Con ngươi của Phương Sam thỉnh thoảng lại chuyển động một cái, đôi khi còn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, rồi tiếp tục phác hoạ những kế hoạch trong tương lai.
Ngụy Tô Thận nhìn mà có chút kinh hãi, ở bên cạnh, anh bắt đầu nói thao thao bất tuyệt về ý nghĩa của xã hội hài hòa với Phương Sam.
Phương Sam không nhịn được khoát khoát tay: "Hài hòa không nổi, nhưng làm một người có ích cho xã hội thì có thể."
Xác định hết cứu, Ngụy Tô Thận không khuyên nhủ thêm, bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh để làm dịu nội tâm của mình.
Phương Sam đột nhiên dán đến gần: "Ký chủ muốn loại hình mộng ma nào?"
Ngụy Tô Thận vẽ một bức ngay tại chỗ và đưa cho hắn: "Thế nào?"
Ở giữa tờ giấy là hình một con chó Husky sống động, đang nở nụ cười quyến rũ.
Phương Sam giúp anh sửa sang giường đệm: "Bé ngoan, đi ngủ đi."
Ngụy Tô Thận nhướng mày.
Phương Sam cười lạnh: "Anh có biết thế nào là nằm mơ giữa ban ngày không?"
Ngụy Tô Thận nghiêm túc nói: "Thực ra chúng ta nên mang hệ thống 333 theo."
Phương Sam: "Mang hắn theo làm gì?"
Ngụy Tô Thận đáp: "Để cầu nguyện cho loài người."
Là một học sinh, Ngụy Tô Thận nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ lo lắng cho toàn nhân loại, anh sắp phải trải qua những gì mà tất cả học sinh đều phải làm... đi học.
Khoảnh khắc bước vào lớp học, anh bất ngờ cảm thấy nhớ những vị diện có nhiệm vụ sinh tồn đầy nguy hiểm.
Phương Sam trong đầu nhắc nhở: "Ký chủ khiến tôi thất vọng về thiết lập hình tượng học bá rồi."
Ngụy Tô Thận đã qua cái tuổi ngồi trong trường học để thu nạp kiến thức, khi ngồi vào chỗ khó tránh khỏi cảm giác không thoải mái.
Các học sinh xung quanh đều đang bàn luận về kỳ kiểm tra thức tỉnh sắp tới. Là một học sinh ở lại lớp tiếng tăm lừng lẫy, Ngụy Tô Thận có thể cảm nhận được đôi lúc có vài ánh mắt cố tình hoặc vô tình lướt qua anh.
Sau kỳ kiểm tra thức tỉnh sẽ là một đợt chia lớp mới, một số sẽ vào lớp ưu tú nhất và được hưởng thụ nguồn giáo viên tốt nhất, số còn lại sẽ phải dựa vào nhiệm vụ của học viện để tiến bộ.
Ở một ý nghĩa nào đó, Ngụy Tô Thận đã mang lại sự an ủi tinh thần cho bọn họ.
Các học sinh có thể đi vào học viện đế quốc đều đã trải qua quá trình tuyển chọn tầng tầng lớp lớp, việc triệu hồi thành công mộng ma là chuyện ván đã đóng thuyền.
Phương Sam hỏi: "Cảm giác bị coi là phế vật như thế nào?"
Ngụy Tô Thận đáp: "Rất tốt. Càng nhiều càng tốt."
Anh dường như đã thấy cảnh tượng giá trị vả mặt đạt thẳng đến con số 80 một cách hùng tráng.
Thực ra, trong lòng Phương Sam có chút tiếc nuối, khi thực hiện nhiệm vụ thầy đuổi quỷ, thân phận lúc đó của Ngụy Tô Thận ít nhất cũng có thể đạt đến 80 giá trị vả mặt. Đáng tiếc đó là nhiệm vụ ở vị diện, không tính là nhiệm vụ hàng ngày, không thống kê giá trị vả mặt và điểm hài lòng.
Lần này có lẽ thực sự có thể rửa nhục.
Khi giáo viên bước vào, không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
"Tư chất của các em đều là đứng đầu," ông vừa mở miệng, mọi người liền nín thở lắng nghe: "Một niệm sư mạnh mẽ có thể sở hữu nhiều mộng ma cùng lúc, nhưng lần triệu hồi *****ên là quan trọng nhất."
Đại đa số niệm sư chỉ có một mộng ma suốt đời, có quá nhiều mộng ma sẽ lãng phí niệm lực, những mộng ma được triệu hồi sau này cũng không thể vượt qua cấp bậc của mộng ma *****ên.
Mặc dù đã hiểu rõ điều này, nhưng khi nghe giáo viên nhấn mạnh lại, tất cả học sinh đều không thể tránh khỏi sự căng thẳng.
Cho đến ngày nay, vẫn chưa ai biết đẳng cấp của mộng ma liên quan đến cái gì, niệm lực mạnh mẽ chỉ có thể đảm bảo việc triệu hồi thành công và tăng cường sức mạnh, nhưng đẳng cấp của mộng ma lại không có liên quan trực tiếp với niệm lực.
"Những học sinh trước đây chưa thành công không nên nản lòng, đến phút cuối cùng vẫn còn cơ hội."
Câu nói này rõ ràng là để an ủi và động viên Ngụy Tô Thận.
Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu coi như đáp lại. Anh tất nhiên biết rằng mình sẽ gây chấn động trong kỳ kiểm tra thức tỉnh, chỉ là mức độ 'chấn động' đến đâu thì anh không thể kiểm soát được.
·
Hai ngày sau.
Kỳ kiểm tra thức tỉnh được tổ chức tại quảng trường, do phó viện trưởng tự mình chủ trì. Ông mặc một chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, đôi môi mỏng tạo thành một đường thẳng lạnh lùng, cho người ta cảm giác không dễ gần.
Học viện đế quốc luôn tuân thủ nguyên tắc "chất lượng hơn số lượng", mỗi lớp không quá ba mươi học sinh, dù vậy, quảng trường vẫn rậm rạp chằng chịt người. Một số học sinh khóa trên cũng đến quan sát.
Hầu hết các đạo sư đều có mặt, sau kỳ kiểm tra thức tỉnh, sẽ không còn phân lớp theo năm nữa, ai cũng muốn giữ lại những hạt giống tốt. Dù tâm lý cứng đến đâu, học sinh vẫn không thể tránh khỏi có chút khẩn trương, âm thầm cầu nguyện mình có thể triệu hồi mộng ma cấp cao.
Ngụy Tô Thận cũng đang cầu nguyện, cầu cho Phương Sam có thể làm người một cách khiêm tốn.
"Trần Dương."
Cái tên *****ên được gọi lên, không khí lập tức trở nên yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ngụy Tô Thận chăm chú quan sát, chuẩn bị một lát nữa sẽ trông mèo vẽ hổ làm theo.
Chỉ thấy nam sinh đứng dưới bức tượng ở quảng trường nhắm mắt lại, và bên cạnh cậu ta dần dần xuất hiện đường nét của một sinh vật khác.
Bộ lông bóng loáng, toàn thân phủ đầy những đốm hoang dã, là một con vật điển hình của động vật họ mèo kiêu ngạo.
"Đó là liệp báo." Có người thấp giọng nói.
Mộng ma và chủ nhân có tâm niệm tương thông, rõ ràng Trần Dương rất thích con mộng ma này, khóe miệng của cậu ta không ngừng mở rộng.
Ở những vị diện khác, bài kiểm tra thiên phú thường là học sinh đặt tay lên quả cầu thủy tinh, nhưng ở đây thì thú vị hơn, công cụ kiểm tra cấp độ vẫn là quả cầu thủy tinh, nhưng chủ thể đã được thay thế bằng mộng ma.
Liệp báo nghe theo mệnh lệnh của Trần Dương, khéo léo đặt móng vuốt lên bề mặt quả cầu thủy tinh, ánh sáng từ màu trắng trong dần chuyển sang màu xanh lục nhạt.
"Cấp B bậc thấp." Đạo sư phụ trách ghi chép mở miệng.
Mỗi cấp độ cũng có phân chia các phân khu, từ bậc cao đến bậc thấp.
Dù là bậc thấp, nhưng Trần Dương đã rất hài lòng, cấp B được coi là thiên phú khá mạnh, dù là bậc thấp thì tương lai của cậu ta cũng không quá tồi.
Đạo sư phụ trách ghi chép cũng gật đầu tán thưởng cậu ta.
Liệp báo giỏi về tốc độ, có nghĩa là trong tương lai cậu ta sẽ rất có triển vọng trong việc phục kích và ám sát.
Từng học sinh bước đến trước bức tượng để kiểm tra, Ngụy Tô Thận quan sát với sự hứng thú, phải thừa nhận rằng Học viện Đế quốc rất mạnh mẽ, ít nhất cho đến bây giờ chưa có học sinh nào thất bại, ngay cả những người yếu nhất cũng đạt được mức trung bình của cấp C.
"Mạc Tu."
Khi cái tên này được gọi, sự chú ý rõ ràng cao hơn hẳn so với trước đó.
Ngụy Tô Thận có thể cảm nhận được nhiều ánh mắt khác nhau đổ dồn lên mình, có ánh mắt đồng cảm, có ánh mắt khinh thường, và cả ánh mắt chờ xem kịch vui.
Dù biết hiệu quả không lớn, Ngụy Tô Thận vẫn giữ nguyên tắc tôn trọng tình yêu và hòa bình, dặn dò Phương Sam lần cuối cùng: "Thông thường là thái độ bình thường với cuộc sống."
Nói xong, anh giả vờ nhắm mắt lại và cố gắng sử dụng niệm lực. Một phút trôi qua, bên cạnh anh vẫn không có bất kỳ mộng ma nào xuất hiện.
"Mạc gia đời đời đều là thiên tài, đáng tiếc." Có người thở dài.
"Mạc tướng quân là nhân vật bậc nào chứ, hóa ra hổ phụ vô khuyển tử cũng có ngoại lệ."
Các học sinh bắt đầu thì thầm với nhau, đạo sư phụ trách ghi chép không đành lòng, chuẩn bị đến khuyên anh từ bỏ.
Phương Sam nói: "Phải đợi đến giây phút cuối cùng mới xuất hiện hoành tráng, như vậy mới tạo được ấn tượng mạnh."
Ngụy Tô Thận thở dài: "Nếu không ra ngay, chúng ta sẽ bị khuyên rút lui mất."
Đạo sư phụ trách ghi chép vừa bước tới trước mặt anh thì bị một luồng ánh sáng lóa mắt suýt nữa làm mù hai mắt.
Cả quảng trường chuyển từ trạng thái yên tĩnh tuyệt đối sang ầm ĩ —
"Có vẻ như đã triệu hồi thành công rồi!"
"Cuối cùng... Tiếc là giá trị niệm lực quá thấp, dù triệu hồi được, cấp độ cũng không cao."
"Đừng nói vậy, niệm lực thấp đến mức đó mà còn có thể triệu hồi thành công, cũng xem như tạo nên lịch sử rồi."
Chỉ có viện trưởng và một vài đạo sư kỳ cựu nhíu mày, dường như nhận thấy điều gì đó.
Khi mọi ánh mắt đều tập trung vào ánh sáng, Phương Sam vẫn đang trao đổi lần cuối cùng với Ngụy Tô Thận.
"Muốn có phượng hoàng hay rồng?"
Ngụy Tô Thận trầm ngâm đáp: "Làm người không tốt sao?"
Khi từ cuối cùng của anh vừa rơi xuống, ánh sáng dần tan biến, hiện ra trước mắt mọi người là một cô gái diễm sắc tuyệt thế. Đó là một vẻ đẹp mong manh mỹ lệ, dù rực rỡ và kiêu sa, nhưng vẫn như một bông hoa nhỏ giữa cánh đồng, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến nó tàn phai. Không phù hợp với vẻ đẹp đó, trên người cô gái tỏa ra một luồng chiến ý ***** vô hình, dường như chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ làm lung lay ý chí của con người.
Rất cường đại.
Đó là suy nghĩ *****ên của mọi người theo bản năng.
Cô gái thực sự quá hấp dẫn, nói là người đẹp nhất đương thời cũng không quá lời, đôi mắt đẹp của cô đảo qua một cái, khiến người ta như bị hút mất hồn phách.
Không ít thiếu niên máu nóng trên quảng trường bị hấp dẫn ánh mắt, trong khi Phương Sam thì lại đang tiến hành giao lưu với Ngụy Tô Thận: "Bọn họ hoàn toàn không thấy được linh hồn thú vị ẩn giấu dưới lớp váy của tôi."
Ngụy Tô Thận lại có một mối quan tâm khác, anh hơi kinh ngạc: "Cậu thậm chí có thể thay đổi giới tính?"
"Dĩ nhiên là không, thiết lập ban đầu của hệ thống là nam, chỉ có thể là nam." Phương Sam giải thích: "Ví dụ như khi tôi làm gà, tôi là một con gà trống."
Ngụy Tô Thận: "... Gà trống có thể đẻ trứng sao?"
"Chỉ là thủ thuật che mắt thôi mà." Phương Sam từ trước đến nay rất kiên nhẫn với anh, giải thích: "Hiện tại tôi chỉ đang sử dụng kỹ thuật biến hình cấp thấp nhất."
Chỉ là để gương mặt mỹ lệ kiều diễm này phát huy đến cực hạn mà thôi.
Thấy Ngụy Tô Thận không nói gì, Phương Sam tiếp tục: "Không tin thì anh nhìn ngực tôi xem."
Ngụy Tô Thận liếc mắt nhìn, quả thực là khá phẳng, nhưng không dễ nhận ra, chiếc váy của Phương Sam thực sự quá rườm rà, trên cổ còn được trang trí bằng một bông hoa ren nhỏ, thuộc loại đẹp quý phái.
"Đây là mộng ma gì vậy?"
Mộng ma có hình dạng con người chỗ nào cũng có, xinh đẹp cùng xấu xí đều có, nhưng đẹp đến mức tuyệt mỹ như thế này thì chưa từng thấy.
Có người khẽ hô: "Nhìn váy của cô ấy kìa!"
Mỗi nếp gấp trên váy đều lấp lánh ánh sáng xanh thẫm, những tia sáng rực rỡ đó đang tan chảy. Phương Sam mím môi cười, nhẹ nhàng búng tay, một tia sét trắng bạc nở rộ ở giữa không trung.
Đây là dị năng mà hắn tự thiết kế cho mình— lôi điện.
Đánh tan mọi kẻ khoe khoang trước mặt mình đi!
So với những học sinh còn chưa hoàn hồn, đạo sư phụ trách ghi chép ngay lập tức nói: "Hãy đi kiểm tra đi."
Lúc này có thể nói là vạn chúng chúc mục, việc phế vật trỗi dậy luôn thu hút nhiều sự chú ý hơn so với thiên tài tỏa sáng nhiều.
Phương Sam vẫn đang khoe khoang với Ngụy Tô Thận: "Đoán xem hình tượng của tôi lấy cảm hứng từ đâu?"
"Lý Sơn lão mẫu?"
"... Đây là Cửu Thiên Huyền Nữ!"
Phương Sam bước đến trước quả cầu thủy tinh, trầm tư suy nghĩ: Là một thiên tài, nếu quả cầu thủy tinh không phát nổ, sao có thể gọi là thiên tài?
Ngụy Tô Thận: "Rất đắt đấy."
Phương Sam lưỡng lự một giây.
Ngụy Tô Thận: "Không có tiền đền đâu."
Cuối cùng, Phương Sam quyết định nghe theo lời khuyên của anh, ngón tay thon dài từ từ đặt lên quả cầu thủy tinh.
Mười giây, hai mươi giây... một phút trôi qua, quả cầu thủy tinh không có bất kỳ phản ứng nào.
Dù sức mạnh của hắn cường đại, nhưng cũng không phải thật sự là mộng ma, chỉ dựa vào quả cầu thủy tinh thì không thể đo lường được thiên phú.
Các học sinh đứng xung quanh không cười nhạo, mà đa phần là hoài nghi, dù là mộng ma cấp thấp nhất cũng sẽ làm quả cầu phát sáng.
Khi không tìm được câu trả lời, không ít người bắt đầu nhìn về phía đạo sư của mình, nhưng một số đạo sư lại nhìn về phía phó viện trưởng. Một đạo sư trong đó đứng cạnh phó viện trưởng nói: "Tia lôi điện vừa rồi mang sức mạnh không nhỏ, không nên có tình huống này mới đúng."
Những lời bàn tán lọt vào tai, Phương Sam cảm thấy có chút mất mặt, vỗ nhẹ vào quả cầu thủy tinh: "Nếu không sáng lên, ta sẽ đánh nát ngươi. Trong lúc đó ta sẽ kiểm soát sức mạnh của mình, mỗi lần chỉ truyền một chút sức mạnh, khiến nó từ từ phá hủy nội bộ của ngươi, cuối cùng vỡ tan thành từng mảnh, nát như bụi phấn."
Rõ ràng là một giọng nói êm tai, nhưng nghe vào lại có cảm giác âm u quỷ dị.
Sau một giây im lặng, cả quảng trường vang lên tiếng cười ầm ĩ.
Thật không ngờ có người lại đi đe dọa quả cầu thủy tinh, mộng ma này dù đẹp nhưng đầu óc thì có vẻ không được tốt lắm.
Trận cười này không kéo dài được bao lâu, một luồng sáng rực rỡ đột nhiên bùng lên, chỉ thấy quả cầu thủy tinh từ màu trắng trong suốt trực tiếp bùng nổ thành màu đỏ rực, ánh sáng chói lòa thật lâu không tan biến, một nửa chiếu lên bức tượng, lấp lánh chói mắt.
---
Lời tác giả:
Phương Sam: Thay trời hành đạo, đánh tan mọi kẻ khoe khoang!