp, như những con sóng vỗ vào lòng cô.
“Sao giọng anh lại đổi được vậy?”
“Gần đây có một ứng dụng đổi giọng khá thú vị.”
Anh đáp thản nhiên, gò má mát lạnh khẽ áp nhẹ vào mặt cô.
Người đàn ông này lúc nào cũng mang vẻ nghiêm túc đến xa cách, nhưng đôi khi hành động của anh lại tràn đầy đam mê không kìm nén nổi.
“Ở một mình không thấy chán à?”
“Em dọn dẹp nhà cửa. Còn anh, công việc xong rồi chứ?”
Ngoài những tin tức trên mạng, Hee-joo không hề biết anh đã làm gì bên ngoài.
Cô chăm chú quan sát gương mặt anh, nhưng vẻ điềm tĩnh thường lệ khiến cô không đoán được gì. Chỉ có ánh mắt nhìn cô là ngoại lệ, ánh lên ngọn lửa nồng nhiệt.
“Khuôn mặt này khiến anh muốn phạm tội mọi lúc mọi nơi.”
Giọng anh trầm ấm, đầy quyến rũ đến mức đầu óc cô trống rỗng.
Cô vừa định hỏi “Cái gì?”, nhưng chưa kịp thốt ra, môi anh đã áp xuống, đầu lưỡi nóng bỏng len qua giữa răng cô.
“Ưm…”
Như thể mọi kiềm nén đều vỡ tung, vòng tay anh siết chặt, không để lại bất kỳ khoảng trống nào giữa họ. Anh nghiêng đầu để nụ hôn càng thêm sâu, môi lưỡi quấn lấy nhau, triền miên không dứt.
Ngón tay anh luồn vào mái tóc cô, lành lạnh, khiến Hee-joo thoáng giật mình.
Bàn tay còn lại lặng lẽ trượt dưới lớp áo, ve vuốt làn da mềm mại.
Cảm xúc dâng trào, hơi thở rối loạn, anh nhấc bổng cô lên, tiến về phía sofa, nhẹ nhàng đặt xuống.
Bụp—
Không biết thế nào, điều khiển từ xa lại bị đè trúng, khiến TV bất ngờ bật lên.
『”Cựu phát ngôn viên Nhà Xanh hôm nay ra tòa với tư cách nhân chứng, đồng thời được đề cử làm ứng viên của Đảng Đại Hàn. Baek Seon-yeon nhận được sự ủng hộ áp đảo từ giới trẻ 20-30 tuổi, và những động thái chính trị mới của anh đang thu hút sự quan tâm—”』
“Hửm?”
Giữa khoảnh khắc mê man, Hee-joo chợt bắt được một thông tin đáng chú ý.
Dù môi anh đang mơn trớn vành tai, cổ, xương quai xanh, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi màn hình TV.
『”Tuy nhiên, một số ý kiến cho rằng việc đề cử cựu phát ngôn viên Baek Seon-yeon chỉ là một ‘chiêu trò’ dựa vào quan hệ, đồng thời bày tỏ sự bất mãn với chiến lược đề cử nội bộ của đảng. Những tranh cãi này—”』
“…Đề cử?”
Hee-joo như đang học ngoại ngữ, lặp lại từ vừa nghe thấy.
“Đề cử?!”
Cô mở to mắt, đẩy mạnh người đàn ông đang đè trên người mình rồi bật dậy.
“Chuyện này là sao?!”
Những dấu vết đỏ nhạt lấm tấm trên cổ cô, nhưng Hee-joo chẳng buồn để tâm, chỉ trừng mắt nhìn Baek Seon-yeon đầy thắc mắc.
Người đàn ông bị đẩy ra khẽ vuốt lại mái tóc rối, thở dài, mang theo chút tiếc nuối lẫn hứng khởi chưa tan.
Thấy cô tiếp tục dán mắt vào màn hình, anh dứt khoát với tay lấy điều khiển tắt TV.
“Anh định từ từ mới nói với em.”
Baek Seon-yeon áp trán vào trán cô, hơi thở phả ra nóng rực, vương đầy dư âm của khát khao chưa nguôi.
“Anh không định nghỉ ngơi sao?” Cô hỏi.
Anh khẽ hừ một tiếng trầm thấp.
“Ban đầu anh định quay lại làm phát ngôn viên để vào Nhà Xanh. Bên dưới đó có một nơi anh rất thích.”
Ánh mắt anh loé lên tia sắc bén đầy tham vọng, và Hee-joo nhận ra ngay—đây chính là người đàn ông mà cô từng biết. Một kẻ sinh ra để theo đuổi quyền lực.
Ai cũng có tham vọng riêng. Ai cũng có động lực để không ngừng tiến về phía trước.
Một bàn tay vô hình vẫn luôn kéo anh đi xa hơn.
“Nhưng bây giờ anh không còn là người của chính phủ nữa, nên phải tìm một con đường khác.”
Trong lòng Hee-joo dấy lên một làn sương mù lo lắng.
“Oppa, em…”
Anh lại sắp rời đi sao?
Lại một lần nữa, em phải ở lại một mình sao?
Cảm giác tuyệt vọng quen thuộc dâng lên cuốn sạch mọi sức lực trong cô.
Dù là khoảng cách về địa vị hay xuất thân, Hee-joo luôn có một nỗi tự ti mơ hồ khi đứng cạnh Baek Seon-yeon.
Môi cô mấp máy, nhưng cuối cùng, chẳng thể thốt ra điều gì.
Không dễ gì cô mới tháo gỡ được khúc mắc trong lòng.
Anh thất nghiệp thì có thể ở bên em mãi rồi. Đừng đi làm, ở nhà chơi với em thôi.
Mấy lời này vừa ngớ ngẩn vừa nực cười.
Nhưng Hee-joo không muốn giấu cảm xúc của mình nữa, dù cô cũng chẳng thể thốt ra một yêu cầu vô lý như vậy.
Chợt, mắt cô sáng lên.
“Vậy em đi theo làm phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu cho anh nhé?”
“Cái gì?”
Anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
“Hồi đó, Nhà Xanh không có phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu, nhưng Quốc hội thì có từ lâu rồi. Khi các đảng họp báo, họ đều có người phiên dịch bên cạnh.”
“…”
“Chúng ta cùng đến Quốc hội làm việc đi!”
Cô vô tư chớp chớp mắt như thể vừa tìm ra một ý tưởng hay ho.
Nhưng phản ứng của Baek Seon-yeon lại không như cô mong đợi.
“Không được.”
“Hả?”
“Em không thể đi theo anh.”
Giọng anh trầm xuống, ánh mắt nghiêm nghị.
“Từ giờ, chỉ mình anh đứng trước ống kính thôi. Em quên lần trước ở diễn đàn Biến đổi khí hậu, suýt chút nữa em đã bị thương rồi sao?”
“Nhưng—!”
“Đừng làm nũng nữa, Hee-joo.”
“……!”
Một câu nói đơn giản nhưng lại khơi lên trong lòng cô một cảm giác khó chịu.