“Mày là ai? Cút đi! Biến khỏi đây ngay! Không nghe thấy tao nói gì sao?!”
Gã tài xế vẫn lắc lắc bình gas trên tay, giờ đã cầm thêm một chiếc bật lửa. Tình hình trở nên vô cùng nguy cấp.
“Chào anh, tôi là Baek Soen-yoen, chuyên viên đàm phán. Bên trong có ổn không?”
“Cút đi! Tao không cần gì cả, biến đi!”
Gã vặn âm lượng radio lên mức cao nhất, giơ ngón tay chửi tục, cương quyết từ chối giao tiếp.
Từ ghế bên cạnh, tiếng khóc thút thít của một đứa trẻ vang lên.
Baek Soen-yoen nhíu mày, gân xanh trên trán giật giật.
“Bên trong thực sự ổn chứ?”
“Tao bảo cút đi mà!”
“Anh đang rất kích động. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chuyện nhà tao, không liên quan đến mày! Cút đi!”
Baek Soen-yoen siết chặt rồi lại thả lỏng nắm tay, ánh mắt thoáng trầm xuống khi lướt qua hình bóng Hee-joo trong bộ váy cưới.
Không được quên mục đích.
Thế nhưng, dù anh liên tục tìm cách nói chuyện, gã tài xế vẫn đập mạnh tay xuống cửa xe, kiên quyết không để ai lại gần. Đứa trẻ bên trong càng sợ hãi, tiếng khóc nấc lên từng hồi.
Baek Soen-yoen khẽ nhắm mắt, hít sâu, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Xem ra anh đang rất giận chuyện gia đình. Tôi cũng sắp kết hôn trong một tiếng nữa, nên thực sự muốn hiểu vì sao anh lại tức giận đến vậy.”
“Cái gì?!”
“Nhưng vì là chuyện gia đình, chắc anh cũng không dễ nói ra, đúng không?”
“Tao không muốn biết mày lấy vợ lấy viếc gì hết! Tao không quan tâm!”
Giọng gã đầy cáu kỉnh, khiến Hee-joo, đang đứng sau rào chắn, không khỏi căng thẳng.
Chủ động hạ mình để dẫn dắt câu chuyện vốn không phải phong cách của Baek Soen-yoen.
Nhưng lần này, anh chọn một cách tiếp cận khác hoàn toàn trước đây.
“Anh giận vì chuyện hôn nhân của mình sao? Nếu anh có thể kể cho tôi nghe, biết đâu sẽ giúp ích cho một người sắp kết hôn như tôi.”
“Con vợ tao mắng tao là thằng chồng vô dụng, làm cái gì cũng không nên hồn, rồi lại đòi ly hôn! Sao tao có thể không tức giận?!”
“Vậy là vì vợ anh đòi ly hôn nên anh mới giận.”
“Đương nhiên rồi! Cô ta nói ly hôn mà tao lại không được tức à?!”
“Ngoài chuyện đó ra, còn gì khác không?”
Từng câu nói của Baek Soen-yoen như đang từng chút một mở cánh cửa lòng của gã đàn ông.
Một cảnh tượng thật lạ lẫm.
Hee-joo chăm chú nhìn chồng mình, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả xen lẫn một dự cảm mơ hồ.
“Tao thất nghiệp, mà mỗi lần ra ngoài gặp bạn bè, cô ta lại cằn nhằn không thôi!”
“Chẳng qua là vì chán quá nên tao mới đi chơi với bạn bè, thế mà cô ta lại nhặng xị lên. Tao chỉ muốn yên ổn một chút mà cũng không được.”
“Ra vậy…” Baek Soen-yoen lặng lẽ lắng nghe, trong khi mùi xăng dầu trong không khí càng lúc càng nồng.
“Này, mày thực sự muốn kết hôn sao? Đàn ông thỉnh thoảng không kiếm ra tiền, tụ tập với bạn bè một chút thì có sao đâu? Vậy mà cô ta lại muốn ly hôn với tao! Còn đòi mang con đi nữa chứ!”
Giọng nói của Baek Soen-yoen vẫn trầm ổn:
“Vậy là anh đang thấy rất khó chịu.”
“Đúng vậy!”
“Anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng vợ anh lại không hiểu. Điều đó khiến anh buồn bực, đúng không?”
“Rất bực! Tao chỉ uống vài ly rượu thôi, vậy mà cũng phải làm căng lên như vậy sao? Hơn nữa, bọn tao còn có con! Làm mẹ mà lại vô trách nhiệm như thế được à?!”
Thế còn anh? Anh chẳng phải cũng là cha của đứa trẻ đó sao?
Hee-joo phẫn nộ thầm nghĩ, nhưng chỉ cắn chặt môi, lặng lẽ quan sát Baek Soen-yoen – người vẫn đang kiên nhẫn xoa dịu tình hình.
Lúc này, người duy nhất có thể giữ bình tĩnh trong cuộc đối thoại này, chỉ có thể là Baek Soen-yoen.
“Có vẻ anh rất yêu thương con mình.”
“Chỉ cần nghĩ đến con… hức…!”
Đột nhiên, gã đàn ông bật khóc.
Cùng lúc đó, Baek Soen-yoen ra hiệu cho cảnh sát phía sau.
Dù giọng anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng động tác lại sắc bén như một nhát dao.
“Con anh có an toàn không?”
“À… vẫn ổn. Nó chỉ bị dọa sợ thôi… Hức…!”
“Chắc hẳn anh rất buồn vì không ai thấu hiểu nỗi lòng của mình, đúng không?”
“Phải, đúng vậy.”
“Vậy chi bằng, trước tiên hãy để đứa trẻ ra ngoài, rồi chúng ta cùng từ từ giải quyết mọi chuyện, được không?”
“…Tôi có thể gặp vợ mình không?”
“Đương nhiên. Cô ấy sẽ đến ngay bây giờ. Nhưng trước hết, anh hãy để đứa trẻ ra ngoài đã, rồi từ từ đi ra theo tôi.”
Khi cuộc trò chuyện tiến triển, giọng nói của Baek Soen-yoen dần trở nên cứng rắn hơn.
Thế nhưng gã đàn ông kia không hề nhận ra.
Hắn trầm mặc một lúc rồi mở cửa xe, cẩn thận tháo dây an toàn cho đứa trẻ.
Sau đó, hắn ôm đầu bằng cả hai tay, từ từ bước xuống.
Ngay khi xác nhận hắn không mang theo bình xăng hay bật lửa, Baek Soen-yoen lập tức túm tóc hắn, ghì mạnh xuống nắp capo.
“A…!”
Chưa kịp phản ứng, hắn đã bị anh vặn chặt tay, khống chế hoàn toàn.
Cảnh sát nhanh chóng tiến lên, tiếp nhận và áp giải hắn đi.
Baek Soen-yoen sửa lại vạt áo bị xộc xệch.
Xung quanh vang lên vài tràng vỗ tay lác đác, rồi chẳng mấy chốc, cả đám đông cùng đồng loạt reo hò.
Lúc này, kẻ vừa bị giải đi bỗng ngẩng đầu.
“Này, cậu trai trẻ, nghĩ lại chuyện kết hôn đi!”
Baek Soen-yoen chỉ nhún vai, thản nhiên đáp:
“Không phải lần đầu tôi cưới vợ.”
“…Trải qua một lần rồi mà cậu vẫn chưa tỉnh ra sao?! Có những lúc trong đời, người ta chỉ muốn đập đổ mọi thứ! Cậu không hiểu được à?!”
“Tôi không rảnh nghe lời khuyên từ một kẻ còn chẳng lo nổi cho gia đình mình.”
“Cái gì? Thằng khốn-!”
Baek Soen-yoen lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó xoay người rời đi.
Ngay lập tức, anh nhìn thấy Hee-joo giữa đám đông.
Cô nổi bật giữa dòng người như một đóa bách hợp, đôi tay vẫn không ngừng vỗ.
Dường như vẫn còn chút thất thần, nhưng cô vẫn vỗ tay thật mạnh.
Baek Soen-yoen tiến về phía đội trưởng SWAT, ánh mắt chưa từng rời khỏi Hee-joo.
“Xin lỗi vì làm gián đoạn quá trình xử lý hiện trường, tôi có thể đi trước không?”
Đội trưởng SWAT lướt nhìn trang phục của anh rồi gật đầu liên tục.
“Hôm nay thực sự cảm ơn anh rất nhiều. Sở cảnh sát Gyeonggi sẽ liên lạc lại. Anh có cần gì không…”
“Không cần đâu. Tôi chỉ mong sẽ không bị quá nhiều vé phạt vượt tốc độ.”
“Hả?”
“Dù lái 120km/h thì vẫn có nguy cơ trễ lễ cưới.”
“À…!”
Xử lý xong mọi việc, Baek Soen-yoen tiến về phía cô dâu của mình.
Đám đông tự động tách ra nhường đường.
Dù không phải khách mời, nhưng những người đứng xem ven đường đều giơ điện thoại, ghi lại khoảnh khắc này.
“Đi thôi, chúng ta sắp trễ rồi.”
Anh liếc đồng hồ, còn Hee-joo thì khẽ run giọng.
“Anh…”
Cô mở miệng rồi lại khép lại. Cảm xúc trong lòng dâng trào, khó diễn tả thành lời.
Baek Soen-yoen mà cô biết chưa từng là người có thể đàm phán như vậy.
Thế nhưng hôm nay, anh lại hành động như một chuyên gia thực thụ.
Nếu Shim Gyu-jin chứng kiến cảnh này, bà hẳn sẽ có cái nhìn khác về anh.
“…Anh giỏi thật đấy.”
“Hả?”
“Em cứ nghĩ anh sẽ đập vỡ cửa kính xe trước.”
“Ban đầu đúng là anh định làm vậy.”
Anh nắm lấy tay cô, kéo đi.
“Nhưng hôm nay là ngày cưới của chúng ta.”
“…Dù vậy, em không ngờ anh lại đàm phán theo cách đó.”
“Sợ cô dâu bỏ trốn, nên anh đã nói vài điều trái lòng mình.”
Hee-joo khẽ bật cười, chăm chú nhìn anh.
Người ta thường nói bản chất con người không thay đổi. Nhưng Baek Soen-yoen đã làm được.
Chỉ những người thực sự khao khát và nỗ lực mới có thể. Có lẽ, tình yêu thực sự khiến con người ta trưởng thành.
“Giá mà trước đây anh cũng thế này, thì 406 đâu có đòi ly hôn…”
“Em vừa nói gì cơ?”
“Không, không có gì! Em lỡ lời thôi!”
“Nhìn biểu cảm tiếc nuối của em thì không giống lỡ lời chút nào.”
“Không, thật sự chỉ là lỡ lời…!”
Hai người cứ thế trêu chọc nhau, băng qua con đường chật kín xe cộ.
“Anh phát ngôn viên, chúc mừng kết hôn nhé!”
“Chúc hai người hạnh phúc!”
“Cô dâu đẹp quá, chúc hai người một đám cưới viên mãn!”
Những lời chúc bất ngờ vang lên từ bốn phía khiến Hee-joo ngạc nhiên.
Đám cưới này hoàn toàn khác với cuộc hôn nhân hợp đồng trước kia.
Giờ đây, những tiếng hò reo chúc phúc từ những người xa lạ bùng lên như pháo hoa.
Hai má Hee-joo ửng hồng.
Một ngày nào đó, thật lâu về sau… Cô sẽ nhận ra khoảnh khắc này chính là lần đầu tiên họ xuất hiện công khai với tư cách một đôi.
Trên xe, Baek Soen-yoen nhấn ga, nhanh chóng thoát khỏi đoạn đường tắc nghẽn.
“Nhưng này, Hong Hee-joo, anh nghĩ chúng ta cần thêm một điều vào lời thề hôn nhân.”
“Gì cơ?”
“406 có đồng ý gọi điện tình tứ với 675 suốt đời không?”
“Anh nói cái gì?!”
“Em có dám thề không?”
Gió lùa vào xe qua ô cửa sổ, làm rối mái tóc của người đàn ông. Anh khẽ cười.
“Nếu em gọi điện tình tứ, 675 sẽ làm gì đây?”
“Bất cứ điều gì Hong Hee-joo muốn, anh đều sẽ làm.”
“…”
“Vậy nên, hãy gọi cho anh cả đời nhé. Anh sẽ luôn bắt máy, như lần đầu tiên.”
Bầu trời ngày cưới xanh thẳm như đại dương, kéo dài đến tận đường chân trời.
Hee-joo cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay.
Và khi nghe câu trả lời rõ ràng hơn bao giờ hết, người đàn ông đạp mạnh chân ga.
Chiếc xe cưới thắt ruy băng hồng lao đi vun vút trên con đường rộng mở phía trước.
—
KẾT THÚC TRUYỆN