Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 161

Dưới tình huống bình thường, đây hẳn là lúc để cẩn thận cảm nhận hương vị của nụ hôn.

 

Nhưng mà Phương Sam lại chẳng có thời gian rảnh rỗi mà chú ý, Người ta nói hôn là khoảnh khắc khiến cho suy nghĩ trống rỗng như bị điện giật, nhưng trong đầu hắn lại tạp niệm vô số, giữa bách chuyển thiên hồi, có hai câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu hắn.

 

-- Ký chủ có phải bị thứ dơ bẩn ám vào người không?

 

-- Ký chủ có phải bị hỏng não rồi không?

 

Sự ấm áp trên cánh môi rời đi, Phương Sam nhéo một cái thật mạnh lên đầu vai của thiếu nữ phía sau, nghe được tiếng kêu đau mới xác định không phải mình đang nằm mơ.

 

Lúc này Ngụy Tô Thận đang ở trạng thái cực kỳ bình tĩnh, lãnh đạm hỏi: "Làm sao?"

 

Phương Sam thu hồi vẻ khiếp sợ còn lại trong mắt, dùng giọng dò xét hỏi: "Điện hạ?"

 

Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu: "666."

 

Không phải là đồ giả mạo ... Phương Sam nhướn mày, xem ra ký chủ thực sự phát điên rồi.

 

Từ lúc Ngụy Tô Thận hôn tới, tên thái giám đã cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân, giả bộ như không nhìn thấy thứ gì. Còn thiếu nữ thì do tuổi vẫn còn quá nhỏ, không thể che giấu được cảm xúc hoàn toàn, cứ trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm hai người.

 

Ngụy Tô Thận lạnh giọng hỏi: "Nhìn đủ chưa?"

 

Thiếu nữ như mới tỉnh từ trong mộng: "Các, các người..."

 

Ngụy Tô Thận: "Đêm tân hôn trải qua ở đâu là do Cô quyết định".

 

Phương Sam vốn là người không có dây thần kinh xấu hổ, nghe vậy liền tùy tiện tiếp lời: "Đúng thế, trên giường thì thoải mái, trong bụi hoa thì lãng mạn."

 

"..."

 

Quý nữ được giáo dục lễ nghi bài bản, chưa từng nghe những lời thô tục như vậy, lập tức xấu hổ đến mức đỏ cả tai, quên cả phép tắc, trực tiếp chạy biến đi.

 

Ngụy Tô Thận liếc mắt nhìn tiểu thái giám sau lưng, người kia thức thời lui xuống.

 

Phương Sam: "Bắt đầu luôn không?"

 

Hắn rất tích cực chủ động chạy đến trước mặt Ngụy Tô Thận, quần áo đỏ rực trong gió đêm tung bay.

 

Hệ thống ngày thường cũng rất yêu thích màu đỏ, nhưng rất ít khi mặc màu đỏ chính thống như thế.

 

Ngụy Tô Thận thu hồi lại sự kinh diễm trong ánh mắt, trở lại khuôn mặt lạnh tanh thường ngày: "Nói chuyện chính sự".

 

Phương Sam cười tươi rói: "Thật sự không muốn cân nhắc à?"

 

Có trong nháy mắt, Ngụy Tô Thận bị sắc đẹp làm mê hoặc, lời từ chối nói ra không dứt khoát: "Nói chuyện chính sự trước đã".

 

Phương Sam tìm một chỗ yên tĩnh vẫy vẫy tay: "Qua đây".

 

Ngụy Tô Thận ngồi xuống bên cạnh hắn: "Lúc trước chúng ta đã thảo luận chuyện làm hoàng đế một ngày, chuyện này cần phải có Thừa Nguyên đế phối hợp".

 

Phương Sam: "Có ý tưởng gì rồi?"

 

Ngụy Tô Thận chậm rãi nói ra một cái tên: "Lý Sơn".

 

Phương Sam làm động tác cắt cổ: "Là kẻ bị hoàng đế ***** kia?"

 

Ngụy Tô Thận: "Cậu biết nhiều đấy".

 

Phương Sam: "Trần Nghiêm có nói qua vài chuyện".

 

"Lý Sơn là người của An Vương". Ngụy Tô Thận nói.

 

Ký ức của nguyên chủ về An Vương cũng không ít, đây từng là người cạnh tranh nặng ký cho ngôi vị hoàng đế, nhưng không ai ngờ cuối cùng Tiên Hoàng lại đem ngôi vị hoàng đế truyền cho tam hoàng tử không đáng chú ý nhất lúc bấy giờ, cũng chính là Thừa Nguyên đế sau này.

 

"An Vương vẫn chưa từ bỏ ý định với ngôi vị hoàng đế, nhất là trong tình huống con nối dòng của Thừa Nguyên đế đơn bạc". Ngụy Tô Thận nói: "Lý Sơn là một con cờ ngầm của An Vương, nếu như trước đây Trần Nghiêm chết, người có khả năng thay thế vị trí của Trần Nghiêm nhất chính là hắn ta".

 

Phương Sam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Nếu vậy, An Vương sẽ có được sự ủng hộ từ quân đội".

 

"Kết quả lại thất bại trong gang tấc". Ngụy Tô Thận nở nụ cười chế giễu: "Mấy năm nay An Vương cố gắng tỏ ra khiêm tốn, hoàng đế muốn mượn cớ xử lý hắn ta cũng không tìm được".

 

Phương Sam: "Thừa Nguyên đế đang ở độ tuổi tráng niên, An Vương nếu muốn làm phản, *****ên phải tìm biện pháp làm suy yếu sức khỏe của Thừa Nguyên Đế".

 

Ngụy Tô Thận: "Thức ăn trong cung được kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, tổng quản thái giám bên cạnh hoàng đế lại rất am hiểu các loại độc dược, trước đây muốn ra tay đã rất khó".

 

Ánh mắt Phương Sam khẽ động: "Nước Việt Tú?"

 

Ngụy Tô Thận: "Nước Việt Tú giỏi nhất dùng cổ độc, hợp tác với bọn họ cũng coi như là một lựa chọn không tệ".

 

Phương Sam đoán được phần lớn kế hoạch của anh: "Ký chủ muốn thuyết phục Thừa Nguyên đế tương kế tựu kế?"

 

Ngụy Tô Thận: "Khi con người rơi vào thế yếu, họ sẽ có thể thấy rõ rất nhiều chuyện".

 

Phương Sam: "Quan trọng là phải làm thế nào để cho Thừa Nguyên đế đồng ý với kế hoạch này".

 

"Hướng dẫn từng bước". Ngụy Tô Thận nói vào trọng điểm, nói được một nửa, anh lại duỗi tay bắt lấy bàn tay đang duỗi vào trong cổ áo mình: "Nghe cho nghiêm túc".

 

Phương Sam: "Tôi đang nghe mà".

 

Ngụy Tô Thận: "Lặp lại một lần xem".

 

Phương Sam nhướng mày, nhanh chóng lặp lại mấy câu ban đầu một cách trôi chảy, càng về sau âm thanh càng nhỏ dần, vừa nói vừa để tâm liếc trộm vẽ mặt của đối phương, xác định trên nét mặt của Ngụy Tô Thận không có ý bảo hắn dừng lại, hô hấp dần dần không đủ.

 

Lúc đầu còn nghe kỹ, sau đó lại mải đùa giỡn, Phương Sam dĩ nhiên không biết Ngụy Tô Thận nói gì tiếp theo, sau khi thấy lừa dối qua cửa không có kết quả, hắn dùng vẻ mặt âm trầm nói: "Nếu ký chủ còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ để mất tôi đó".

 

Ngụy Tô Thận vẫn thờ ơ.

 

Phương Sam than nhẹ một tiếng, đổi sang giọng ngọt ngào nịnh nọt: "Trên đời này không có người nào giống như ký chủ cả, giúp tôi lưu danh sử sách, diễn kịch cùng tôi, còn sẵn sàng dọn dẹp tàn cục khi tôi gây họa nữa".

 

Thấy ánh mắt của đối phương có dao động, tưởng đâu lời nói của mình đã làm cho đối phương cảm động, đang định tiếp tục không ngừng cố gắng, Ngụy Tô Thận Đã nhìn thấu ý nghĩ của hắn, vạch trần thực tế không chút thương tình: "Tôi đang tự thương cảm cho bản thân".

 

"..."

 

"Không cần lo lắng cho tâm trạng của tôi đâu". Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Tiếp tục đi".

 

Phương Sam cũng không thích một mình độc diễn, đành ngừng đề tài này lại.

 

Thẳng đến khi trời sắp sáng, hai người mới trở về, những người canh giữ bên ngoài tẩm điện cúi đầu không dám nói gì.

 

Thời gian không đến một chén trà, đã có người đến thu khăn tay.

 

Ngụy Tô Thận: "Đêm qua ta cùng Thái tử phi trải qua ở Ngự Hoa Viên, không có khăn tay".

 

"..."

 

Trước đó Phương Sam đã bảo anh nhỏ một chút máu, nhưng Ngụy Tô Thận không đồng ý, vốn còn tưởng đối phương có cách giải quyết cao tay nào đó chứ.

 

Trong cung người không thể đắc tội nhất chính là những ma ma phụ trách dạy quy củ, ai gặp cũng phải nể mặt ba phần, nghe Ngụy Tô Thận nói một câu như vậy, ma ma phải cố gắng lắm mới giữ được vẻ mặt bình tĩnh: "Xin điện hạ đừng đùa như vậy".

 

Ngụy Tô Thận phẩy tay bảo bà ta trở về phục mệnh: "Ta mệt rồi".

 

Lúc ma ma đi ra cửa, hai chân vẫn run rẩy, đợi ma ma đi xa, Phương Sam mới lơ đãng nói: "Sợ là bà ta sẽ đến chỗ thái hậu mách lẻo về tôi".

 

Ngụy Tô Thận: "Liên quan gì đến cậu?"

 

Phương Sam cười nói: "Thí dụ như chuyện tôi dụ dỗ thái tử điện hạ buông thả bản thân chẳng hạn".

 

Ngụy Tô Thận lắc đầu, nhìn sắc trời bên ngoài một chút: "Thu thập một chút. Chuẩn bị đi thỉnh an".

 

Tin tức trong hoàng cung luôn được lan truyền rất nhanh, lúc Ngụy Tô Thận mang Phương Sam đi thỉnh an, sắc mặt của Thừa Nguyên Đế có hơi cổ quái: "Tối hôm qua..."

 

Ngụy Tô Thận: "Có rất nhiều chi tiết tỉ mỉ không tiện tiết lộ".

 

Trước khi anh mở miệng, Thừa Nguyên đế đã lấy tay đè lại thái dương trước, dù vậy, sau khi Ngụy Tô Thận nói xong, khóe mắt của ông vẫn không nhịn được mà giật một cái.

 

"Thân làm thái tử phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, phải làm tấm gương tốt".

 

Ngụy Tô Thận. "Nhi thần từ trước đến nay vẫn như vậy, chỉ là gần đây tìm được một vài thú vui mới".

 

Thừa Nguyên đế nhớ lại sở thích đắp chăn nói chuyện thuần khiết của thái tử trước đây, bỗng nhiên có thể chấp nhận được sự hoang đường bây giờ của hắn.

 

Kiềm chế lại những lời vốn muốn nói, lại ban cho vài thứ, trong lúc đó vẫn liếc mắt nhìn Phương Sam, người kia hơi hơi khom người một cái rồi tìm cớ lặng lẽ lui ra.

 

Thừa Nguyên đế thầm than trong lòng, Trần Liễu Liễu này đúng là biết quan sát sắc mặt người khác, chỉ tiếc tính tình trước kia quá mức ly kinh phản đạo.

 

"Tốt nhất là con nên có chuẩn bị tâm lý". Thừa Nguyên đế dặn dò: "Có lẽ sắp tới diễm phúc sẽ không cạn".

 

Ngụy Tô Thận khẽ nhíu mày một cái, chợt nghe Thừa Nguyên đế lại nói: "Chắc chắn thái hậu đã biết chuyện hoang đường của con, bà ấy không trực tiếp đi tìm con, nhưng nhất định sẽ gây áp lực với thái tử phi".

 

Trách mắng chỉ là mức độ nhẹ nhất, khả năng lớn hơn sẽ là ban thưởng cho một hoặc hai thị thiếp.

 

"Hơn nữa..." Hoàng đế ngừng một chút: "Có khả năng nước Việt Tú vẫn còn thủ đoạn, em gái của Lệ Phi cũng có thể có chủ ý với con, gần đây sẽ không thiếu người dâng người lên cho con".

 

Trước đây thái tử không biết đến tình ái, những kẻ có tâm địa khó đoán sẽ có thể áp dụng cách tiếp cận gián tiếp, hiện tại thì khác, muốn khống chế ý nghĩ của một người đàn ông hoặc là những ý niệm xung quanh hắn, thì ra tay từ phụ nữ là thuận tiện nhất.

 

Ngụy Tô Thận: "Nhi thần sẽ chú ý".

 

Thừa Nguyên đế không biết đang nghĩ đến điều gì, trong ánh mắt thoáng qua vài phần buồn lo vô cớ: "Sắc đẹp hại người, nữ tử trong cung đều là vạn người chọn một, có yêu mị, có dịu dàng, nhưng sẽ luôn có người hợp với con, một ngày nào đó, con sẽ gặp được một người mà mình không thể từ chối, một khi không giữ vững được lòng mình, con sẽ gặp phải kiếp nạn".

 

Ngụy Tô Thận cúi đầu như đang suy nghĩ.

 

Thừa Nguyên đế cũng không vội thúc giục, một lát lâu sau mới hỏi: "Nếu thật sự có một ngày như vậy, con sẽ lựa chọn lấy hay bỏ?"

 

Ngụy Tô Thận: "Tình huống mà phụ hoàng lo lắng sẽ không xuất hiện".

 

Thừa Nguyên đế bật cười: "Tâm tính thiếu niên".

 

Ngụy Tô Thận: "Nhi thần đã sớm nghĩ ra đối sách".

 

"Ồ?" Không ngờ anh lại có câu trả lời này, Thừa Nguyên đế nhướng đuôi lông mày: "Đối sách gì?"

 

Ngụy Tô Thận: "Thích đàn ông".

 

"..."

 

Một chiếc bình sứ bị ném thẳng vào cửa, một phần mảnh nhỏ văng ra ngoài, đám cung nhân đứng ngoài điện đều câm như hến, Thừa Nguyên đế không phải chưa từng nổi giận, nhưng tức giận đối với thái tử như vậy vẫn là lần *****ên.

 

Lúc Ngụy Tô Thận đi ra, trên mặt vẫn là vẻ bình thản, hai chân của cung nhân đều run rẩy, tận đáy lòng đều khâm phục khả năng chịu đựng áp lực của thái tử.

 

Xa xa cảnh xuân tươi đẹp, Phương Sam vẫn chưa đi xa, đang quay người lại nhoẻn miệng cười với anh, phối hợp với cành hoa đang cầm trong tay, đúng chuẩn tư thái ngắt hoa cười nhẹ y như trong sách.

 

Ngụy Tô Thận hơi ngẩn ra, sau đó đi tới.

 

Phương Sam: "Sao nhanh như vậy đã ra rồi?"

 

Ngụy Tô Thận trả lời thản nhiên: "Bị đuổi ra ngoài".

 

Phương Sam vô cùng kinh ngạc: "Ký chủ đã làm gì vậy?"

 

Ngụy Tô Thận kể lại những chuyện vừa phát sinh, không thiếu một chữ.

 

Phương Sam tỏ vẻ bất bình thay anh: "Bệ hạ cũng có chút vô lý rồi".

 

Theo như hắn lấy, quyết định này của Ngụy Tô Thận cũng không sai, có thể lẩn tránh được nguy cơ xuất hiện một yêu cơ hại nước, lại có thể đảm bảo không trở thành Trụ Vương thứ hai.

 

Ngụy Tô Thận vừa mới đối mặt với Thừa Nguyên đế, vốn chỉ thuận miệng nói vậy, bây giờ thấy hệ thống đang bênh vực cho mình, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Không phải tất cả mọi người đều có góc độ nhận định vấn đề giống cậu".

 

Phương Sam ngược lại bật cười nói: "Quả nhiên ánh mắt của tôi không tệ".

 

Ngụy Tô Thận không biết tại sao hắn lại nói vậy.

 

Phương Sam: "Ký chủ không giống với những người khác".

 

Dứt lời, dùng ánh mắt nhìn Ngụy Tô Thận như nhìn một món hàng quý hiếm.

 

"Đa tạ thưởng thức". Ngụy Tô Thận không mặn không nhạt nói một câu.

 

Phương Sam từ tận trong lòng sinh ra vài phần cảm thán, nếu như là trước đây, ký chủ nhất định sẽ nhẹ nhàng ồ một tiếng, xoay người bỏ đi, hiện tại đã có thể không đổi sắc mặt nói tiếp, nhìn từ góc độ này, sức chiến đấu đã mạnh hơn nhiều.

 

Đêm qua hai người đều quá không quy củ, cũng như Thừa Nguyên đế đã dự đoán, sáng nay thái hậu đã sai người đưa tới hai mỹ nhân, nhưng bà vẫn không làm quá tuyệt tình, mà để hai mỹ nhân đến bên cạnh Phương Sam để hầu hạ.

 

Một phần là để cảnh cáo, phần quan trọng hơn là để rèn luyện thủ đoạn cho hắn--- Làm sao để giải quyết được tai họa ngầm, dưới tình huống không chọc giận thái tử, đây là tố chất cơ bản để thành Thái Tử Phi.

 

Hai nữ nhân xinh đẹp mỗi người một vẻ, vốn tưởng rằng sẽ gặp phải đủ loại chèn ép, nhưng tình hình thực tế lại hoàn toàn ngược lại: hình như thái tử rất có địch ý đối với các cô, một lần thậm chí còn kiếm cớ suýt nữa đuổi các cô ra khỏi Đông Cung, ngược lại thái tử phi thì đối với các cô lại che chở trăm bề, lúc nào cũng tận tâm tận lực che chở.

 

...

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Ngụy Tô Thận: Luôn có điêu dân muốn vợ của ta ngoại tình!

Bình Luận (0)
Comment