Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 157

Một khi điều động cấm vệ quân trong cung sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, cũng may Trần Nghiêm không bao giờ thiếu nhân thủ, liền chọn được mười lão binh.

 

Mặc dù làm theo lệnh của Thái tử, nhưng Trần Nghiêm vẫn cảm thấy chuyện bé xé ra to.

 

Nguỵ Tô Thận biết hắn đang nghĩ gì, nhưng không giải thích, ngược lại còn căn dặn: "Nếu như tình hình khó kiểm soát, hãy tìm cách tạo ra hỗn loạn lớn hơn, Cô sẽ nhân cơ hội mang người rời đi".

 

Trần Nghiêm nhịn lại nhịn, do thân phận hạn chế không tiện nói nhiều, nhưng trong tiếng phân phó không ngừng của Ngụy Tô Thận, rốt cuộc cũng không nhịn nổi: "Điện hạ có phải là lo lắng vô cớ quá không?"

 

Nguỵ Tô Thận dừng bước, các lão binh đi theo sao bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, lo lắng thái tử sẽ nổi giận.

 

"Tửu lâu ở đâu?"

 

Chủ đề thay đổi quá nhanh, Trần Nghiêm ngẩng đầu nhìn một vòng, nhớ rằng nó ở xung quanh đây.

 

Hắn không có hứng thú gì với văn hóa ngoại quốc nên chưa từng tới đây, bất quá tửu lâu được xây rất cao, trên đó luôn được treo đèn lồng rực rỡ, đứng từ rất xa đã có thể nhìn thấy.

 

Mà bây giờ nhìn đi nhìn lại vẫn chẳng thấy gì cả.

 

"Có phải đã đi nhầm đường rồi không?" Trần Nghiêm nghi ngờ.

 

Là người từ bên ngoài đến đây, Nguỵ Tô Thận cũng không thông thạo kinh thành lắm, nghe vậy cũng khẽ nhíu mày một cái.

 

Lúc này một lão binh lên tiếng: "Đi tiếp về phía trước là tới, ta đã từng đi qua một lần".

 

Nguỵ Tô Thận bán tín bán nghi đi về phía trước vài bước, liền nhìn thấy phía trước có một đám người vây quanh, người của nha môn cũng ở, đang khẩn trương sơ tán dân chúng.

 

Người khác thì rút lui ra ngoài, còn bọn họ đi ngược lại vào trong, người của nha môn chưa từng gặp thái tử, nhưng bọn họ từng gặp qua Trần Nghiêm, liền vội vàng bước lên hành lễ.

 

Nguỵ Tô Thận cố ý đổi sang thường phục, ở trong tình hình này, làm bại lộ thân phận của thái tử là hành động không sáng suốt, Trần Nghiêm không tiết lộ thân phận của Nguỵ Tô Thận, chỉ nghiêm mặt hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Thật ra không cần đám quan binh nói, dùng mắt nhìn cũng biết, tửu lâu vốn rất khí phái lúc này đã trở thành một đống đổ nát.

 

Nói là bị san bằng thành bình địa cũng không khoa trương.

 

"Hình như là động đất, còn nguyên nhân cụ thể vẫn chưa xác định được". Quan binh đứng nói chuyện cũng cảm thấy lý do này rất vô lý, lần nào động đất thì dân chạy nạn cũng phải tính bằng đơn vị hàng nghìn, sao lần này chỉ có một cái quán rượu bị ảnh hưởng?

 

Thế Trần Nghiêm mới biết những lời thái tử nói ban nãy không phải là nói chuyện giật gân, thậm chí mức độ còn nhẹ hơn so với thực tế, hắn nhíu mày hỏi: "Có người nào bị thương vong không?"

 

"Không có". Vẻ mặt của quan binh có chút vi diệu: "Trước khi tửu lâu bị sụp đổ, có người hét lên tòa nhà sắp sập, tửu lâu cũng rung lắc, đợi tất cả mọi người chạy khỏi rồi mới ầm ầm đổ xuống".

 

Vô cùng có tình người.

 

Trần Nghiêm quét mắt nhìn xung quanh, không phát hiện bóng dáng của Phương Sam.

 

"Có ai nhìn thấy..." Dừng lại một chút, không nhắc tới Phương Sam: "Công chúa nước Việt Tú đâu không?"

 

Quan binh lập tức mở to hai mắt nhìn: "Công chúa cũng ở bên trong sao?"

 

Trần Nghiêm càng nhíu mày sâu hơn: "Mau dẫn người đi tìm".

 

Bất kể thế nào, cũng không thể để công chúa nước Việt Tú gặp chuyện không may dưới chân thiên tử.

 

Bách tính đều bị ép buộc phải sơ tán, nhưng những lời bàn tán rì rầm vẫn truyền tới nơi đây, Trần Nghiêm nhìn chăm chú vào người có thể là người duy nhất biết chuyện, hỏi: "Điện hạ cảm thấy hắn sẽ bắt cóc công chúa đưa đến đâu?"

 

Trong lời nói của hắn đã đem công chúa nước Việt Tú đặt vào vị trí người bị hại, suy nghĩ một chút lại thấp giọng hỏi thêm một câu: "Công chúa... Có khả năng còn sống sót không?"

 

Nguỵ Tô Thận nhìn hắn một cái, thờ ơ ném ra hai chữ: "E rằng".

 

Trần Nghiêm hơi hơi mở to mắt: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

 

Khuôn mặt của hệ thống 333 đột nhiên hiện lên trong não của Nguỵ Tô Thận, cuối cùng anh lãnh đạm nhả ra hai chữ: "Cầu nguyện".

 

"..."

 

Nói xong, Nguỵ Tô Thận xoay người rời đi, nhưng không phải là phương hướng trở về cung, Trần Nghiêm bảo các lão binh ở lại hỗ trợ thu dọn tàn cuộc, đi theo phía sau Ngụy Tô Thận.

 

Chuyện tửu lâu bị sập được lưu truyền cực nhanh, đi trên đường có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba người dân đang tụ tập một chỗ thảo luận, cuối cùng bước chân của Nguỵ Tô Thận dừng lại trước cửa một quán rượu.

 

"Nghe nói quán rượu này là nổi tiếng nhất".

 

Trần Nghiêm gật đầu: "Đã từng có thời gian phụ trách cung cấp rượu cho hoàng cung".

 

Nguỵ Tô Thận cất bước đi vào, người tới quán rượu vào ban ngày không nhiều lắm, ông chủ quán còn tưởng hai người là khách, nở nụ cười chào đón.

 

Vào tửu quán nhưng không lấy rượu, Nguỵ Tô Thận chỉ hỏi: "Có phải có một vị cô nương đến đây mua rượu hay không?"

 

Chủ quán do dự một chút, Nguỵ Tô Thận liếc Trần Nghiêm đang đứng sau lưng.

 

"Còn đứng đó làm gì, mau đưa tiền ra đi".

 

Trần Nghiêm nhíu mày, cảm thấy so với Trương thái y, thái tử cũng không phải là người hiền lành gì, mặt không đổi đưa tiền cho chủ quán: "Nói".

 

Những người chinh chiến xa trường từ trên thân thường vô thức toát ra một chút sát khí, cho dù chỉ là chút ít nhưng cũng khiến ông chủ nơi đây phải sợ hãi: "Đúng là có, ngay trước đây không lâu, hơn nữa..."

 

"Hơn nữa cái gì?"

 

"Cô ấy không đi một mình, trong lòng còn ôm theo một cô nương khác".

 

Lượng tin tức trong câu nói rất nhiều, trong chốc lát Trần Nghiêm không phản ứng kịp.

 

Quay đầu nhìn lại Ngụy Tô Thận, thì người kia đã cất bước đi ra ngoài, có lẽ là vì lúc đi qua hàng cây xanh, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên đỉnh đầu của hắn cũng rọi ra một màu xanh.

 

"Bây giờ phải đi đâu?" Trần Nghiêm giả vờ nhưng không thấy luồng ánh sáng xanh kia.

 

Ngụy Tô Thận: "Đi kỹ viện".

 

"..." Bước chân của Trần Nghiêm khựng lại: "Điện hạ nuôi rùa không?"

 

Nguỵ Tô Thận: "Có ý gì?"

 

Trần Nghiêm: "Thuận miệng hỏi một chút thôi, lần này nước Việt Tú tiến cống không ít thứ gì lạ, nghe nói trong đó có con rùa đen có hai cái đuôi".

 

Hắn không cảm thấy cái này có gì quý giá, nhưng mà từ trước đến nay nước Việt Tú hay có thói quen xem động vật dị dạng thành thánh vật, Thừa Nguyên đế cũng chỉ có thể giải thích thành đây là phần thiện ý của bọn họ.

 

Hiện tại trong mắt Trần Nghiêm cảm thấy con rùa lông xanh kia rất thích hợp với thái tử.

 

Ban ngày kỹ viện thật sự vắng vẻ, có nhiều phường lớn ban ngày còn không thèm mở cửa.

 

Lúc ra khỏi nhà, Nguỵ Tô Thận luôn quán triệt một quy tắc làm việc: khi lý lẽ không thông thì dùng tiền để đập.

 

Người ở bên trong nhận tiền, mặc dù không phải thời gian kinh doanh, cũng nhanh chóng để bọn họ vào.

 

Nguỵ Tô Thận: "Lão bản của các ngươi đâu?"

 

Có thể được Phương Sam thuê tới để phụ trách hoạt động của kỹ viện, đương nhiên người này phải có bản lĩnh đặc biệt, gã cười híp mắt nói: "Vừa vặn hôm nay lão bản không ở đây".

 

Nguỵ Tô Thận: "Ngươi đánh không lại ta".

 

Trước khi người đó kịp mở miệng, anh lại chỉ vào Trần Nghiêm, nói thêm: "Những người ở đây cũng đánh không lại hắn".

 

Đồng thời còn móc ra một thỏi vàng: "Cho trả lời lại lần nữa".

 

"..."

 

Sau mười mấy hơi thở, Nguỵ Tô Thận được người chuyên dẫn đường của kỹ viện dẫn tới bên trong nội viện.

 

Hoàn cảnh bên trong khá yên tĩnh, một cô nương xinh đẹp đang tựa vào gốc cây nghỉ ngơi một chút, mùi vị rượu tản ra từ trên người, từ rất xa đã có thể nghe thấy.

 

Phương Sam đang ngủ rất say, vị trí cũng được chọn lựa tỉ mỉ, có thể vừa đón được ánh nắng nhẹ, đôi lúc còn có gió nhẹ hiu hiu thổi qua. Giữa không khí vô cùng tươi đẹp này, đột nhiên tất cả ánh sáng đều biến mất, độ ấm của ánh mặt trời không còn sót lại chút gì.

 

Phương Sam vô thức vung vẫy tay, giống như đang muốn đánh đuổi một con ruồi rất đáng ghét, nhưng không thành, hắn mới mở hai mắt ra thành một khe nhỏ... Một gương mặt đẹp trai đột nhiên phóng to ở trước mắt. Hắn lập tức giật mình một cái, hai tay ôm lấy đầu, nhưng ngay một giây sau chuyển sang ôm bụng: "Tôi đã mang thai con của anh rồi, anh không được đánh tôi!".

 

"..."

 

Trần Nghiêm quan sát kỹ biểu cảm của Nguỵ Tô Thận, nhận ra người kia không chỉ muốn đánh người mà còn muốn đánh cho chết.

 

Phương Sam mơ màng đứng dậy: "Thiên nữ tán hoa".

 

Nói cho xong còn tự mình phối âm thanh: "Tút tút tút tút..."

 

Một loạt nắp chai từ trong miệng hắn ***** ngoài.

 

Ngụy Tô Thận không kịp chuẩn bị suýt nữa bị đập vào mặt, Trần Nghiêm phản ứng cực nhanh, đẩy người bên cạnh sang bên hô lên: "Điện hạ cẩn thận!" Trong lòng thì kinh hãi, vậy mà có người lén giấu ám khí ở trong miệng, lại còn giấu được nhiều như vậy.

 

Nhưng điều khiến người ta rợn tóc gáy hơn nữa chính là, thái tử vậy mà vẫn nhịn, không có rút kiếm ban cho cái chết tại chỗ.

 

"Nhìn tôi này". Ngụy Tô Thận đỡ lấy hai vai của Phương Sam, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

 

Phương Sam dùng ngón tay chống hai con mắt bởi vì say rượu mà híp cả lại, gật đầu không ngừng: "Anh đẹp trai quá đi".

 

Đôi mắt sáng lấp lánh, giống như tràn đầy trong mắt chỉ có hình bóng một người.

 

Trần Nghiêm ở bên cạnh vô thức quay đầu đi, thở dài cảm thán một câu, đàn ông đẹp đến mức này đúng là tội lỗi.

 

Quả nhiên, Trương Thái y có thể sống được đến hôm nay, cũng là cả một nghệ thuật.

 

Tâm trạng của Nguỵ Tô Thận cũng hòa hoãn đi một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Sam: "Công chúa nước Việt Tú đang ở đâu?"

 

Phương Sam giơ một ngón tay chỉ vào anh, ra vẻ khinh miệt: "Anh dám hỏi thăm người phụ nữ khác ở trước mặt tôi à?"

 

Không nên nói đạo lý với người đang say.

 

Ngụy Tô Thận lặp lại ba lần ở trong lòng, tâm trạng lần thứ hai mới ổn định trở lại: "Đừng có giả ngu với tôi, công chúa đâu?"

 

Phương Sam chìm vào trong suy nghĩ, lặp lại lời anh nói: "Công chúa đâu?"

 

Nguỵ Tô Thận: "Còn sống hay đã chết?"

 

Phương Sam: "Sống".

 

Nguỵ Tô Thận và Trần Nghiêm đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

 

"Bây giờ người đang ở đâu?"

 

Phương Sam mỉm cười nói: "Bán rồi".

 

"...!"

 

Trần Nghiêm phản ứng nhanh hơn so với Nguỵ Tô Thận: "Bán rồi?"

 

Phương Sam đẩy hắn một cái: "Không nên nhại lại ta".

 

Trần Nghiêm vẫn đứng nguyên bất động tại chỗ, nét mặt nhìn không ra gợn sóng, nhưng giọng nói lại có vẻ run rẩy: "Thật sự bán rồi?"

 

Phương Sam móc ra một sấp ngân phiếu thật dày: "Bán được không ít tiền".

 

Chưa nói vừa trưng ra vẻ mặt cần được khen ngợi.

 

"Cô ta muốn chuốc say ta để hủy hoại ta, có qua có lại, ta liền bán cô ta, có phải rất thông minh không?"

 

Trần Nghiêm nhìn về phía Nguỵ Tô Thận, cảm thấy trời cũng sắp sụp rồi, tốt xấu gì người ta cũng là công chúa của một nước, vậy mà nói bán thì bán.

 

Nguỵ Tô Thận ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cậu thật biết làm ăn".

 

Phương Sam lắc la lắc lư: "Tôi biết là anh đang tức giận, nhưng tôi không sợ đâu".

 

Cảm giác được Thái tử đang nằm sát ranh giới nguy hiểm, Trần Nghiêm yên lặng lùi về sau một bước.

 

Giác quan thứ sáu không hoạt động nên Phương Sam vẫn không biết tự giác như cũ: "Có biết vì sao không?"

 

Nguỵ Tô Thận nở một nụ cười lạnh buốt: "Vì sao?"

 

"Bởi vì tôi không biết anh đang tức giận". Phương Sam nâng tay lên, bất thình lình chụp vào ót mình, thẳng tắp ngã xuống.

 

Động tác này cực kỳ lưu loát đẹp mắt, hai người ở đối diện đều tròn mắt kinh ngạc, không thể phản ứng kịp.

 

Nguỵ Tô Thận vẫn đỡ lấy Phương Sam, Trần Nghiêm cười nhạt trong lòng, thảo nào không sợ, dù sao cũng không đến mức tức giận với một kẻ đã té xỉu.

 

"Tìm công chúa quan trọng hơn". Trần Nghiêm sau khi đồng tình với thái tử từ tận đáy lòng thì nghiêm mặt nói: "Cố gắng hết sức tìm ở nơi cô ấy đã từng xuất hiện".

 

Nguỵ Tô Thận gật đầu.

 

Trần Nghiêm thở dài một hơi: "Từ góc nhìn của điện hạ, công chúa có khi nào bị bán vào kỹ viện hay không?"

 

Nói không chừng là kỹ viện mà bọn họ đang đứng đây.

 

Nguỵ Tô Thận khẽ phất tay áo, bằng sự hiểu biết của anh đối với Phương Sam, khả năng lớn nhất chính là đưa người đi làm lao động khổ sai, kiểu như đào mỏ các loại ấy.

Bình Luận (0)
Comment