Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 124

Đây là lần *****ên Phương Sam và Ngụy Tô Thận gặp viện trưởng Học viện Đế quốc kể từ khi bọn họ vào học viện.

 

Bất kỳ thời điểm nào, viện trưởng đều luôn trong trạng thái bế quan. Ngay cả những sự kiện trọng đại như buổi kiểm tra thức tỉnh, ông cũng không tham dự.

 

Phương Sam nhắm mắt lại, rồi mở ra, xác nhận hình ảnh phản chiếu con ngươi mình không phải là ảo giác—một thiếu niên trong bộ áo bào màu xanh cưỡi trên con lừa nhỏ đang rung đùi đắc ý, trông chỉ tầm mười ba, mười bốn tuổi, bên hông đeo một cây sáo dài.

 

Một ý nghĩ trong nháy mắt bật ra trong đầu —trời sắp diệt Học viện Đế quốc rồi.

 

"Lo xa quá rồi." Ngụy Tô Thận dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, mở miệng nhắc nhở.

 

Trước đây tại tu chân giới, bao nhiêu người khi gặp bọn họ đều cho rằng trời muốn diệt tu chân giới, nhưng thực tế chứng minh, một người có thể thay đổi tiến trình của thế giới, nhưng muốn hủy diệt nó, thì chẳng dễ dàng gì.

 

"Viện trưởng." Mộc Nguyên cúi đầu cung kính chào một cái, khác hẳn với thái độ cà lơ phất phơ thường ngày.

 

Thiếu niên khẽ gật đầu, đối với nhân vật chính Triệu Thiên Thần tối nay chỉ nhìn liếc qua một cái, ánh mắt phần lớn đặt trên người Ngụy Tô Thận.

 

"Không tệ." Một hồi lâu, thiếu niên mới chậm rãi đưa ra đánh giá.

 

Sau đó, ánh mắt hắn tiếp tục dừng trên người Phương Sam: "Một khối ngọc thô chưa mài dũa."

 

Dứt lời thì có hơi nghi ngờ: "Lạ nhỉ, tôi không cảm nhận được ý chí của viện trưởng đời đầu từ cô."

 

Với loại tư chất này, lẽ ra Phương Sam phải có khả năng câu thông với ý chí của viện trưởng đời đầu, hoặc ít hoặc nhiều nhận được một phần truyền thừa. Thế nhưng, trên người hắn lại không thấy chút dấu vết nào của điều đó.

 

Ngụy Tô Thận vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, Phương Sam lại càng thản nhiên.

 

Mộc Nguyên, làm thầy của hắn, nhịn không được cảm thấy lúng túng.

 

Thiếu niên khẽ nhíu mày, gõ nhẹ hai cái lên lưng con lừa, còn đang chờ đợi câu trả lời.

 

Mộc Nguyên liếc nhìn Ngụy Tô Thận, thấy hắn vẫn đứng đó không tim không phổi, vốn không có ý định trả lời, ông bất đắc dĩ phải mở miệng để kết thúc sự xấu hổ này.

 

"Khụ khụ... À, cậu ta có chút hiểu lầm với quả cầu thủy tinh."

 

Thiếu niên: "Hiểu lầm?"

 

Mộc Nguyên không nói, Phương Sam bĩu môi: "Chỉ vì tôi nói nó hói đầu, vậy mà nó mang thù rồi."

 

"......"

 

Sống sờ sờ mà bị phớt lờ thẳng thừng, dù là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Triệu Thiên Thần siết chặt nắm tay, rất nhanh lại buông ra, cuối cùng vô thức vuốt vạt áo của mình.

 

Không ai biết rõ thực lực thật sự của viện trưởng Học viện Đế quốc. Có người nói lần cuối viện trưởng ra tay đã là chuyện cách đây năm mươi năm.

 

Chính vì không biết, cho nên người ta càng kiêng kỵ.

 

Ngay cả Triệu Thiên Thần, đến bây giờ vẫn chưa dám nói một lời nào đối nghịch, hoàn toàn khác với thái độ ngang ngược khi đối mặt với Mộc Nguyên và những người khác mới vừa rồi.

 

Không biết có phải thiếu niên nghe thấy tiếng lòng của hắn hay không, cuối cùng cũng quay đầu dời lực chú ý sang Triệu Thiên Thần, thở dài: "Phương pháp kiểm tra của học viện đã rất toàn diện, nhưng vẫn có lỗ hổng."

 

Mở miệng cũng không trách mắng hành động tự tung tự tác của Triệu Thiên Thần, mà là tiến hành đánh giá thiên phú của hắn ta: "Tư chất thật sự của cậu, lẽ ra phải trên mức A, nhưng vẫn chưa đạt đến cấp S."

 

Mộc Nguyên sợ run lên, nếu ông không nhớ nhầm, bài kiểm tra thức tỉnh của Triệu Thiên Thần năm đó chỉ đánh giá hắn là cấp A phẩm chất cực thấp.

 

Triệu Thiên Thần bội phục nói: "Không thể gạt được ngài."

 

Thiếu niên: "Còn trẻ mà tâm trí đã rất vững vàng, chuyện cho tới bây giờ vẫn không hề hoảng sợ. Có lẽ cậu còn con mộng ma thứ ba. Con mộng ma này có lẽ chuyên về ẩn nấp và thoát thân."

 

Chỉ qua vài câu nói, Triệu Thiên Thần đã bị phân tích đến mức thấu triệt, trong mắt hắn cuối cùng cũng lộ ra một tia hoảng loạn.

 

Nói đến đây, thiếu niên quay sang nhìn Ngụy Tô Thận: "Còn cậu, tôi lại không thể nhìn thấu được."

 

Ngụy Tô Thận: "Em chẳng có bí mật gì."

 

Thiếu niên cười cười: "Cậu có còn con mộng ma nào nữa không?"

 

Ngụy Tô Thận chưa kịp trả lời, Phương Sam đã lạnh lùng nói: "Anh ta mà dám thì..."

 

Vặn đầu xuống cũng còn nhẹ.

 

Thiếu niên lắc đầu, xuống khỏi con lừa, vỗ nhẹ lên mông nó: "Đi đi."

 

Chỉ thấy con lừa nhỏ lập tức phóng hết tốc lực lao tới.

 

Triệu Thiên Thần thoáng bối rối, giết một con lừa đối với hắn dễ như đập chết một con ruồi, nhưng đây là con lừa của viện trưởng, không khỏi khiến hắn suy nghĩ nhiều vài phần.

 

Phương Sam thấy thiếu niên liếc mắt nhìn mình một cái, liền ngay lập tức vỗ mạnh một chưởng vào lưng Triệu Thiên Thần.

 

Bởi vì hết sức chăm chú đối phó với con lừa, Triệu Thiên Thần trong chốc lát phân tâm, lãnh trọn một chưởng vào người.

 

Cơn đau âm ỉ truyền đến, hắn nghiến răng: "Cô dám đánh lén tôi!"

 

Con lừa nhỏ ngơ ngác, khó khăn lắm mới có cơ hội được đánh nhau, sao đảo mắt là mọi chuyện đã kết thúc rồi?

 

Đối diện với ánh mắt đầy oán niệm của con lừa, Phương Sam nhăn mặt: "Oan có đầu, nợ có chủ, là chủ nhân mi bảo ta làm thế mà."

 

Con lừa lập tức quay đầu húc tới, đằng đằng sát khí.

 

Thiếu niên giơ một bàn tay lên, đặt lên trán con lừa, khiến nó không thể tiến thêm nửa bước, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Phương Sam: "Khi nào thì tôi bảo cô đánh lén?"

 

Phương Sam buồn bực: "Chẳng phải ngài vừa ra hiệu cho tôi bằng ánh mắt sao?"

 

Vừa nói, hắn vừa bắt chước lại biểu cảm đó.

 

Ngày thường hắn giao lưu với ký chủ, ánh mắt đó có nghĩa là phân tán sự chú ý và ra tay từ phía sau.

 

Thiếu niên trong thoáng chốc mất đi vẻ ôn hòa trong mắt: "Cô không nghĩ mà xem, tôi đường đường là viện trưởng của Học viện Đế Quốc danh tiếng, nếu bị đồn ra ngoài rằng tôi đánh lén một học sinh, chẳng phải sẽ khiến người khác cười nhạo sao?"

 

Phương Sam thử thăm dò nói: "Ý của ngài là..."

 

Nói đến đây, hắn làm động tác cắt ngang cổ: "Giết người diệt khẩu?"

 

Thiếu niên không nói gì.

 

Phương Sam: "Ngài có phải đang thắc mắc tại sao một kẻ có tư tưởng cực đoan như tôi lại không đi theo con đường tà ma, trong khi một học sinh được tán tụng trong học viện lại là nội gián? Rất khó tin, đúng không?"

 

Thực ra ngay cả Triệu Thiên Thần cũng rất tò mò về điểm ấy. Hắn thích Phương Sam, không chỉ vì vẻ ngoài ưa nhìn, mà chính là sự nổi loạn và phá cách khiến người ta mê muội.

 

Phương Sam tràn ngập thâm tình: "Bởi vì tôi khao khát chính nghĩa!"

 

Câu nói này nói xong... thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

 

Tuy nhiên, hắn lại diễn đến mức chân thành tha thiết, khiến người bắt ra được chút sai lầm nào.

 

Đúng lúc này, cơ thể của Triệu Thiên Thần bỗng dần trở nên mờ ảo, ngón tay của Phương Sam chạm vào tựa như không phải chạm vào vật sống.

 

Triệu Thiên Thần rất hài lòng với sự kinh ngạc trong mắt hắn, nở một nụ cười: "Cô rất thông minh, không uổng phí sự yêu thích của tôi. Nhưng muốn bắt được tôi, không dễ dàng như vậy đâu."

 

Nụ cười còn chưa tắt, trên người hắn bỗng phát ra vài luồng sáng đỏ, Triệu Thiên Thần hóa thành làn khói và biến mất.

 

Phương Sam lần *****ên chứng kiến thủ đoạn này, hắn liếc qua viện trưởng. Thiếu niên chỉ đứng đó, đôi mắt lạnh như băng nhìn về hướng Triệu Thiên Trần biến mất, không hề có động thái gì.

 

Mộc Nguyên định đuổi theo, nhưng thiếu niên khoát tay ra hiệu: "Không ngăn được đâu."

 

Mộc Nguyên nhíu chặt hai hàng lông mày: "Trong các chủng loại mộng ma đã thống kê, không có ghi nhận về loại này."

 

Thiếu niên đáp: "Thống kê là do con người, ắt hẳn có sơ sót." Sau đó liếc nhìn Phương Sam: "Tương tự có thể chứng minh."

 

Mộc Nguyên ngước nhìn về phía xa, nơi mây mù bao phủ: "Thả hổ về rừng, hậu họa khôn lường."

 

Thiếu niên thu lại vẻ thờ ơ trên mặt, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Tô Thận: "Đoán xem hắn sẽ trốn ở đâu?"

 

Ngụy Tô Thận chậm rãi nói: "Học viện."

 

Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất.

 

Thiếu niên thản nhiên nói : "Những gì em nghĩ đến, hắn cũng nghĩ ra."

 

Ngụy Tô Thận: "Vậy nên Học viện Đế Quốc sẽ trở thành nơi duy nhất hắn có thể ẩn náu."

 

Thiếu niên vỗ tay một cái: "Chính xác. Hắn muốn chúng ta biết mà không thể làm gì được."

 

Học viện có hàng vạn học sinh, thực lực thua kém Triệu Thiên Thần thì chỗ nào cũng có. Nói trắng ra là, hắn đang dùng bọn họ làm con tin.

 

Thiếu niên nói: "Đi về trước đi."

 

Nói xong, hắn cưỡi con lừa nhỏ, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

 

Tiếng lá cây xào xạc trong gió, xa xa vang lên tiếng tru của loài sói.

 

Phương Sam bất ngờ hỏi: "Tại sao viện trưởng lại..."

 

Mộc Nguyên trả lời: "Cô muốn hỏi tại sao ông ấy lại có hình dáng của một thiếu niên đúng không?"

 

Phương Sam gật đầu. Lời giải thích phản lão hoàn đồng đã có từ rất xưa, nhưng vị viện trưởng này dường như không thuộc dạng đó, ít nhất thì sự trẻ hóa của ông ta không được hoàn toàn.

 

Mộc Nguyên nói: "Hình như trong một lần tu luyện, ông ấy đã gặp sai sót. Mặc dù tránh được việc tẩu hỏa nhập ma, nhưng hình dáng không thể trở lại như trước."

 

Ánh mắt của Phương Sam sáng lên như những vì sao: "Sai sót này đáng để quảng bá rộng rãi!"

 

Một cơ hội làm ăn lớn đang mở ra trước mắt, vậy mà bọn họ nhìn núi vàng trước mắt mà không hay biết.

 

Mộc Nguyên đau đầu: "Loại chuyện này đâu phải con người có thể khống chế, chỉ cần lơ là là mất mạng ngay."

 

Phương Sam lộ ra vẻ tiếc nuối.

 

Cuộc "Săn bắn" đêm nay đã kết thúc.

 

Trên đường trở về, mây đen trên đỉnh đầu dần dày hơn, như thể đang ẩn chứa trong đó là cuồng phong bão tố.

 

Phương Sam ngửa đầu thì thào: "Cơn bão sắp đến."

 

Mộc Nguyên bật cười: "Dù bất cứ lúc nào, học viện luôn là chiếc ô bảo vệ cho các em."

 

Từ giọng nói của ông có thể nghe ra trách nhiệm nặng nề mà những người này đang gánh vác. Phương Sam thật vất vả sinh ra chút cảm khái thì chợt nghe Mộc Nguyên nói: "Tôi đã có ý tưởng sơ bộ về phương pháp thăng cấp mộng ma cấp S."

 

Trong chốc lát Phương Sam quên cả việc chớp mắt, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng thốt ra được một câu hoàn chỉnh: "Ngài... cố lên."

 

Bốn phía đều là núi cao hùng vĩ, Học viện Đế quốc bị bao quanh nhưng không hề giống một hạt cát giữa đại dương. Ngược lại, nó toát ra vẻ uy nghiêm cổ xưa, tựa như một con quái vật khổng lồ có thể đối đầu với trời đất này.

 

Sau khi nhìn thấy Mộc Nguyên, thủ vệ lập tức cho qua.

 

Trước khi vào, Phương Sam hỏi thêm một câu: "Có thấy thiếu niên cưỡi lừa nào đi qua không?"

 

Thủ vệ đáp với giọng lạnh như nước đá: "Không biết."

 

Phương Sam lắc đầu, thở dài rồi cùng Ngụy Tô Thận đi vào, cảm thán rằng người này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.

 

Thủ vệ đứng ở phía sau da mặt giật liên hồi.

 

Sau khi rửa mặt xong, đã là canh năm. Phương Sam tiện thể tìm một chỗ ngả lưng: "Vẫn còn hai tiếng để nghỉ ngơi."

 

Lộn xộn đến nửa đêm, Ngụy Tô Thận cũng có chút uể oải, vừa nằm xuống giường, chưa kịp đắp chăn thì bên ngoài truyền đến một tiếng hét chói tai.

 

Anh đặt tay lên trán, trở mình, không định dậy.

 

Tiếng hét chói tai đó cách bọn họ một khoản khá xa, bây giờ có đi ngay lập tức thì nhất định cũng có không ít người đến trước bọn họ.

 

Hình như Phương Sam cũng nghĩ như vậy, hắn đứng yên không nhúc nhích.

 

"Tôi có dự cảm rất xấu".

 

"Thật hiếm có". Ngụy Tô Thận quay đầu, nhìn bức tường trắng trước mặt, lẩm bẩm không rõ.

 

Bình thường loại cảm giác này đều là do hệ thống mang lại cho kẻ khác.

 

Phương Sam. "Mong là không liên quan đến Triệu Thiên Thần".

 

Ở giờ phút quan trọng này, đứng ở góc độ của Triệu Thiên Thần, ẩn mình càng kín đáo càng tốt. Học viện cũng có kiêng kị, sẽ không liều lĩnh mở một cuộc truy quét toàn diện.

 

"Chỉ sợ hắn vốn không màng mạng sống". Phương Sam ngáp một cái. "Dùng tính mạng của mình để phát ra ánh sáng cuối cùng, ép học viện phải công khai thân phận của hắn, khiến cho lòng người bàng hoàng."

 

Ngụy Tô Thận không phát biểu ý kiến gì về cái nhìn của Phương Sam, nhưng trong lòng anh lại biết dự cảm không tốt của Phương Sam sắp trở thành sự thật.

 

Vài phút trôi qua, cửa của ký túc xá bị gõ dồn dập.

 

Ngụy Tô Thận bất đắc dĩ phải xuống giường, mở cửa ra thì thấy một khuôn mặt đầy lo lắng.

 

"Sao các cậu vẫn còn ở đây?" Học sinh ngoài cửa vội vã nói. "Thầy Mộc bảo tôi gọi các cậu qua đó".

 

Ngụy Tô Thận quay đầu nhìn Phương Sam, người sau bất đắc dĩ thở dài, ôm theo cái gối đi ra ngoài.

 

Học sinh dẫn đường phía trước cảm thấy trong đầu mình rối như tơ vò, trừ khi là ở vùng hoang sơn dã địa cần phải có mộng ma gác đêm, thông thường, buổi tối mộng ma đều sẽ ở trong không gian tinh thần của chủ nhân, nhưng rõ ràng, mối quan hệ giữa hai người này lại không đơn giản như vậy.

 

Cho dù chủ nhân có cầm thú đến đâu, cũng rất ít làm gì với mộng ma của mình. Dù sao, trên bản chất, mộng ma cũng dựa trên niệm lực của con người mà tồn tại, nếu thật sự xảy ra quan hệ, vậy chẳng phải là 'làm chuyện đó' với tinh thần lực của mình sao?

 

Càng nghĩ, cậu học sinh kia càng đau đầu, đến khi đến nơi vẫn không thể hiểu được mối quan hệ lộn xộn này.

 

Ngụy Tô Thận còn không biết mình đã bị xem như một tên mặt người dạ thú, anh nhìn chằm chằm vào vết máu ở dưới đất. "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Phần lớn các học sinh vây xem đã bị đạo sư gọi trở về, chỉ còn lại có vài học trưởng khóa trên.

 

Mộc Nguyên đứng gần vết máu nhất. "Có một học sinh chạy bộ buổi sáng bị tập kích".

 

"Chạy bộ buổi sáng?" Phương Sam từ phía sau Ngụy Tô Thận ló đầu ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy. "Con sâu dậy sớm thì bị chim ăn thôi".

 

Mộc Nguyên liếc nhìn hắn một cái, chưa kịp nói gì thì thấy Phương Sam ngồi chồm hổm xuống đất, lấy ngón tay chà xát lên vết máu. "Là máu của hai người, người còn lại là ai?"

 

Mọi người ở đây đều dùng ánh mắt đầy nghi ngờ, cuối cùng vẫn là Mộc Nguyên lên tiếng hỏi. "Làm sao cô biết có hai người?"

 

Phương Sam. "Đoán được".

 

"..."

 

Mở to mắt nói láo sao?

 

Phương Sam đứng dậy tìm một cái lá lau sạch vết máu dính trên đầu ngón tay, tiện thể nói với Ngụy Tô Thận. "Nhớ kỹ đừng để tôi ngửi thấy mùi nước hoa của người khác trên người của anh đấy".

 

Mí mắt phải của Ngụy Tô Thận khẽ giật một chút, quyết định ngay sau khi trở về sẽ bắt hệ thống cai nghiện thói quen xem phim tình cảm gia đình.

 

Mộc Nguyên khẽ ho một tiếng. "Thật ra có hai học sinh bị thương".

 

Trước ánh mắt khó hiểu của Phương Sam, ông lại đen mặt mở miệng. "Một nam một nữ."

 

Phương Sam thấy khó hiểu, một nam một nữ chạy bộ vào lúc sáng sớm, có gì mà không thể nói ra?

 

Ngụy Tô Thận dường như đã nghĩ ra điều gì đó, ngăn cản hắn tiếp tục đào sâu, nhìn thẳng vào mắt của Mộc Nguyên. "Là do hắn làm sao?"

 

Mộc Nguyên gật đầu. "Hiện tại xem ra không có khả năng nào khác".

 

Sắc mặt của ông dần dần trở nên nghiêm trọng, thấp giọng nói. "Nếu như sự việc tương tự lại xảy ra, học viện buộc phải công khai thân phận của Triệu Thiên Thần".

 

Đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến lòng người hoang mang.

 

Ngụy Tô Thận che giấu đi cảm xúc trong ánh mắt. "Sợ rằng đây mới là mục đích thật sự của hắn".

 

So với âm mưu, dương mưu còn khó đối phó hơn, biết được nước đi của đối phương mà vẫn phải đi theo.

 

Mộc Nguyên. "Không loại trừ khả năng Triệu Thiên Thần sẽ trả thù các em, lúc này nên cẩn thận hơn".

 

Lúc nói chuyện, trên mặt ông thoáng hiện lên vẻ do dự. "Vốn ban đầu tôi định để em về Mạc gia để tránh gió bão. Nhưng sau khi Triệu Thiên Thần làm phản, mỗi gia tộc lớn nhất định sẽ kiểm tra kỹ lưỡng các thành viên để tránh xảy ra chuyện tương tự. Bây giờ mà về chắc còn phiền phức hơn cả ở học viện".

 

Một người yên lặng mấy chục năm như Mạc Tu, đột nhiên một buổi sáng quật khởi sẽ dẫn tới rất nhiều hoài nghi.

 

Phương Sam và Ngụy Tô Thận nhìn nhau, Phương Sam chọc chọc má của Ngụy Tô Thận rồi hỏi. "Ngài không nghi ngờ chúng tôi cũng là nội gián sao?"

 

Nghe vậy, Mộc Nguyên khoan hai tay trước ngực, nhìn bọn họ mà nhíu mày. "Không tổ chức nào muốn tự diệt vong đâu".

 

......

 

Tác giả có điều muốn nói:

 

Triệu Thiên Thần: rời nhóm cho an toàn! Ở chung với đám quái đản này, chính đạo sớm muộn gì cũng sụp đổ!

Bình Luận (0)
Comment