Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 168

Trần Nghiêm cảm thấy nếu tiếp tục ở lại, sớm muộn gì cũng bị cặp vợ chồng giả này chọc cho tức chết, bèn nói một câu hạ quan xin cáo lui, sau khi Ngụy Tô Thận gật đầu liền vung ống tay áo lạnh mặt đi mất.

 

Phương Sam thì lại đặt sự chú ý vào đồ ăn, tâm trạng bình thản.

 

Ngụy Tô Thận: "Chuẩn bị đụng xe ăn vạ thế nào?"

 

Phương Sam cười cười: "Để cho cô ta tới đụng chúng ta". Vừa nói vừa đón nhận ánh mắt của Ngụy Tô Thận: "Nghe nói hôm qua nước Bách Tề tiến cống không ít thứ tốt, không bằng điện hạ cùng ta đi xem một chút?"

 

Giọng nói yêu kiều đến mức có thể chảy ra nước.

 

Diễn xuất của Phương Sam, Ngụy Tô Thận đã lĩnh hội rất sâu, liền gật đầu dựa theo ý của hắn.

 

Thừa Nguyên đế ưa sạch sẽ thuần khiết, nên các phi tần trong cung dựa theo sở thích của ông ăn mặc rất đơn giản, quần áo đều lấy màu xanh nhạt hoặc màu vàng nhạt làm chủ đạo, rất hiếm thấy ai ăn vận lòe loẹt như Phương Sam vậy.

 

Thật ra bọn hạ nhân rất thích vị thái tử phi này, không vì điều gì khác, chỉ vì y phục lộng lẫy này.

 

Mỗi ngày nhìn mãi một cảnh dễ sinh chán, đột nhiên có một màu đỏ rực rỡ chen vào, trong lúc vô tình khiến cho tâm trạng người ta cũng thay đổi.

 

Thừa Nguyên đế cả ngày làm bạn với tấu chương, chẳng cần làm việc tay chân, cũng không cần thay đổi tâm trạng, nhưng khi thấy Phương Sam cũng không tránh khỏi bị cây trâm vàng rực trên đầu của hắn lắc cho hoa mắt.

 

"Con đang có thai, đừng đeo trang sức nặng quá".

 

Phương Sam cúi người hành lễ, cảm ơn ý tốt của Thừa Nguyên đế.

 

Thái tử từ trước đến nay không việc gì thì không vào điện Tam Bảo, Thừa Nguyên đế dừng tay phê duyệt tấu chương, ngẩng đầu nhìn về phía đứa con trai không bớt lo này: "Nói đi, lần này lại vì chuyện gì?"

 

Ngụy Tô Thận: "Mấy ngày nay ngài bận rộn... chính sự, nhi thần lo lắng cho long thể của phụ hoàng".

 

Thừa Nguyên đế: "Nếu trẫm nhớ không nhầm, con mới rời khỏi đây vào một canh giờ trước".

 

Lúc đó người này một khắc cũng không muốn ở lại, nói gì đến hỗ trợ phê duyệt thêm tấu chương.

 

Ngụy Tô Thận giả bộ không nghe thấy, đổi chủ đề, ánh mắt liếc về một cái bình sứ có chút đặc sắc ở trên bàn: "Đồ tiến cống của nước Bách Tề lúc nào cũng tinh xảo".

 

Thừa Nguyên đế nghe ra được ý tứ trong lời của Ngụy Tô Thận, tức cười nói: "Con đây là tham ô, tham đến trên đầu của trẫm à?"

 

Ngụy Tô Thận: "Nhi thần không dám".

 

Miệng thì nói không dám, nhưng ánh mắt thì cứ không ngừng liếc về phía đó.

 

Từ góc độ của Phương Sam, hắn đang suy nghĩ về vấn đề sâu xa hơn, nếu luận về diễn xuất, ký chủ không nhất định sẽ so được với hắn, nhưng bản lĩnh đo lòng người lại cao hơn hắn một bậc.

 

Dù Thừa Nguyên đế có thương yêu thái tử đi chăng nữa thì cũng là một vị đế vương, Ngụy Tô Thận để lộ ra sự chán ghét với tấu chương mặc dù sẽ khiến người ta quan ngại rằng thái tử làm việc không đàng hoàng, nhưng nhìn từ một góc độ khác, lại khiến cho Thừa Nguyên đế cảm thấy an tâm hơn.

 

Nghĩ đến đây, Phương Sam nhẹ nhàng thở dài, mọi người sống 'kỹ nữ' đến mức kỹ nữ còn phải hổ thẹn.

 

Chỉ có một mình hắn là 'kỹ nữ' trước sau như một!

 

Thừa Nguyên đế sai tổng quản thái giám mang những vật phẩm tiến cống của nước Bách Tề từ trong kho ra để thái tử lựa chọn.

 

Ngụy Tô Thận chọn vài món trang sức, ngay tại chỗ đeo lên cho Phương Sam, cổ tay trắng nõn kết hợp với mã não, đẹp đến cực độ mà vẫn giữ được sự thanh khiết.

 

Thừa Nguyên đế cũng phải thừa nhận, thái tử phi đúng là có sức hấp dẫn mê người, cũng khó trách hai vị thị thiếp do thái hậu lựa chọn lại không lọt được vào mắt thái tử.

 

Ngụy Tô Thận lại chọn từ trong đó ra thêm một cái vòng tay: "Cái này tặng cho Lệ phi nương nương đi".

 

Thừa Nguyên đế nghe vậy thì hơi thay đổi sắc mặt, dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn.

 

Nụ cười của Ngụy Tô Thận không tới đáy mắt: "Gần đây có một vài tin đồn không được tốt lắm, cho nên nhi thần sẽ lấy danh nghĩa của mình tặng đi".

 

Nói rồi cho người bọc lại cẩn thận, trực tiếp sai một tiểu thái giám bên cạnh đưa đi.

 

Thừa Nguyên đế nhíu mày: "Người ở trong cung lại đang nói bậy gì nữa?"

 

Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Chuyện bất hòa giữa nhi thần và Lệ phi cũng là sự thật".

 

Thừa Nguyên đế bật cười: "Con cũng thành thật đó".

 

Muốn tặng đồ lại không muốn tự mình bỏ ra, ngược lại còn đoạt đồ trong tay của phụ hoàng mình.

 

Ngụy Tô Thận nói: "Bên ngoài vẫn phải làm cho tròn". Nói xong lại kịp thời bổ sung một câu: "Đồ trong kho riêng của nhi thần đều đã cho thái tử phi cả".

 

Thừa Nguyên Đế cười mắng một câu: "Lợi thì ngươi hưởng, danh tiếng tốt ngươi cũng lấy, cút đi".

 

Ngụy Tô Thận nghe lời dẫn Phương Sam rời đi.

 

Cung nhân nhìn thấy bọn họ đều cẩn trọng hành lễ, ánh mắt quét đến bàn tay đang nắm chặt của hai người, không ai mà không cảm thán một câu cảm tình của thái tử và thái tử phi thật tốt.

 

Cặp vợ chồng giỏi đóng kịch vẫn cứ bình thản đi trên con đường của bọn họ.

 

Giữa đường, Phương Sam quay đầu nhìn anh: "Thật ra cảnh trong cung là đẹp nhất kinh thành".

 

Người khác cảm thấy buồn chán là bởi vì bị bức tường cung thật cao kia che chắn.

 

Ngụy Tô Thận gật đầu: "Đúng là rất đẹp".

 

Cảnh Nam Sơn cũng rất đẹp, thế nhưng lại là vẻ đẹp hoang dã, phong cảnh thiên nhiên như vậy ở đâu cũng có thể nhìn thấy được, mà từng ngọn cây cọng cỏ trong hoàng cung đều được trải qua chăm chút tỉ mỉ.

 

Phương Sam: "Thật ra cũng giống nhau thôi, phong tình vạn chủng bên ngoài cũng kém xa một hệ thống đã được thiết lập sẵn".

 

Ngụy Tô Thận khẽ nhắm mắt lại.

 

Lại sắp làm trò nữa rồi.

 

Phương Sam: "Tôi lại là hệ thống ưu tú nhất trong các hệ thống, mấy năm liên tục đều được đánh giá là 'hệ thống ba tốt'".

 

Ngụy Tô Thận dừng chân lại, tuy anh cũng không biết thế giới mà Phương Sam đã sinh sống, nhưng mấy chữ 'hệ thống ba tốt' thấy thế nào cũng không liên quan đến Phương Sam.

 

Phương Sam nhấc tay làm động tác xin thề: "Là thật đó, nhưng mà là chuyện của nhiều năm trước rồi".

 

Ngụy Tô Thận tránh không được sinh ra vài phần tò mò, từ 'hệ thống ba tốt' đến việc say rượu bỏ bê công việc, cú chuyển ngoặt quá gắt đó.

 

Phương Sam thờ ơ nhún vai: "Đừng nhìn tôi như vậy, trước đây có thể đã từng làm chuyện lớn gì đó, nghe nói tôi từng phạm một sai lầm rất lớn, suýt chút nữa chơi sập cả một thế giới".

 

"Nghe nói?"

 

"Không nhớ rõ". Phương Sam lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Phần dữ liệu đó bị xóa mất rồi, theo lý thì gây thương tổn cho thế giới là tội không thể tha thứ, huống chi tôi còn suýt nữa hủy diệt cả một thế giới, đáng lý phải bị tiêu hủy ngay lập tức".

 

Nghe thấy hai chữ tiêu hủy, trái tim của Ngụy Tô Thận vô thức siết chặt: "Sau đó thì sao?"

 

Phương Sam ho nhẹ một miếng: "Cấp trên ráng kéo tôi ra".

 

Ngụy Tô Thận: "Cấp trên?"

 

Phương Sam dường như không tiện nói nhiều thêm, chỉ ví von: "Tục ngữ nói, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, nhưng có thật sự là như vậy không?"

 

Đừng nói là tội như thứ dân, chưa biết chừng người biết chuyện đã bị xử lý nội bộ sạch sẽ rồi.

 

Phương Sam: "Tôi rất được cấp trên yêu thích, chính là cái kiểu thương như con ruột ấy, đương nhiên là không đành lòng mở mắt trừng trừng nhìn tôi bị tiêu hủy".

 

Chẳng những không bị tiêu hủy, mà còn để hắn tiếp tục làm nhiệm vụ dẫn dắt ký chủ, đãi ngộ thế này nói ra có thể hù chết người.

 

Ngụy Tô Thận: "Hệ thống 333 có biết không?"

 

Phương Sam lắc đầu: "Chuyện này là tuyệt mật, chỉ có một vài người biết".

 

Ngụy Tô Thận gật đầu, nói một tiếng thảo nào.

 

Nếu như biết, sợ rằng có cho hệ thống 333 mười cái lá gan, hắn cũng không dám nhận nhiệm vụ treo thưởng để phá hư nhiệm vụ của Phương Sam.

 

Phương Sam kề miệng vào tai anh nói nhỏ: "Thật ra tôi luôn cảm thấy trước đây từng có một tình nhân".

 

"Tình nhân?"

 

Phương Sam gật đầu: "Anh nghĩ xem, tôi trước kia muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, trong tình huống không thiếu thứ gì, chẳng phải sẽ đi theo đuổi thứ mơ hồ gọi là tình yêu sao?"

 

Ngụy Tô Thận nở nụ cười ấm áp, nhưng khiến người ta lạnh toát từ trong ra ngoài: "Đừng suy nghĩ nhiều, qua lâu như vậy rồi, cho dù thật sự có người, cũng đã chết đến mức tro cũng không còn".

 

Phương Sam: "Chỉ là suy đoán thôi".

 

Ngụy Tô Thận giúp hắn vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối: "Không nhớ được là tốt nhất, dù gì cũng chỉ là một người đến tro cũng không còn".

 

Giọng nói rất dịu dàng nhưng khiến người nghe không nhịn được rùng mình một cái.

 

Phương Sam cười gượng: "Chỉ đoán mò thôi mà".

 

Ngụy Tô Thận gật đầu thông cảm: "Chuyện cũ trước kia đều là mây khói".

 

Phương Sam lập tức cam đoan: "Không sai, người yêu cũ cũng là mây khói".

 

Ngụy Tô Thận nở nụ cười quỷ dị: "Không sai, là mây khói của tro tàn".

 

"..."

 

Chuyện không vui nên lướt qua, dữ liệu bị xóa của Phương Sam cũng không thể phục hồi, đương nhiên sẽ không lo sợ không đâu.

 

Ngụy Tô Thận lúc đầu cũng nghĩ như vậy, thế nhưng đêm đó anh lại mơ một giấc mơ, mơ tới thời điểm anh và Phương Sam gặp nhau lần *****ên, người kia cười một cách hồn nhiên, nói rằng có những thứ dù đã quên nhưng gặp lại vẫn sẽ yêu.

 

Không phải là ác mộng, nhưng anh vẫn bừng tỉnh giữa đêm.

 

Ngày hôm sau, Phương Sam tinh thần phấn chấn, thấy vành mắt đen thui của anh còn ngạc nhiên hết một lúc: Là giường không đủ mềm, hay là ngủ nhiều quá nên bị mất ngủ?

 

Phương Sam rót cho anh chén trà: "Có muốn nghe chuyện gì đó giúp tỉnh táo tinh thần không?"

 

Ngụy Tô Thận: "Chuyện gì?"

 

Phương Sam: "Có tin tức từ chỗ Lệ phi, nói rằng cô ta hai ngày nay ăn uống kém, ban đêm hay gặp ác mộng".

 

Ngụy Tô Thận đứng dậy mặc quần áo tử tế: "Nếu đúng như lời của Trần Nghiêm nói, đứa con của cô ta có lẽ không giữ được, lúc này để lộ ra tin tức như vậy có nghĩa là đã sắp có hành động rồi".

 

Phương Sam nhướng mày: "Không phải nằm trong dự liệu của anh à?"

 

Động tác sửa sang quần áo của Ngụy Tô Thận bị khựng lại.

 

Phương Sam: "Ngay trước mặt bệ hạ bảo người ta đưa đồ qua, lại còn lấy danh nghĩa của mình, dưới tình huống Lệ phi không biết chuyện, nếu tự cho là có vài phần thông minh, sẽ nghĩ đến việc dùng đồ anh tặng để vu oan giá họa".

 

Nói rồi lấy một cái rương nhỏ từ dưới giường đưa đến trước mặt của Ngụy Tô Thận.

 

Ngụy Tô Thận mở ra, bên trong là mấy thẻ bài nhỏ, giống hệt thẻ bài mà phủ nội vụ chế tạo, bình thường hoàng đế muốn sủng hạnh người nào sẽ lật thẻ bài của người đó.

 

Phương Sam chỉ vào thẻ bài nói: "Đến lúc sủng hạnh Lệ phi rồi, mau lật thẻ đi".

 

Ngụy Tô Thận không để hiểu được sở thích kỳ quái của hắn.

 

Phương Sam: "Sống phải có cảm giác nghi thức".

 

Cuối cùng Ngụy Tô Thận vẫn lật thẻ bài của Lệ phi theo ý của hắn.

 

Hai ngày sau, Lệ phi sảy thai, Thừa Nguyên đế giận dữ, thái y quỳ đầy đất, lúc tin tức truyền tới đông cung, Phương Sam lắc đầu nói: "Có khi thật sự có báo ứng, cô ta hại chết thái tử, đến bây giờ con của mình cũng mất".

 

Nói đến cũng thấy tà môn, đứa bé của Lệ phi trước kia vẫn luôn bình thường, đột nhiên lại không giữ được, lúc Trần Nghiêm nói cho hắn biết, hắn còn kinh ngạc một chút.

 

Phương Sam căn dặn Ngụy Tô Thận: "Cho nên làm người phải hành thiện tích đức nhiều vào".

 

Ngụy Tô Thận điềm nhiên nói: "Tôi siêu độ cho cậu một lần, công đức đã đủ để xây được tháp bảy tầng".

 

Đứng ở góc độ công bằng mà nói, Phương Sam cảm thấy anh nói rất có lý.

 

"Điện hạ". Tiểu thái giám kính cẩn đứng ở bên ngoài cửa điện, giọng nói không nặng cũng không nhẹ.

 

"Vào nói chuyện".

 

Tiểu thái giám: "Chỗ Lệ phi nương nương nổi sóng rồi".

 

Ngụy Tô Thận biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Có biết là nguyên nhân gì không?"

 

Tiểu thái giám gật đầu: "Nghe nói là Lệ phi sảy thai bởi vì dược vật, bệ hạ tức giận, đang sai người tra xét trong cung".

 

Ngụy Tô Thận cho lui, liếc nhìn Phương Sam, thấy đối phương khẽ cong môi: "Bây giờ bệ hạ vẫn còn thương cô ta vừa mất con, một hồi nữa sẽ không còn như vậy đâu".

 

Nói xong thì đứng lên: "Đi thôi".

 

Ngụy Tô Thận: "Đi xem trò vui à?"

 

Phương Sam không phủ nhận, nhưng chưa đi được mấy bước đã quay đầu lại: "Quên mang đồ nghề rồi".

 

Ngay sau đó, Ngụy Tô Thận nhìn thấy hắn nhét một đống hạt dưa, đậu phộng, kẹo ngọt vào trong tay áo, sau khi ước lượng đủ thì chỉnh trang lại bộ dáng ung dung, chậm rãi đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment