Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 130

Nếu một người không biết ăn nói thì phải làm sao bây giờ?

 

Đáp án của Phương Sam dĩ nhiên là: đánh cho một trận.

 

Một trận không hiệu quả thì một ngày ba lần, giống như ăn cơm đúng giờ vậy.

 

Tên béo bị đánh lên mặt, cả khuôn mặt cũng muốn hỏng rồi, tay bưng lấy dấu giày trên mặt khóc không ra nước mắt. "Tôi đi lấy danh sách cho các cậu".

 

Không còn dám đề cập đến chuyện bạo lực của mộng ma nữa.

 

Phương Sam còn tưởng đâu cậu ta phải đi về lấy, đang chuẩn bị vòng trở lại đi tìm quả cầu thủy tinh để tiếp tục đàm luận chuyện nhân sinh, không ngờ tên béo lại trực tiếp móc từ trong ngực ra một sấp giấy nhăn nhúm.

 

"Luôn mang theo bên mình à?"

 

Tên béo nói lầm bầm. "Nếu không thì sao?"

 

Cho dù có đào cái lỗ chôn xuống cũng vẫn sợ bị những kẻ săn tìm báu vật phát hiện, dẫn tới mọi chuyện bị bại lộ.

 

Phương Sam. "Cậu không sợ làm mất sao?".

 

Tên béo vỗ ngực một cái. "Cân nặng trên người của tôi cho dù giảm đi 1 gram tôi cũng có thể cảm nhận được".

 

"..."

 

Đây là cái thiên phú thần thánh gì?

 

Ngụy Tô Thận mặc cho Phương Sam ngẩn người ở bên cạnh, nhận lấy danh sách nhìn lướt qua hai lần, trong đó cũng có mấy người anh có ấn tượng, có mối quan hệ tốt với nhà họ Mạc, chung quy đều là những đứa trẻ không được coi trọng trong các gia tộc lớn.

 

Dù sao cũng là châu chấu cùng một tên một sợi dây, tên béo sau khi phàn nàn xong thì chỉ vào một cái tên ở cuối danh sách.

 

"Cái tên này tương đối cấp tiến, các cậu có thể ra tay từ chỗ hắn trước".

 

"Lý Bất Từng". Phương Sam chẳng biết từ lúc nào lại thò đầu qua đây. "Cái tên này thật thú vị".

 

Hắn dựa vào đầu vai của Ngụy Tô Thận, người sau có thể cảm giác rõ ràng được hô hấp ấm áp đang phun vào cổ mình, Ngụy Tô Thận liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng không cố tình né tránh. "Đáng tiếc cái tên không phù hợp với thẩm mỹ của cậu".

 

Phương Sam gật đầu như con gà mổ thóc.

 

Tên béo tò mò. "Tên mà cũng có thẩm mỹ nữa à?"

 

Phương Sam. "Tổng số nét trong tên cậu có vượt quá 20 không?"

 

Tên béo tính thử rồi lắc đầu.

 

Phương Sam ghét bỏ lạnh lùng nói. "Vậy cậu đâu có tư cách nói chuyện với tôi".

 

"..."

 

Hết chim bẻ cung, Phương Sam vỗ bả vai của tên béo, đổi ngay thái độ. "Lần sau gặp lại".

 

Tên béo kích động nắm lấy tay hắn. "Nhất định cậu phải thành công".

 

Nếu như gia tộc cậu ta mà biết được cậu ta đang làm gì, chắc chắn sẽ nhốt cậu ta lại vài năm không cho ra ngoài.

 

Phương Sam. "Hôm ấy tôi đã nói ở trên quảng trường rồi, cần một đả kích khác để tiêu diệt đả kích này, tương tự, một tà giáo phải dùng một tà giáo khác để trấn áp".

 

"..."

 

Hắn vừa nói xong, trong lòng tên béo lại càng thêm bất an.

 

Đến khi cậu ta kịp định thần lại thì Phương Sam đã biến mất không dấu vết. Tên mập thất vọng mất mát, suy nghĩ thật lâu, phát hiện ra chuyện duy nhất mình có thể làm đó là thắp nhang để cầu nguyện, mong cho mọi chuyện trôi chảy.

 

Phương Sam thì tất nhiên là quay trở lại quảng trường, bắt đầu chia sẻ kế hoạch ác liệt của mình với quả cầu thủy tinh.

 

"Bây giờ còn chưa phải lúc". Hắn quen tay xoa xoa cái đầu hói của nó, nói. "Đợi đến tối lúc không có ai, mi lặng lẽ vào ký túc xá tìm chúng ta nhé".

 

Quả cầu thủy tinh sáng lên một cái, cũng không biết đồng ý hay không đồng ý, ít nhất thì Ngụy Tô Thận đứng bên cạnh nhìn không ra, anh đưa ra nghi vấn khác. "Nó có thể đi bộ à?"

 

Phương Sam nghi ngờ. "Có tay có chân tại sao không thể đi?"

 

Có tay?

 

Ngụy Tô Thận nhìn lướt qua quả cầu thủy tinh bóng loáng.

 

Có chân?

 

Lại nhìn thêm một cái, sau đó lắc đầu.

 

Phương Sam. "Sao thế?"

 

"Không có việc gì". Ngụy Tô Thận thản nhiên nói. "Gần đây có hơi bị giảm thị lực, cậu tiếp tục đi".

 

Phương Sam ồ một tiếng, quay đầu lại tiếp tục nói trời nói đất với quả cầu thủy tinh.

 

Chờ đến khi bọn họ trò chuyện xong đã là chuyện của nửa tiếng sau.

 

Sau đó Phương Sam lại bắt đầu cùng Ngụy Tô Thận bá vai bá cổ. "Buổi tối nhớ kỹ đừng khóa cửa".

 

"..."

 

Rõ ràng chỉ là một chuyện bình thường, nhưng vừa nghe hắn nói xong lại khiến người ta có cảm giác có chút hèn mọn kỳ lạ.

 

Sau khi trở lại ký túc xá Phương Sam nằm trải phẳng ở trên giường. "Bận bịu cả ngày, mệt mỏi quá"

 

Ngụy Tô Thận nhìn chỗ nghỉ ngơi bị chiếm mất, thực tế nói. "Cậu chỉ dùng võ mồm mà thôi".

 

Phương Sam lăn qua lăn lại giống như mình là cơm chiên trứng cuộn. "Ký chủ không tính phần chương trình vận động của tôi vào, đó cũng là lãng phí tế bào não".

 

Thời điểm nói chuyện đạo lý, cho tới bây giờ Ngụy Tô Thận chưa bao giờ thắng được Phương Sam.

 

Buổi tối, quả cầu thủy tinh đến đúng hẹn.

 

Khi Ngụy Tô Thận nhìn thấy nó lén lăn vào phòng, anh như chợt thấy được bóng dáng của Phương Sam trên một vật thể hình cầu.

 

Phương Sam đã ngủ rồi, quả cầu thủy tinh cũng là kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nó lại không đi trêu chọc một người có khả năng sẽ tức giận khi mới ngủ dậy, đi tới trước mặt Ngụy Tô Thận.

 

Nó vẫn không nhúc nhích, chỉ thỉnh thoảng bên trong quả cầu loé ra vài tia sáng.

 

Ngụy Tô Thận. "... Mi đang nói chuyện với ta?"

 

Quả cầu thủy tinh vẫn giữ nguyên trạng thái như vậy, tần suất sóng ánh sáng có phần kéo dài hơn.

 

Ngụy Tô Thận quay lại đánh thức Phương Sam.

 

Phương Sam trở mình, một cái gối đập tới. "Nửa đêm anh còn làm cái gì vậy?"

 

Ngụy Tô Thận chỉ vào quả cầu thủy tinh. "Bảo nó nói tiếng người".

 

Phương Sam than thở một hồi mới bất đắc dĩ đứng lên, ngồi xổm trước mặt quả cầu thủy tinh, mắt nhắm mắt mở mông lung nói. "Lát nữa ở trong giấc mơ, nhớ kỹ phải điều chỉnh chiều cao và hình dáng của ta và anh ấy, nhớ thêm hai cái mặt nạ nữa".

 

Quả cầu thủy tinh chớp sáng 3 lần.

 

"Không cần thay đổi quá lố đâu, làm cho anh ấy thấp hơn một chút, còn ta thì ngực to eo nhỏ là được rồi".

 

"..."

 

Phương Sam không phải là lần thứ nhất tiến vào giấc mơ của người khác, nhưng đối với Ngụy Tô Thận lại là lần *****ên.

 

Khi anh thấy một thế giới màu sắc sặc sỡ, vẫn có chút cảm giác mới mẻ như vậy.

 

Khuôn mặt của những người đi trên đường đều là mơ hồ, đi vài bước là thấy xuất hiện một tòa phủ đệ hoành tráng ngay trước mặt.

 

Ngụy Tô Thận. "Có nên đi vào không?"

 

"Chờ đã!" Phương Sam. "Để tôi chỉnh ngực giả đã, rồi..."

 

Lời còn chưa kịp nói hết đã bị kéo vào trong.

 

Bên trong phủ, người hầu đi lại tấp nập, đối với hai người xa lạ đột nhiên xuất hiện, bọn họ cũng chẳng hề để ý, ai nấy đều làm công việc của mình một cách máy móc.

 

Phương Sam. "Giấc mơ là một thứ rất kỳ diệu, ở chỗ này anh chính là vua".

 

Ngụy Tô Thận cũng không phủ nhận, khóe miệng hơi cong lên.

 

"Thế nào?" Phương Sam. "Có muốn tôi mời anh vào giấc mơ của tôi làm khách không?"

 

Ngụy Tô Thận rất lý trí mà từ chối.

 

Phương Sam tự đề cử mình. "Giấc mơ của tôi rất thú vị".

 

Ngụy Tô Thận bỏ qua, không muốn suy nghĩ đến cái thú vị của hắn là gì. "Đi tìm Lý Bất Từng trước đã".

 

Phương Sam chỉ vào phòng khách trước mặt mình. "Chắc chắn hắn ở đó".

 

Những người khát vọng trở thành con nối dõi khó tránh khỏi mơ tưởng đến cuộc sống sau khi trở thành người đứng đầu gia tộc.

 

Khi bọn họ đến phòng khách chính, quả nhiên thấy có một người ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, ăn mặc rất là xa hoa.

 

Lúc thấy có người bước vào, hắn lập tức đứng bật vậy. "Các người là ai?"

 

Phương Sam nhướng mày với Ngụy Tô Thận, tỏ ý rằng mình không tìm nhầm người.

 

Ngụy Tô Thận gật đầu, so với những người khác, người trước mặt có biểu cảm phong phú hơn, hơn nữa hắn còn nhận ra sự có mặt của bọn họ.

 

"Người đâu!"

 

Giọng của Lý Bất Từng còn chưa kịp kêu lên, Phương Sam đã cười nói. "Lá gan nhỏ như vậy, thảo nào chỉ có thể hô mưa gọi gió trong giấc mơ".

 

Quả cầu thủy tinh đã đắp nặn hình tượng rất thành công, lúc này Phương Sam hoàn toàn là một yêu nữ tuyệt thế, cộng thêm chiếc mặt nạ che nửa mặt càng làm tăng thêm một tầng cảm giác thần bí.

 

Lúc không nói chuyện, bản thân Ngụy Tô Thận tạo cho người ta có cảm giác xa cách ngàn dặm, hai người đứng chung một chỗ, vừa nhìn là biết không dễ chọc.

 

Người tu luyện niệm lực không giống với người bình thường, ở trong giấc mơ bọn họ vẫn có thể duy trì một nửa tỉnh táo, một khi gặp phải công kích từ bên ngoài, thậm chí có thể triệu hồi mộng ma ngay lập tức để tiến hành phản kích.

 

Niệm lực của Lý Bất Từng đã đạt đến tầng thứ ba, rất nhanh hắn đã nhận ra hai người này là từ ngoài đi vào giấc mơ của mình.

 

Có thể xâm nhập vào giấc mơ của người khác ư?

 

Trong lòng của Lý Bất Từng hiện lên cảm giác lạnh lẽo, không dám hành động thiếu suy nghĩ ngay lập tức.

 

"Chúng tôi không có ác ý". Phương Sam cười híp mắt nói.

 

Ngụy Tô Thận đứng ở bên cạnh, suy nghĩ coi có nên nhắc nhở hắn hay không, mỗi khi hắn dùng vẻ mặt này, giọng nói này để nói chuyện, trên người hệ thống sẽ xuất hiện một luồng khí tức tà ác.

 

Quả nhiên, Lý Bất Từng không cảm nhận được một chút thiện ý nào.

 

"Các người là ai?" Hắn ta vô thức lùi lại hai bước.

 

Phương Sam. "Tôi là Cửu Thiên Huyền nữ". Rồi chỉ vào Ngụy Tô Thận . "Còn vị này chính là Cửu Thiên Huyền phụ".

 

"..."

 

Ngụy Tô Thận lạnh mặt, Phương Sam bĩu môi. "Hiểu chưa, tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc".

 

Tằng hắng một cái, lại mở miệng. "Không phải cậu gọi chúng tôi tới à?"

 

Lý Bất Từng cau mày. "Tôi không rõ".

 

Phương Sam. "Làm người chính đạo lâu rồi, cậu có muốn thay đổi cách chơi không?"

 

Lý Bất Từng như nghĩ đến điều gì đó, biến sắc.

 

Phương Sam. "Tư chất của cậu không tính là kém nhưng cho dù là ở Lý gia hay là ở học viện, đã định trước là không thể làm được chuyện lớn, chỉ có khi đến với bọn tôi mới có không gian để phát triển".

 

Lý Bất Từng. "Chỗ các cậu là ý gì?"

 

Phương Sam làm động tác đừng lên tiếng. "Biết rồi còn hỏi không phải là một thói quen tốt".

 

Trán Lý Bất Từng đổ mồ hôi lạnh. "Tà ma?"

 

Phương Sam đưa cổ tay có hình xăm giả của mình ra, lướt nhanh qua mặt hắn.

 

"Dị..." Lý Bất Từng còn chưa kịp nhìn rõ.

 

Phương Sam hắng giọng. "Không sai, chính là giáo phái mà cậu đang nghĩ đến".

 

Ngụy Tô Thận đứng bên cạnh, toàn bộ quá trình không cảm thấy hệ thống có chút bối rối hay ngại ngùng nào.

 

Lý Bất Từng nắm chặt nắm tay. "Tôi cần phải suy nghĩ thêm".

 

"Có lẽ cậu đã hiểu lầm rồi". Nụ cười trên mặt Phương Sam biến mất. "Nếu chúng tôi đã tìm tới cậu thì cậu chỉ có hai lựa chọn".

 

Sắc mặt của Lý Bất Từng trắng bệch. "Đồng ý hoặc là chết đúng không?"

 

Phương Sam nở nụ cười, như ảo thuật móc ra một viên thuốc màu trắng. "Nào nuốt nó đi".

 

Mặc dù Lý Bất Từng tự an ủi mình đây chỉ là giấc mơ, ăn bất kỳ vật gì cũng không ảnh hưởng gì đến hiện thực, nhưng vừa nghĩ tới bọn họ có thể ra vào giấc mơ một cách tự do, trong lòng càng thêm bất an.

 

"Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, ba, hai..."

 

Đếm ngược không hề có điềm báo trước, Lý Bất Từng vội vàng giật viên thuốc từ tay Phương Sam nuốt xuống.

 

"Chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ để phòng ngừa phản bội mà thôi". Phương Sam thản nhiên nói. "Sau này lập được công đương nhiên sẽ cho cậu thuốc giải".

 

Vốn Phương Sam còn có một chuỗi lời định nói, đáng tiếc nệm lực mà quả cầu thủy tinh có thể cung ứng cũng có hạn, không thể ở lại được lâu.

 

Sau khi rời khỏi giấc mơ, vừa mở mắt ra đã thấy ánh sáng trong suốt đang lóe lên.

 

Phương Sam nhìn quả cầu thủy tinh đang trôi nổi trên không trung. "Đừng có đùa dai".

 

Thấy hắn lại bắt đầu trò chuyện líu lo với sinh vật khác loài, Ngụy Tô Thận lắc đầu. "Hai người lại có cùng chủ đề chung à".

 

Phương Sam. "Tuy là nó hói nhưng mà mặt mũi trông cũng ổn".

 

Ngụy Tô Thận cảm thấy không phải mình bị giảm thị lực mà là mắt đã mù rồi, hoàn toàn không nhìn ra được ổn ở chỗ nào?

 

Phương Sam chậc một tiếng. "360 độ không góc chết nha".

 

Ngụy Tô Thận nhấn mạnh. "Đó là một quả cầu".

 

Mới vừa nói xong, đột nhiên bị bưng lấy khuôn mặt, Ngụy Tô Thận ngẩn ra, hơi hơi nghiêng mặt. "Cậu đang làm gì vậy?"

 

Phương Sam. "Nhìn kỹ, dáng dấp của ký chủ cũng không tệ, chỉ kém một chút nữa thôi".

 

"Đó là một quả cầu!".

 

Âm lượng tăng đột ngột khiến cho Phương Sam giật bắn người, nhún vai. "Làm gì mà kích động dữ vậy?"

 

Trông như một con mèo bị dẫm phải đuôi vậy.

 

.....

Bình Luận (0)
Comment