Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 170

Đôi vợ chồng diễn sâu tiêu sái rời đi, trong cung của Lệ phi vẫn rối nùi như cũ.

 

Thái y quỳ dưới đất cảm thấy vô cùng may mắn vì hôm nay có nhiều người tới, cho dù bệ hạ có muốn che giấu chuyện xấu của hoàng thất cũng không thể ***** một lúc nhiều thái y như vậy.

 

Thái y đều chết sạch rồi, trong thời gian ngắn không tìm ra được thái y mới thì ai sẽ đến xem bệnh cho các quý nhân?

 

Lệ phi toàn thân mất hết sức lực, dựa vào đầu giường cười thảm một tiếng.

 

"Chỗ này giao cho ngươi lo liệu". Thừa Nguyên đế liếc về phía Lý Nguyên, hất tay áo định quay người rời khỏi.

 

Lý Nguyên mặt mày khổ sở, bệ hạ đây là tức đến mức chập mạch rồi, dám bỏ lại một mình ông đơn độc trong hậu cung, cho dù Lệ phi phạm vào sai lầm lớn thì cũng vẫn là phi tử của hoàng đế.

 

"Bệ hạ". Lệ phi siết chặt lấy tấm đệm giường: "Nô tì còn có lời cuối cùng muốn nói với ngài".

 

Thừa Nguyên đế không để ý tới.

 

Lệ phi vẫn tự lẩm bẩm nói: "Đã làm người bên gối nhiều năm, ít nhiều cũng có chút tình nghĩa".

 

Bước chân của Thừa Nguyên đế khựng lại, rốt cuộc cũng dừng, nhưng không quay người lại: "Trẫm nghe ngươi nói".

 

Lệ phi định mở miệng, Thừa Nguyên đế lại nói: "Chỉ có một yêu cầu, đừng hỏi tại sao".

 

Lệ phi nghẹn lời, như thể có tảng đá lớn đang chặn nơi ngực.

 

Tại sao bệ hạ lại cưng chiều thái tử nhiều hơn?

 

Tại sao không thể công bằng...

 

Những câu hỏi như thế, Thừa Nguyên đế đã nghe qua vô số lần, cũng đã sớm chán ghét.

 

"Trẫm đã từng ban cho ngươi một ân sủng to lớn".

 

Lệ phi sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng cao lớn đằng trước.

 

Thừa Nguyên đế trầm giọng nói: "Vào lúc ngươi bị nghi ngờ mưu hại thái tử, trẫm đã không lập tức xử lý ngươi".

 

Lệ phi dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của ông dần đi xa.

 

.

 

Bầu trời trong xanh như được tẩy rửa, trên mặt của những người trong cung vẫn giữ nguyên một biểu cảm, Thừa Nguyên đế đột nhiên cảm thấy phiền lòng vô cớ.

 

Đứng ở nơi nào đó một chút, ông lại thay đổi ý định đến thư phòng phê duyệt tấu chương, ngược lại đi về hướng Đông Cung.

 

Chẳng mấy chốc ông đã nhìn thấy hai bóng người ở phía trước, Ngụy Tô Thận và Phương Sam cũng đi không nhanh, vô cùng nhàn nhã tự đắc, thỉnh thoảng còn ngắt một cành hoa, nói cười vui vẻ.

 

Trong lòng Thừa Nguyên đế không nhịn được sinh ra một chút ghen tị, hoàng đế như ông thì cả ngày vất vả, con trai mình mỗi ngày lại có mỹ nhân làm bạn, sống sung sướng biết bao nhiêu.

 

Nhưng nghĩ lại, mỹ nhân này sợ rằng trong thiên hạ không có mấy người có thể chịu được.

 

Tâm trạng vừa khá hơn một chút, chỉ thấy mỗi một bước đi của thái tử phi liền có hai con chim sẻ đuổi theo phía sau. Ban đầu Thừa Nguyên đế còn cảm thấy thật thú vị, nhìn nhiều thêm mấy lần, sau đó phát hiện những con chim sẻ kia bám sát theo từng bước, là do trong tay áo thái tử phi không ngừng rơi ra vỏ hạt dưa.

 

Sắc mặt của ông trong nháy mắt đen thui, liếc mắt ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh, người sau hiểu ý cất cao giọng hô: "Thái tử điện hạ".

 

Ngụy Tô Thận nghe vậy thì quay đầu lại, khiến cho mấy con chim sẻ ở gần đó hoảng sợ bay mất.

 

Liếc mắt nhìn thấy vỏ hạt dưa rơi đầy đất, Ngụy Tô Thận cũng nhanh chóng nhìn thẳng, lạnh nhạt nói: "Ngay cả chim sẻ cũng đuổi theo bước chân của Cô, đây là điềm lành".

 

Lão thái giám cũng không dám ngẩng đầu lên, trong lòng cảm thấy Thừa Nguyên đế không tát cho thái tử một cái ngay tại chỗ quả thật là kỳ tích.

 

Dưới gầm trời này lại có người mở to mắt nói dối như vậy.

 

Trong lòng Thừa Nguyên đế đã vả thái tử mười mấy lần, sau khi dễ chịu được một chút mới mở miệng nói: "Cùng trẫm đi dạo một lát".

 

Nói xong đúng lúc bổ sung thêm một câu: "Thái tử phi đang có thai, cứ về cung nghỉ ngơi trước".

 

Ngụy Tô Thận mặt không đổi sắc: "Cũng tốt". Ánh mắt nhìn sang Phương Sam rất dịu dàng: "Trở về ăn một chút gì đi, đi lâu như vậy nhất định đói bụng rồi".

 

Phương Sam phối hợp diễn xuất, ánh mắt cũng chan chứa tình cảm mà gật đầu.

 

Nhìn thấy cảnh tượng hai người đang lưu luyến chia tay, sự tức giận của Thừa Nguyên đế từ chỗ Lệ phi đã chuyển thành bất đắc dĩ.

 

Không có Phương Sam, giao tiếp giữa cha con càng thêm thuận lợi, ít nhất Thừa Nguyên đế có thể nói những điều mà không cần phải kiêng dè.

 

"Chuyện của Lệ phi con định làm thế nào?"

 

Ngụy Tô Thận: "Cưới nhiều hậu quả khôn lường".

 

Thái giám lặng lẽ lùi ra xa một chút, để đề phòng thái tử bị đá bay ra ngoài thì có thể né kịp.

 

Thừa Nguyên đế lần nữa xác định thái tử đúng là con ruột, lại phải nhịn xuống.

 

"Thuật trị người là năng lực cần phải có của đế vương". Đây là lần *****ên Thừa Nguyên đế chân chính nói về thuật đế vương với thái tử, thái giám đi bên cạnh không dám nghe nhiều, vội vã quỳ xuống tại chỗ, không tiếp tục đi theo bọn họ nữa.

 

Thừa Nguyên đế tiếp tục nói: "Ân uy song hành, phải nhìn thấu được điểm yếu của thần tử".

 

Ngụy Tô Thận gật đầu: "Phụ hoàng yên tâm, nhi thần sẽ cùng thái tử phi sinh thêm vài công chúa, sau này nhìn ai không vừa mắt thì chọn người đó làm phò mã".

 

Con của thái tử và thái tử phi, lại còn là con gái, Thừa Nguyên đế suy nghĩ một chút, cổ họng khẽ động.

 

Lúc này bọn họ chưa đi được bao xa, lão thái giám cũng nghe được đoạn đối thoại của hai người, đối với sự tính toán trong lòng của thái tử đột nhiên trong đầu sinh ra cùng một ý nghĩ với Thừa Nguyên đế.

 

Ngươi thật độc ác!

 

.

 

Đông Cung.

 

Phương Sam đang ăn tổ yến thì có tiếng bước chân truyền đến, còn đang buồn bực không hiểu sao hoàng đế lại thả người về nhanh như vậy.

 

Ngụy Tô Thận đưa cho hắn một chiếc khăn tay, vừa xoa huyệt giữa chân mày vừa nói: "Lau sạch đi".

 

Phương Sam lau sạch vết nước canh nơi khóe miệng, lật tấm thẻ nhỏ ra, dùng bút đỏ vẽ một dấu gạch chéo to đùng lên hai chữ 'Lệ phi': "Đã tiêu diệt được một tên pháo hôi".

 

Dứt lời lại lấy ra một tấm thẻ khác: "Đã đến lúc đưa nước Việt Tú lên lịch trình rồi".

 

Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm vào bụng của hắn.

 

Phương Sam ho nhẹ một tiếng: "Trong tay luôn cần có một con bài tẩy".

 

Ngụy Tô Thận xoa xoa trán, lo lắng nếu cứ để hắn tiếp tục phóng túng như thế này, có khi cái đứa bé không tồn tại kia lại thật sự được sinh ra mất.

 

Phương Sam: "Cùng lắm thì lúc sinh con, anh 'bỏ mẹ giữ con', tôi chưa từng được vào vai em bé bao giờ".

 

Ngụy Tô Thận cười lạnh: "Sau đó sẽ đặt tên cho đứa bé là Ngụy Kỳ Tích?"

 

Phương Sam: "Tôi lại thích cái tên Ngụy Phương Thống hơn, có chiều sâu".

 

Ngụy Tô Thận: "Tổng cộng có ba chữ, một mình cậu chiếm hai chữ?"

 

Sắc mặt của Phương Sam đổi tới đổi lui, trong mắt có sự không cam lòng sau khi bị vạch trần: "Vậy thì gọi Ngụy Kỳ Tích là được rồi".

 

Ngụy Tô Thận vừa nhếch môi thì đột nhiên ý thức được có chỗ nào đó sai sai... Một lúc sau thở dài, lại bị gài bẫy rồi.

 

Như vậy chẳng khác nào ngầm thừa nhận cho đứa bé này sinh ra.

 

Thấy Phương Sam cười đến mức ranh mãnh, lại vì người bị lừa là chính mình, cũng không thể trách được kẻ chủ mưu, chỉ có thể giận chó đánh mèo, Ngụy Tô Thận quét mắt nhìn tấm thẻ bài có tên sứ thần nước Việt Tú: "Nhiều thì bảy ngày, ít thì ba ngày".

 

Dừng lại một chút lại nói tiếp: "Doanh Ngư đã thành công có được cổ trùng, sau khi Lệ phi thất sủng, Đông Cung trở thành thế lực duy nhất, ả ta nhất định sẽ sớm ra tay".

 

Phương Sam điềm tĩnh nói: "Dụ rắn ra khỏi hang, mồi đã có rồi, nhưng vẫn còn thiếu vài thứ".

 

Nếu chỉ dựa vào bọn họ mà dụ dỗ được nước Việt Tú nhảy vào, Thừa Nguyên đế có lẽ sẽ thấy tự hào, nhưng cũng không tránh khỏi sinh ra sự nghi kỵ.

 

Suy nghĩ một chút lại mở miệng nói: "Cho nên trong chuyện này, phải nghĩ cách để lôi kéo Thừa Nguyên đế tham dự vào".

 

Ngụy Tô Thận chỉ ra một người: "Tổng quản thái giám".

 

Phương Sam sờ lên cằm suy nghĩ: "Người này tinh thông dược lý, lại là một trong số ít những tâm phúc mà hoàng đế tin tưởng, để ông ta phát hiện ý đồ hạ độc của Doanh Ngư cũng là một lựa chọn tốt, vấn đề là làm sao mượn được người qua đây, mà không tạo ra nghi ngờ?"

 

Ngụy Tô Thận: "Rất đơn giản".

 

Phương Sam nhìn anh.

 

Ngụy Tô Thận nói: "Ngày mai trang điểm cho tiều tụy một chút".

 

Phương Sam bình thường luôn rực rỡ xinh đẹp, muốn trang điểm cho tiều tụy không phải là chuyện khó, chỉ cần ít đeo mấy cây trâm ngọc, không thoa son là được. Bất quá hắn trời sinh da dẻ hồng hào, chỉ có thể dựa vào lớp phấn dày để che đi, tạo ra sắc mặt tái nhợt.

 

Bởi vì chuyện của Lệ phi, hai ngày nay Thừa Nguyên đế tích tụ không ít tấu chương, đang khổ cực phê duyệt thì có người đến thông truyền thái tử cầu kiến.

 

"Cho vào". Dù thái tử không chủ động tới, Thừa Nguyên đế cũng chuẩn bị sai người đến gọi hắn đến giúp đỡ phê duyệt tấu chương.

 

Ngụy Tô Thận hơi hơi dừng chân ở ngưỡng cửa: "Nhéo tôi đi".

 

"Hửm?"

 

"Nhéo tôi đi".

 

Phương Sam tò mò, đồng thời vươn móng vuốt ra nhéo một cái thật mạnh vào hông anh... Dám không cho tôi uống rượu, dám ngược đãi tôi, dám...

 

Ngụy Tô Thận đen mặt quay đầu sang: "Nhéo một cái là được rồi".

 

.

 

"Phụ hoàng---".

 

Có nhiều người trời sinh giọng trầm dễ nghe, nhưng nếu đột nhiên hét to thì sẽ có hiệu quả chói tai không tưởng tượng được.

 

Thừa Nguyên đế bị một tiếng như sói tru này dọa nhảy dựng, xém nữa thì ném luôn cả bút.

 

"La hét cái gì đấy!".

 

Phương Sam làm bộ làm tịch bước lên phía trước, vẻ mặt ân cần vỗ nhè nhẹ một cái lên cánh tay của Ngụy Tô Thận, giống như đang trấn an.

 

Hai người phối hợp diễn xuất ăn ý đến mức hoàn hảo, Thừa Nguyên đế ý thức được vấn đề không đơn giản, giọng nói cũng dịu đi một chút: "Xảy ra chuyện gì thế?"

 

Ngụy Tô Thận: "Liễu Liễu đột nhiên chán ăn, nuốt không nổi thứ gì cả".

 

Trong tình huống bình thường, phụ nữ mang thai chán ăn là chuyện không thể bình thường hơn được nữa, nhưng đặt lên trên người của Phương Sam thì có thể dùng từ quái dị để hình dung.

 

Đứa con dâu này ăn khỏe cỡ nào, Thừa Nguyên đế đã từng chứng kiến qua.

 

Ngụy Tô Thận: "Nhi thần đã để cho Trương thái y xem qua, nói là khí huyết hư".

 

Đang êm đẹp tại sao khí huyết lại hư?

 

Thừa Nguyên đế hiểu rõ dụng ý của hắn: "Con muốn mượn người bên cạnh trẫm à?"

 

Ngụy Tô Thận gật đầu.

 

Lúc đầu Thừa Nguyên đế định nói gì đó, nhưng bỗng dưng nghĩ đến phương diện khác: "Nói mới nhớ, từ sau yến tiệc lần trước, chưa từng gặp qua Trương thái y".

 

Ngụy Tô Thận mặt không đổi sắc, thầm nghĩ thấy được mới kỳ quái đó, bây giờ phần lớn tinh lực của Phương Sam đều đang dồn vào việc sắm vai thái tử phi rồi.

 

Thừa Nguyên đế chỉ thuận miệng nhắc đến chứ không để trong lòng: "Nếu con đã lo lắng, trẫm sẽ để hắn tới nhìn".

 

Nói rồi hô một tiếng Phúc Hải.

 

Tổng quản thái giám trước khi bước vào, ánh mắt còn dừng trên người của Ngụy Tô Thận thêm vài giây, ông có thể leo lên đến vị trí này trong cung thì cũng tinh ranh sắp thành tinh rồi, gần như ngay lập tức đoán được thái tử không chỉ đơn giản vì lo lắng cho thái tử phi mà đến đây mượn người.

 

Nhưng có một vài chuyện, cho dù hiểu rõ thì cũng chỉ có thể chôn sâu trong lòng, đó mới là đạo sinh tồn.

 

Ngụy Tô Thận: "Nếu thật sự có chuyện, trực tiếp lục soát sẽ làm đánh rắn động cỏ".

 

Thừa Nguyên đế hiểu rõ sự lo lắng của hắn: "Nói suy nghĩ của con một chút nghe xem".

 

Ngụy Tô Thận: "Phúc Hải công công hẳn là cũng biết một chút thủ pháp dịch dung".

 

Trong mắt Thừa Nguyên đế lóe lên tia sáng: "Có con an bài, trẫm cũng bớt lo".

 

Nói rồi quay sang nói với tổng quản thái giám: "Vài ngày tới, ngươi đi theo thái tử".

 

Gần vua như gần hổ, nhưng tổng quản thái giám lại càng muốn ở bên cạnh Thừa Nguyên đế hơn, thái tử mang đến cho ông ta một loại cảm giác... hãm hại khó hiểu.

 

Lại nhìn sang thái tử phi, đúng là có vẻ tiều tụy thật, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện trên khuôn mặt trắng bệt nhỏ nhắn kia thỉnh thoảng sẽ rơi ra phấn, những hạt phấn nhỏ li ti trông như một lớp bụi lơ lửng giữa không trung dưới ánh mặt trời.

 

Tổng quản thái giám hít một hơi thật sâu, quỳ xuống dập đầu với Thừa Nguyên đế: "Mấy ngày nô tài không có ở đây, nhất định bệ hạ phải bảo trọng long thể, nô tài cũng sẽ truyền lại toàn bộ bản lĩnh pha trà cho tiểu Đông tử..."

 

Thừa Nguyên đế ngắt lời ông ta: "Chỉ là để ngươi sang Đông Cung vài ngày thôi".

 

Tại sao lại làm ra vẻ sinh ly tử biệt như thế chứ?

Bình Luận (0)
Comment