Chuyển ngữ: Băng Di
52.
Sau vài ngày nghỉ ngơi liên tục, Ngụy Tô Thận và Phương Sam cuối cùng cũng lấy lại sức.
"Đi ra ngoài dạo một chút đi." Không để ý đến mưa bên ngoài, giọng Phương Sam tràn đầy tang thương, thường xuyên làm ổ một chỗ làm tổn hại tinh thần con người quá lớn.
Ngụy Tô Thận gật đầu, hiếm khi thống nhất ý kiến với hắn.
Vừa mở cửa, đã thấy nhóc mập đứng ở cửa với vẻ mặt ngại ngùng, trên mặt là sự hưng phấn không thể kìm chế: "Anh, anh nợ em một ân tình."
Chưa dứt lời, đã cảm thấy trên trán xẹt qua một làn gió mát, một lát sau, Ngụy Tô Thận rút tay về.
Nhóc mập cạn lời: "Em không bị sốt, anh còn nhớ cô gia sư đó không? Cô ấy thường xuyên nói xa nói gần hỏi em về chuyện của anh..."
Nói đến đây, nhóc mập đắc ý nhướng mày: "Em đã nói với mẹ rồi, chắc cô ấy không ở được bao lâu nữa đâu."
Nghe vậy, biểu cảm của Ngụy Tô Thận thay đổi vi diệu, phía sau Phương Sam cười khẽ, ghé vào tai anh thì thầm: "Đây là muốn ***** hy vọng qua cửa duy nhất của ký chủ từ trong trứng nước."
Ngược lại nhóc mập căn bản không biết mình đã làm việc 'tốt' gì, sau khi ném ra những lời này thì quay lưng chắp tay, như một con công mập đầy kiêu hãnh.
Một lúc lâu sau, Nguỵ Tô Thận thở dài, bỗng có cảm giác như cả thế giới đều đang chống lại mình.
"Em trai anh và Trần Băng Anh không có cơ hội, không có nghĩa là anh cũng không có".
Nguỵ Tô Thận quay người lại, ánh mắt của Phương Sam rất khó đoán: "Theo tôi thấy, bác Nguỵ sẽ không đuổi cô ấy đi dễ dàng đâu".
Nguỵ Diệp nhìn xa trông rộng, trước khi biết rõ ý đồ của Trần Băng Anh thì sẽ không dễ dàng thả đi một ngọn lửa nhỏ để nó có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
"Ý kiến của ông ấy không quan trọng". Nguỵ Tô Thận nói ra hiện thực: "Quan trọng nhất là suy nghĩ của mẹ tôi".
Phương Sam bóp trán, suýt tí nữa quên phần quan trọng nhất.
Y như Nguỵ Tô Thận dự đoán, Khương Mỹ Linh và Ngụy Diệp có sự khác biệt về ý kiến trong chuyện này.
Ngụy Diệp cho rằng, nếu có khả năng là một mối họa, thì giữ dưới tầm mắt quan sát là hợp lý nhất, mà xuất phát điểm của Khương Mỹ Linh lại là sự an toàn của con trai, nếu có nhân tố không xác định thì phải lập tức dập tắt đúng lúc.
Trận mâu thuẫn này vào ngày thứ hai đã có kết quả sơ bộ: Trần Băng Anh tạm thời có thể ở lại.
Sau khi Ngụy Tô Thận nghe nói thì hơi ngạc nhiên, chủ động đi hỏi Ngụy Diệp: "Làm sao cha làm được?"
Ngụy Diệp trầm giọng nói: "Chuyện lớn trong nhà đương nhiên là do tôi làm chủ, các cậu không phải là trẻ con mà cần phải được bảo bọc dưới cánh của cha mẹ".
Nguỵ Tô Thận khẽ gật đầu, ánh mắt dời sang túi hành lý mà ông đang xách.
Nhìn thấu sự băn khoăn của anh, Ngụy Diệp thản nhiên nói: "Mẹ cậu bảo tôi đi ra ngoài ở vài ngày". Dừng lại một chút lại nói. "Tôi sẽ còn trở lại".
Dì Trương giúp mở rộng cửa: "Ông chủ, đi đường an toàn".
Nhóc mập từ trong phòng bếp bưng ra một dĩa bánh ngọt, vẫy vẫy tay: "Hoan nghênh tuần sau lại ghé".
Ngụy Diệp tụt lại phía sau vỗ lên ót cậu một cái, mặt lạnh rời khỏi.
Vấn đề đi hay ở của Trần Băng Anh tạm thời kết thúc, thực chất Nguỵ Tô Thận và Phương Sam hi vọng cô ta cố ý gây ra chuyện lớn gì đó để kiếm điểm vả mặt, nhưng mà dường như Trần Băng Anh vô cùng cẩn thận trong việc này, hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn thăm dò.
Cùng lúc đó, việc kinh doanh đồ chơi tình dục đang phát triển với tốc độ cao, muốn xây dựng một vương quốc đồ chơi tình dục ngầm, cần phải có đủ số lượng khách hàng, mà hiện nay đối tượng bọn họ nhắm đến chủ yếu là tầng lớp thượng lưu, mức tiêu thụ rất cao, nhưng số lượng khách hàng thì không nhiều.
"Giá cả đã quy định sẵn, muốn phổ biến toàn diện e rằng khó có thể". Phương Sam vừa hóng hớt 'phim' về luân lý gia đình của anh vừa nghĩ đến nhiệm vụ: "Hay là triển khai gói dùng thử một lần?"
"..."
Phương Sam nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Tôi không nói đùa đâu, nhiệm vụ chung chung thường có một tiêu chuẩn để so sánh, hoặc là dựa trên doanh số tiêu thụ, hoặc là dựa trên số lượng tiêu thụ, sau khi đạt tiêu chuẩn thì nhiệm vụ sẽ tự động hoàn thành".
Tính cả buổi đấu giá trên du thuyền, kim ngạch tiêu thụ của bọn họ đã đủ khổng lồ, nhưng âm thanh báo hoàn thành nhiệm vụ vẫn chưa vang lên.
"Tính số lượng khách hàng thì còn được, nhưng nếu tính số lượng bán, ký chủ chỉ có một mình, làm vậy tốn sức quá".
Bán gói dùng thử thì nghe có vẻ kỳ quái, nhưng lại là con đường tắt.
Sau công ty và biệt thự, nhà máy nghiễm nhiên trở thành nơi ở thứ ba của Nguỵ Tô Thận. Ngụy Diệp không có ở nhà, có rất nhiều chuyện không cần phải kiêng kị, thỉnh thoảng Nguỵ Tô Thận sẽ trực tiếp mang nguyên liệu về nhà chế tạo ngay trong phòng.
Gói dùng thử là công việc theo dây chuyền, sau khi Nguỵ Tô Thận học được thuật khôi lỗi, mỗi một chi tiết nhỏ đều đạt đến trình độ chính xác nhất.
Phương Sam cảm thấy xót xa trong lòng, việc xây dựng vương quốc là nhiệm vụ hàng ngày tốn thời gian nhất, đã tung ra hàng ngàn mẫu dùng thử trên thị trường mà nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, không tránh khỏi than thở: "Nhiệm vụ lần này đúng là một lời khó nói hết".
Nguỵ Tô Thận đem những mẫu dùng thử mới làm xong đặt sang một bên, ánh mắt nhìn hắn cũng là một lời khó nói hết.
Phương Sam ngửa đầu, lặng lẽ hỏi trời xanh: "Ban đầu cũng không ngờ mặt mũi của mình lại có tác dụng thế này".
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ như gương, xét đến cùng, lần này bọn họ cũng kiếm lợi lớn, đồ chơi tình dục nghe vào tai thì không đứng đắn, nhưng so với mấy lần trước, nhiệm vụ này hoàn toàn có thể hoàn thành bằng lao động chân tay.
Nguỵ Tô Thận mơ hồ cảm thấy, có lẽ đến trước cuối tuần, nhiệm vụ của họ sẽ hoàn thành.
...
Mưa dầm liên miên cuối cùng cũng kết thúc, thời tiết nắng lên khiến cho lòng người cũng phấn chấn hơn.
Nhóc mập lại là một ngoại lệ.
Trần Băng Anh không bị đuổi việc khiến cho cậu vô cùng thất vọng, tiếp tục đau khổ trong việc học hành, thái độ đối xử của Khương Mỹ Linh với Trần Băng Anh vẫn giống như trước, cô ta không phát hiện có bất kỳ chỗ nào dị thường.
Từ ngày đó tình cờ nghe thấy cái tên Bùi Dương từ miệng Ngụy Diệp, tâm tư Trần Băng Anh bắt đầu xao động. Đối với Bùi Dương, không phải là cô không biết gì cả, lúc Trần Phong Đường còn sống, mấy lần có nhắc tới người này, nói rằng ông ấy có con mắt đầu tư rất xuất sắc, đáng tiếc trước đây Bùi Dương cảm thấy Trần Phong Đường luôn làm việc theo cảm tính, nên không tiếp xúc sâu.
Trần Băng Anh có lén lút đi điều tra, vợ của Bùi Dương bây giờ rất trẻ tuổi, gia cảnh bình thường.
Thứ khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, vợ của Bùi Dương có một đứa em trai không có chí tiến thủ, từng đánh bạc thiếu nợ rất nhiều, sau đó Bùi Dương còn giúp cậu ta trả nợ.
Từ trải nghiệm cuộc sống, cô và vợ Bùi Dương có những điểm tương đồng, nếu vận dụng khéo léo sẽ có tác dụng rất lớn.
Nhóc mập giả vờ đi vệ sinh lén lút chạy vào phòng Nguỵ Tô Thận, nói một tràng: "Anh, cô gia sư đó chắc chắn muốn làm mưa làm gió ở nhà mình, từ trước đến nay trong mắt anh không cho phép lọt vào một hạt cát nào mà".
Nguỵ Tô Thận liếc nhìn Phương Sam trong phòng: "Mắt anh đã bị gió cát che mất rồi".
"..."
Lần *****ên nhóc mập sinh ra thần giao cách cảm với anh mình, đúng vậy, chuyện này mà còn có thể chịu đựng được, anh của cậu chắc chắn là Ninja rùa chuyển thế.
Lúc xuống lầu, nhóc mập có quay đầu lại nhìn một cái, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy vẻ mặt của Nguỵ Tô Thận, dường như anh bị chững lại trong nháy mắt.
Thật ra, nét mặt của Nguỵ Tô Thận vẫn bình thản, chỉ là động tác quay người chậm lại một nhịp.
Phương Sam tháo tai nghe ra, lực chú ý bị phân tán sang anh: "Có chuyện gì vậy?"
Nguỵ Tô Thận quan sát tỉ mỉ khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, nhanh chóng đưa ra phán đoán, hiện tại tâm trạng của Phương Sam rất tốt. Sau khi có nhận thức này, anh thật nhẹ nhàng nói: "Nhiệm vụ vừa được kết toán xong".
Phương Sam đầy mong đợi: "So với trước thì thế nào?"
Nguỵ Tô Thận: "Giá trị vả mặt có cao hơn một chút".
Sao nhiều lần thất bại, yêu cầu của Phương Sam đã càng ngày càng thấp, nghe vậy thì phấn khởi nói: "Vậy là đạt yêu cầu rồi!"
Nguỵ Tô Thận gật đầu: "Làm tròn lên là được".
Phương Sam trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nụ cười trên mặt lập tức biến mất: "Anh nói cái gì?"
Gần đây lấy cớ giao hàng cho Triệu Sĩ, Nguỵ Tô Thận lẻn đến trung tâm huấn luyện bơi lội, hiệu quả rõ rệt, có chỗ dựa rồi anh mới chậm rãi nói ra sự thật: "59,5".
Đúng vậy, thật sự cao hơn một điểm.
Phương Sam hít sâu một hơi, tốt xấu gì cũng là ký chủ tự tay mình mang, không thể trách mắng mãi được. Kể từ sau khi xác định mình tìm nhầm người, Phương Sam cũng không còn hùng hồn như trước.
"Thời vận và số phận". Suy nghĩ một chút, lại chuyển sang trách Trần Băng Anh: "Đều tại bạch liên hoa không có chí tiến thủ, cơ hội tốt đã đặt ngay trước mặt mà lại không chịu đi gây sự".
Ngụy Tô Thận bình tĩnh nói: "Nếu như tiểu Bùi bị lừa, hoặc là giả vờ bị cô ta quyến rũ, tôi cũng không đến nỗi này".
Phương Sam xót xa nói: "Đều là lỗi của người khác."
Ngụy Tô Thận gật đầu.
Ánh mắt giao nhau trong không trung, rồi cả hai đều chột dạ quay mặt đi chỗ khác.
Ngụy Tô Thận đổi chủ đề: "Tối nay tôi hẹn với Bùi Dương, cậu có muốn đi không?"
Phương Sam lắc đầu, hắn cần thời gian để bình tĩnh lại.
Mỗi người đều chìm đắm trong nỗi buồn thất bại, khi Ngụy Tô Thận vừa ra khỏi nhà, Phương Sam thở dài một hơi, tự an ủi không có ký chủ không tốt, chỉ có hệ thống không biết mang....
Tục ngữ nói, quý nhân xuất hành ắt gặp mưa gió.
Ngụy Tô Thận có phải quý nhân hay không tạm thời chưa nói, nhưng sau mấy ngày mưa liên tiếp, vừa nắng lên không lâu, bầu trời lại mây đen kịt, báo hiệu một ngày mưa dầm nữa đang đến.
Bùi Dương làm việc thẳng thắn lưu loát, rất nhanh đã đạt được thỏa thuận về vấn đề hợp tác còn lại. Triệu Sĩ cũng có mặt, nhưng suốt buổi gần như không nói lời nào, hắn ta nhận thức rất rõ vị trí của mình: đầu tư rồi chờ lấy tiền, những chuyện còn lại không tham gia.
Người đi đường bên ngoài bước đi vội vã, tất cả đều cúi đầu che ô đi nhanh, ba người nói vài câu khách sáo, Ngụy Tô Thận liếc thấy một người đang đứng ở ngã tư đường.
Người đó che ô đứng yên, tay cầm ô hơi nghiêng về phía trước, che khuất phần lớn gương mặt.
Bùi Dương cảm nhận nhạy bén: "Dường như là tìm cháu."
Ngụy Tô Thận gật đầu, Triệu Sĩ đột nhiên nói: "Chúng ta có nên tránh đi một chút không, lỡ đâu hắn ta móc ra một khẩu súng từ trong túi thì làm sao bây giờ?"
Ngay khi hắn nói xong, bóng dáng đó đã chủ động bước tới.
Triệu Sĩ vỗ vai Ngụy Tô Thận: "Giang hồ tái kiến."
Dứt lời, vẫy một chiếc taxi vội vã rời đi.
Bùi Dương và Ngụy Tô Thận đều là những người từng trải, từ góc độ tay đút túi rất dễ dàng đoán được người đó không mang theo hung khí.
Người nọ cũng rất biết điều, dừng lại ở khoảng cách an toàn vài bước, dường như có điều cố kỵ.
Ngụy Tô Thận thu ánh mắt lại, nói với Bùi Dương: "Cháu còn có chút việc riêng cần giải quyết."
Bùi Dương gật đầu, rời khỏi.
"Xin chào." Đây là giọng nam vô cùng êm ái.
Tay áo của hắn bị mưa làm ướt, cổ tay lộ ra trắng như ánh trăng.
Thấy Ngụy Tô Thận không đáp lại, hắn trực tiếp nói rõ mục đích đến đây, nhưng giọng điệu không vội chút nào: "Đại thiếu gia Ngụy gia, tôi đã nghe nhiều về anh. Vốn nên là nhân vật cao cao tại thượng, nhưng lại bị buộc phải làm những việc ngu xuẩn, chẳng lẽ anh không thấy tức giận?"
Ngụy Tô Thận hỏi: "Anh muốn nói cái gì?"
Người đến chậm rãi đáp: "Chắc anh đã đoán ra thân phận của tôi rồi. Tại sao không thử hợp tác với tôi? Chúng ta hoàn toàn có thể lén lút qua lại mà không để Phương Sam biết. Tôi chỉ xuất hiện khi anh cần, điều này chỉ có lợi chứ không có hại."
Ngụy Tô Thận đã đoán hoàn toàn chính xác thân phận của người này, hơn phân nửa chính là hệ thống bám trên người Trần Băng Anh.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của anh trở nên sâu xa, thản nhiên nói: "Không cần thiết."
Người đến nhíu mày: "Thương nhân theo đuổi lợi ích, giao dịch này anh là người được lợi. Đức hạnh của Phương Sam chúng ta đều biết rõ, chỉ biết sử dụng chút mánh khóe nhỏ."
Có thể đang âm thầm nắm giữ một hệ thống là một sự cám dỗ lớn cỡ nào, hắn không tin Ngụy Tô Thận sẽ từ chối.
"Điều này không liên quan đến nhân phẩm của Phương Sam." Ngụy Tô Thận nói bằng giọng chậm rãi và nghiêm túc: "Gia giáo của nhà tôi là không cho phép bao nuôi tiểu tam."
"...!"
.....
Tác giả có lời muốn nói:
Gia huấn của nhà họ Ngụy: Những kẻ dựa vào nhan sắc để dâng mình tới cửa đều rất rẻ mạt.
Ngụy Tô Thận: Tôi thích những thứ cao cấp.
Cao cấp Phương Sam:.....
......
Hết chương rồi, bạn cho mình một nhé. ^^