Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 126

Phương Sam làm trò xong, lại dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Ngụy Tô Thận: "Tôi cần làm gì đây? Có cần tôi cổ vũ cho anh không?"

 

Ngụy Tô Thận chỉ vào tảng đá bên cạnh, ý bảo hắn chỉ cần ngồi đó là đủ.

 

Phương Sam dùng thái độ nhăn nhó nói: "Đứng ngoài cuộc thế này có ổn không?"

 

Nói rồi hắn còn làm dáng, vẫy tóc đầy quyến rũ.

 

Ngụy Tô Thận lắc đầu, thản nhiên nói: "Mời cậu ngồi đó và đẹp lặng lẽ."

 

Triệu Thiên Thần không còn để ý đến cuộc đối thoại của hai người nữa, một luồng khí lạnh tỏa ra từ cơ thể hắn, xung quanh bao bọc bởi một vầng sáng mờ ảo như có như không. Lúc này, vẻ mặt của Ngụy Tô Thận cũng trở nên nghiêm túc hơn, bởi ngày thường, vẻ bề ngoài hoa hoa công tử của Triệu Thiên Thần dễ khiến người ta vô thức cảm thấy thực lực của hắn không mạnh bằng Lưu Nhạc. Bây giờ xem ra, xem người không thể chỉ xem tướng mạo.

 

Nếu như là người khác, có lẽ đã hận mình quá coi thường đối phương. Nhưng Ngụy Tô Thận thì không, bởi từ lúc tiếp xúc với Phương Sam, anh đã sớm thấu triệt đạo lý xem người không thể chỉ xem tướng mạo rồi.

 

Trong ánh mắt của Triệu Thiên Thần mơ hồ lóe lên chút phấn khích. Tự tay hành hạ đến chết một thiên tài sở hữu mộng ma cấp S khiến hắn rất hài lòng.

 

Ngụy Tô Thận không vội vã đối đầu ngay lập tức, mà hỏi: "Niệm lực của anh hiện tại đã đạt đến cảnh giới nào?"

 

"Xem ra cậu thực sự sợ rồi." Triệu Thiên Thần cười khẩy một tiếng.

 

Thông thường, Mạc Tu sẽ không bao giờ hỏi thừa một câu. Nghĩ đến đây, hắn cũng không buồn tính toán với kẻ sắp chết nữa.

 

"Năm tầng."

 

Ngụy Tô Thận chỉ mới vừa bắt đầu tiếp xúc với niệm lực, nguyên thân chính là một người có tư chất yếu kém đến mức không thể triệu hồi ngay cả mộng ma cấp thấp nhất, đối với niệm lực cũng không có nhiều hiểu biết.

 

Triệu Thiên Thần dường như cũng nghĩ đến điểm ấy, cư nhiên giải thích cho anh: "Niệm lực đại khái được chia làm mười tầng."

 

"Đại khái?"

 

Triệu Thiên Thần xùy cười một tiếng: "Cùng trong một tầng cũng có sự phân chia mạnh yếu."

 

Ngụy Tô Thận gật đầu, nghĩ thông suốt không ít: "Xem ra tôi đang ở mức thấp nhất rồi."

 

Triệu Thiên Thần: "Biết vậy là tốt rồi."

 

Trong số học sinh của Học viện Đế quốc, người đạt đến tầng thứ năm lác đác không có mấy. Triệu Thiên Thần trước giờ luôn che giấu, ngay cả các đạo sư cũng nghĩ thực lực của hắn chỉ có ba tầng.

 

E sợ đêm dài nhiều mộng, không muốn mở miệng nhiều, hắn hạ giọng quát "Để mạng lại!", niệm lực trên người nằm ở trạng thái bạo động, hóa thành mũi tên lao thẳng về phía Ngụy Tô Thận.

 

Nhưng trước khi luồng ánh sáng kịp đến nơi, một bàn tay trắng muốt từ phía sau vỗ nhẹ vào lưng Triệu Thiên Thần. Bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng khiến hắn mất ổn định, buộc phải cắt đứt kết nối với niệm lực.

 

"Cô...!"

 

Phương Sam không biết từ lúc nào đã biến mất khỏi tảng đá. Cái vỗ nhẹ tưởng chừng vô hại ấy thực chất lại sử dụng mười phần sức mạnh.

 

Điều thật sự khiến cho Triệu Thiên Thần hộc máu chính là chiêu này quá quen thuộc. Hôm trước khi viện trưởng có mặt, Phương Sam cũng đã dùng đúng chiêu đó để đánh lén hắn.

 

Triệu Thiên Thần nghiến răng: "Nói là so đấu niệm lực, các người lại không giữ chữ tín!"

 

Phương Sam cười ha hả nói: "Anh chẳng phải thích chính là sự tàn nhẫn của tôi hay sao?"

 

Hắn thầm nghĩ vẫn là giao lưu với Ngụy Tô Thận thật dễ dàng hơn, chỉ cần một ánh mắt là hiểu ý đánh lén. Không như hôm trước, khi viện trưởng học viện Đế quốc rảnh rỗi không chuyện gì lại đi liếc hắn một cái, khiến hắn hiểu sai ý.

 

Vốn hắn còn tưởng rằng lần đánh lén thứ hai này có thể sẽ thất bại, ai ngờ lại thành công ngoài mong đợi.

 

Niệm lực của Ngụy Tô Thận có hạn, một chưởng này của Phương Sam không đủ để khiến Triệu Thiên Thần trọng thương, nhưng ít nhất hiện tại, hắn có ra tay nữa cũng không đủ sức để ***** bọn họ.

 

"Anh nhất định phải như vậy?" Phương Sam nhếch miệng cười đầy mỉa mai: "Chủ nhân nhà tôi vừa bóp nát viên pha lê, chắc chắn người của Học viện Đế quốc sẽ đến đây rất nhanh."

 

Ngụy Tô Thận nghe đến "chủ nhân nhà tôi", trong lòng không khỏi mơ hồ sinh ra cảm giác quái dị. Đây không phải lần *****ên, nghĩ tới đây không khỏi lắc đầu, cứ thế mãi, sớm muộn gì anh cũng sẽ trở thành một kẻ biến thái thật sự.

 

Triệu Thiên Thần không có thời gian mà nghĩ đông nghĩ tây như bọn họ. Lúc này, sắc mặt hắn âm trầm, không thể xác định lời Phương Sam nói là thật hay giả, dựa trên tác phong của người này mà nói, khả năng lớn là đang nói dối, nhưng vấn đề là Triệu Thiên Thần không dám đánh cược.

 

"Xem như các người gặp may mắn." Hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, thân hình lập tức lướt nhanh vào khu rừng, thoáng chốc đã biến mất.

 

Phương Sam: "Đuổi theo."

 

Ngụy Tô Thận nhìn về phía khu rừng, nơi bóng dáng Triệu Thiên Thần đã biến mất không thấy, hơi nhíu mày.

 

Phương Sam cười nhẹ: "Theo mùi mà tìm." Hắn nghiêng đầu sang phía anh cười nói: "Ký chủ cho rằng mấy ngày qua tôi dùng hoa hồng là để làm gì?"

 

Hắn đã ăn không biết bao nhiêu hoa và tắm hàng trăm lần trong bồn đầy hoa.

 

Bây giờ, có thể nói là hắn tỏa ra hương thơm từ trong ra ngoài!

 

"Để phòng ngừa vạn nhất, trước khi vỗ một chưởng kia vào hắn, tôi còn cố ý xịt không ít nước hoa lên tay."

 

"......"

 

Phương Sam: "Dựa vào mùi hương, chắc chắn sẽ không khó để tìm."

 

Niệm lực đã đạt đến một trình độ nhất định, năm giác quan của Ngụy Tô Thận đã nhạy bén hơn gấp mấy lần, mùi hương đủ để giúp anh tìm ra chỗ ẩn thân của Triệu Thiên Thần.

 

Sau khi tiết lộ kế hoạch của mình, Phương Sam đắc ý hỏi: "Có phải anh cảm thấy tôi đã tính toán rất sâu xa không?"

 

Từ việc hắn đã lên kế hoạch vài ngày trước mà nói, đích thật là rất cơ trí. Nhưng khi nghĩ đến cách thức và những thủ đoạn đã dùng, vẻ mặt của Ngụy Tô Thận bỗng trở nên cổ quái, nghĩ không ra phải dùng ngôn ngữ gì để đánh giá.

 

"Rất... ngoài dự đoán."

 

Vắt hết óc cũng chỉ nghĩ ra được lời nhận xét này.

 

Phương Sam ngoắc ngón tay: "Vậy giờ chúng ta yên tâm mà truy đuổi!"

 

Trong không khí còn lưu lại mùi hoa nhàn nhạt, Ngụy Tô Thận cố gắng không nghĩ về nguồn gốc của nó, nói với Phương Sam: "Cách xa tôi một chút."

 

Phương Sam ngạc nhiên: "Anh ghét bỏ tôi?"

 

Ngụy Tô Thận không nhịn được đáp: "Mùi thơm của cậu nồng nặc quá, sẽ làm ảnh hưởng phán đoán của tôi."

 

Phương Sam lui qua một bên, để Ngụy Tô Thận tìm lại phương hướng.

 

Thấy cảnh anh khẽ cử động chóp mũi để lần theo mùi hương tìm người, Phương Sam cố gắng khống chế không cho mình cười ra tiếng.

 

Khi bọn họ gần đến học viện, Phương Sam đột nhiên giật mình, kéo mạnh Ngụy Tô Thận sang một bên. Nơi Ngụy Tô Thận vừa đứng, đã xuất hiện thêm một bóng người.

 

"Khá nhạy bén đấy." Người nọ kinh ngạc một chút.

 

Nhận ra đó là Mộc Nguyên, Phương Sam khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Thầy làm gì ở đây?"

 

Ánh mắt Mộc Nguyên không giảm hứng thú: "Cô còn có thể cảm nhận được sự xuất hiện của tôi, không đơn giản chút nào."

 

Phương Sam cười ha hả một tiếng, giác quan thứ sáu đôi khi thật khó lý giải, nhưng trong vô số lần giữa lằn ranh sinh tử, hắn đã trở nên nhạy cảm đến mức thấy "gió thổi cũng thấy lo."

 

Thực tế chứng minh, đại đa số những tình huống như vậy đều là chuyện tốt.

 

Giọng Mộc Nguyên trở nên nghiêm khắc: "Công khai vi phạm lệnh cấm ra vào của trường, nếu như bị bắt được, các em có biết hậu quả là gì không?"

 

Phương Sam nhẹ nhàng huých Ngụy Tô Thận một cái, người sau vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng lại dùng giọng điệu may mắn nói: "Cũng may là bị ngài phát hiện."

 

Bên cạnh, Phương Sam phối hợp cười cười: "Vậy là chúng ta an toàn rồi."

 

"..."

 

Hai người này, mặt dày đến mức làm cho người khác giận sôi.

 

Không muốn tiếp tục tranh cãi về quy định cấm, Phương Sam nhanh chóng đổi chủ đề: "Bọn em đang truy đuổi Triệu Thiên Thần."

 

Mộc Nguyên gật đầu: "Tôi biết."

 

Vừa rồi, ông đã cảm nhận được một luồng khí tức bất thường, nhưng thủ đoạn trốn thoát của Triệu Thiên Thần quá mức quỷ dị, không thể ngăn cản được hắn.

 

"Không trốn lâu được đâu," Mộc Nguyên nói, "Hắn đã bị trúng độc và đang cạn kiệt niệm lực để trốn chạy. Sớm muộn gì cũng bị bắt lại."

 

Trúng độc.

 

Ngụy Tô Thận vô thức nhìn sang Phương Sam, người sau lập tức đen mặt: "Chắc chắn không phải do tôi."

 

Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, Mộc Nguyên không nhịn được bật cười: "Là độc tố thần kinh."

 

Nói xong, ông búng tay một cái, từ trên không trung xuất hiện một con sứa trong suốt lơ lửng.

 

Phương Sam cố gắng kiềm chế xung động muốn chọc tay vào nó. "Đây là mộng ma của ngài sao?'

 

Mộc Nguyên gật đầu.

 

Phương Sam suy đoán Mộc Nguyên có thể có nhiều hơn một con mộng ma, sứa thích hợp đánh lén, nhưng không thích hợp chiến đấu, mà bản thân Mộc Nguyên lại là một kẻ điên cuồng chiến đấu.

 

Còn đang nói, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng động lớn, giống như có người đang đánh nhau.

 

Mộc Nguyên chạy như bay qua, Phương Sam trao cho Nguỵ Tô Thận một ánh mắt bất đắc dĩ, tính toán tinh vi, nhưng lại thiếu đi một chút may mắn. Ai ngờ Mộc Nguyên lại bất ngờ nhúng tay vào chuyện này, bây giờ khả năng Triệu Thiên Thần rơi vào tay bọn họ là không lớn.

 

Nguỵ Tô Thận. "Chúng ta cứ theo dõi đã.".

 

Người bị thương là một thủ vệ phụ trách tuần tra, theo như lời anh ta nói, anh ta đột nhiên bị người khác tấn công từ phía sau.

 

Mộc Nguyên cau mày, ánh mắt dò xét nhìn về bóng tối xa xa, lẩm bẩm nói. "Rốt cuộc Triệu Thiên Thần đang tính toán điều gì?"

 

Ông còn tưởng rằng đối phương bị bại lộ hành tung nên bất đắc dĩ phải ra tay, không ngờ hắn lại chủ động tấn công.

 

Khi ông còn chưa tìm ra được câu trả lời, lại một tiếng nổ vang lên, thủ vệ trợn tròn mắt. "Không hay rồi đó là chỗ ký túc xá của học sinh".

 

Phương Sam và Ngụy Tô Thận liếc nhau, mở miệng nói. "Sợ nhất là kẻ điên còn liều mạng".

 

Vừa lúc bắt đầu, Triệu Thiên Thần đã không có ý định sống sót, mục tiêu của hắn ta là muốn khiến cho học viện đế quốc lòng người hỗn loạn.

 

Quả nhiên, tiếng động lớn như vậy, trong nháy mắt gây ra sự chấn động khắp nơi.

 

Không gian của ký túc xá nhỏ hẹp, lại gặp phải tập kích, đương nhiên mọi người sẽ không ở lâu, lúc học sinh lần lượt sơ tán khỏi ký túc xá, đột nhiên quảng trường phát ra một luồng ánh sáng cường liệt.

 

Mộc Nguyên khẽ kêu một tiếng chết tiệt, thân thể ông lướt đi, Phương Sam thở dài, ngửa đầu nhìn ánh trăng, chậm rãi bước về phía đó.

 

Chờ hắn đi thong thả như đi tản bộ đến nơi, trên quảng trường đã tập trung gần đủ người, Triệu Thiên Thần đang đứng dưới bức tượng, hai tay khống chế hai học sinh, trên môi vẫn giữ nụ cười trước sau như một.

 

"Là học trưởng Triệu".

 

"Anh ấy đang làm gì vậy?"

 

Trong từng hồi nghi vấn, Triệu Thiên Thần nhìn lướt qua đám đông dày đặc, hết sức hài lòng.

 

"Trước tiên xin cho phép tôi tự giới thiệu mình một chút". Hắn ta tỏ vẻ hết sức lịch thiệp. "Tôi chính là đại đệ tử của đường chủ Dị Nhân giáo, cũng chính là tà ma trong miệng của các người".

 

Một viên đá làm dậy nên sóng lớn ngập trời!

 

Triệu Thiên Thần vô cùng hài lòng với sự chấn động mà hắn tạo thành, tiếp tục nói. "Sợ rằng đa số các người vẫn còn đang bị lừa gạt, trong học viện đế quốc đã có rất nhiều người như tôi vậy".

 

Ngắm nhìn những đôi mắt đang kinh hoàng, chậm rãi nói. "Những người bạn mà các người bình thường xưng huynh gọi đệ, những bạn học cùng lớp... Các người chắc chắn bọn họ thật sự giống như những gì bọn họ thể hiện ra không?"

 

Sát khí trong mắt Mộc Nguyên dường như sắp hóa thành thực thể, nếu không phải vì lo cho tính mạng của các học sinh đang bị ép buộc làm con tin thì ông đã sớm ra tay ngay từ đầu.

 

Triệu Thiên Thần dùng giọng nói khàn khàn nói. "Thế giới này khắp nơi đều là âm mưu, không ai là đáng tin cả. Thật nực cười khi các người còn cho rằng mình đang sống hòa bình trong tháp Ngà".

 

Các học sinh vô thức nhìn sang người bên cạnh, tuy không ai nói gì nhưng trong mắt họ lại đầy vẻ e dè.

 

Ngay cả học trưởng Triệu ngày thường luôn phong độ lịch lãm cũng phản bội, vậy ai có thể đảm bảo người kế tiếp sẽ không làm điều tương tự?

 

Bốp bốp bốp.

 

Trong không khí phòng bị đầy căng thẳng ấy, Phương Sam vỗ tay đầy thích thú. "Nói hay lắm".

 

Triệu Thiên Thần nheo mắt nhìn bóng dáng tuyệt đẹp ấy. "Cô đồng ý với quan điểm của tôi à?"

 

"Đương nhiên". Phương Sam bước lên phía trước, bắt chước kiểu cách của hắn quét mắt nhìn xuống đám đông.

 

Có đạo sư muốn bước lên ngăn cản, nhưng lại bị Mộc Nguyên ngăn lại. "Đợi một chút, coi cô ta định làm gì".

 

"Âm mưu quỷ kế ở khắp nơi, điều đó không sai, giống như mộng ma được mọi người tin cậy, nhưng có ai thực sự hiểu rõ chúng nó?"

 

Phương Sam nở nụ cười đầy thâm ý, dưới con mắt nhìn trừng trừng của tất cả mọi người chậm rãi đưa tay lên.

 

Triệu Thiên Thần nghĩ rằng Phương Sam chuẩn bị tấn công bất ngờ lần nữa, liền cười nhạt. "Bất quá tam".

 

Nhưng hắn vừa dứt lời thì một mảnh lụa mỏng rơi xuống đất.

 

Từng học sinh trợn tròn hai mắt, vậy mà trước mặt mọi người cởi bỏ quần áo!

 

Lúc chỉ còn lại có một lớp quần áo, Phương Sam cởi hết những món trang sức trên cổ, để lộ yết hầu.

 

Không còn chiếc váy cung đình lộng lẫy, phần ngực phẳng lỳ và hầu kết lộ ra chẳng còn che giấu được nữa.

 

Thiếu niên mặc quần áo đơn bạc, người yếu đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay.

 

Trong ánh mắt khiếp sợ của Triệu Thiên Thần, Phương Sam bình tĩnh mở miệng. "Bất ngờ không? Vui không?"

 

Nói rồi, hắn quay mặt về phía đám đông. "Thực ra từ 100 năm trước, có không ít mộng ma đã có sở thích giả trang,  bọn họ cố gắng dụ dỗ những chủ nhân cùng giới tính, thuận tiện làm ra một vài việc không thể miêu tả".

 

"..."

 

Phương Sam cười híp mắt nói. "Có phải rất thú vị hay không?"

 

Toàn trường rơi vào sự tĩnh mịch tuyệt đối, ngay cả sóng gợn trong quả cầu thủy tinh cũng không tiếp tục gợn nữa, thời gian tựa như bị đông cứng lại.

 

"Đậu moá". Rốt cuộc cũng có âm thanh *****ên.

 

Phương Sam khinh bỉ nhìn một cái, vừa nhìn thì biết không trải qua chín năm giáo dục bắt buộc.

 

"Thú vị em gái cậu!" Âm thanh thô tục thứ hai vang lên.

 

Lúc này còn ai nhớ được cú sốc mà tà ma gây ra nữa. Tà ma đáng sợ sao?

 

Đáp án đương nhiên là đáng sợ, nhưng so sánh với nó, chuyện mộng ma có sở thích giả trang còn đáng sợ hơn nhiều, dù sao mộng ma cũng sẽ đồng hành với chủ nhân trong một thời gian rất dài, là đồng bọn kề vai chiến đấu!

 

---mộng ma nhà ta đang muốn bẻ cong ta.

 

---Ta coi mi là bạn, mi lại muốn ngủ ta.

 

Giờ nghĩ tới có loại khả năng này, đã có không ít người cảm thấy trước mắt hoa mắt chóng mặt.

 

Phương Sam nhíu mày nhìn về phía Mộc Nguyên. Thấy chưa, dùng một cái đả kích để tiêu diệt một cái đả kích khác mới là thủ đoạn hiệu quả nhất.

 

"!!!"

 

Lúc này Mộc Nguyên chỉ hận không thể bóp chết chính mình vào một phút đồng hồ trước, đầu của ông chỉ để cho con lừa nó đá, mới nghĩ đến việc để cho cái tai họa này tới cứu nguy!

 

.....

 

Tác giả có chuyện muốn nói.

 

Hết thảy mộng ma: chúng tôi không phải! Chúng tôi không có! Cậu đừng có nói nhảm!!!

Bình Luận (0)
Comment