Dịch: Băng Di
79.
Phương Sam cảm thấy bị oan uổng, dùng giọng rất khổ sở đáp lại: "Ký chủ đương nhiên là có tên. Anh xem thế giới *****ên đi..."
Nhớ lại khi đó gà trống cũng lấy hết danh tiếng, Phương Sam cúi đầu ho khan hai tiếng, vội vàng đổi lời giải thích, nhưng lại nhớ đến những năm tháng đối phương làm thánh khí, khắp nơi bị người ghét bỏ, còn không an ổn bằng thế giới *****ên.
Cổ họng cử động vài lần: "Ví dụ như thế giới trước, ký chủ có thể nói là danh tiếng vang dội khắp thiên hạ."
Ngụy Tô Thận nhìn hắn một cái, lành lạnh nói: "Họ đều gọi tôi một tiếng ma giáo giáo chủ, chẳng ai gọi tên tôi."
Trong vị diện đó, không có trí nhớ tự động khớp với nhân vật trong trò chơi, thế cho nên đến lúc rời đi, anh vẫn không biết mình tên là gì.
Phương Sam dùng sự im lặng đáng xấu hổ để đáp lại, một lúc lâu sau, mới ấp úng nói: "Lần này nhất định sẽ có."
·
Trong ngày ghi hình chương trình "Siêu thần diễn thuyết gia", Ngụy Tô Thận kẹt xe trên đường nên đến hơi muộn một chút.
Đèn sáng lên, theo tiếng vỗ tay của khán giả, anh và một thí sinh khác cùng bước lên sân khấu.
Vì là hình thức thi đấu trên cùng một sân khấu, rõ ràng không còn sự hài hòa như kỳ *****ên, bầu không khí tranh đấu ngấm ngầm giữa hai thí sinh đã thi xong vẫn còn đó.
Hai người một tổ, đề tài khác nhau, lần này ban giám khảo đưa ra chủ đề là yên ổn và phấn đấu, cái nào thích hợp với quan niệm về nhân sinh hơn. Một thí sinh mở đầu diễn thuyết trước, hùng hồn sôi nổi, mặc dù không xác định có làm người khác chấn động hay không, nhưng ngón tay anh ta khẽ run nhẹ, rõ ràng là đã tự làm mình chấn động rồi.
Đến lượt Ngụy Tô Thận, bầu không khí nhiệt liệt mới vừa rồi vào một khắc khi anh đứng giữa sân khấu liền tan biến sạch sẽ.
Nhóc mập có một kết luận rất hay, Ngụy Tô Thận ở một số phương diện không có duyên với khán giả, nếu anh thật sự phát triển trong vòng giải trí, đóng vài vai tổng tài bá đạo chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh, nhưng diễn thuyết và tướng thanh rõ ràng không nên xếp anh vào hàng ngũ.
Ánh mắt hờ hững đảo qua mọi người: "Là con người, thì nên phấn đấu, bởi vì chúng ta là từ hai bàn tay trắng mà đến..."
Giọng nói của anh ngày càng nghiêm khắc, không giống như đang diễn thuyết, mà giống như lãnh đạo đang trách mắng cấp dưới, mấy người bị anh nhìn quét qua đều có cảm giác mặt đỏ tới mang tai.
Đợi Ngụy Tô Thận nói xong, ban giám khảo trong lòng cũng không thoải mái, cũng không phải anh nói không hay, mà cái giọng điệu cao cao tại thượng đó, cùng ánh mắt khinh thường đó, khó tránh khiến người ta choáng váng.
Đến phần bình luận, một giám khảo không nhịn được nói: "Thẳng thắn mà nói, đây là lần *****ên tôi nghe được có người dùng giọng điệu thuyết giáo để diễn thuyết. Tôi muốn hỏi vị thí sinh này một chút, anh luôn miệng nói tầm quan trọng của phấn đấu, bản thân cuộc sống của anh liệu có giống như những gì mình nói, một khắc cũng không ngừng phấn đấu không?"
Người quay phim âm thầm nhíu mày, biết xung đột kiểu này chính là doanh số bán hàng của tổ tiết mục, liền vội vã di chuyển ống kính gần lại Ngụy Tô Thận.
Ngụy Tô Thận bình tĩnh gật đầu, biểu thị không chỉ bản thân phấn đấu, mà còn có thể đốc thúc người khác.
Giám khảo nhíu mày: "Có ý gì?"
Ngụy Tô Thận: "Tôi từng làm giáo viên tạm thời ở một ngôi trường, giúp cho mấy đứa trẻ không có chí tiến thủ đạt được thành tích xuất sắc."
Bản thân giám khảo vốn không có nhiều hảo cảm với anh, lập tức phản bác: "Đã là dạy tạm thời, thành tích của học sinh tốt xấu chắc cũng không liên quan nhiều đến anh."
Ngụy Tô Thận nhìn anh ta: "Không thi tốt thì khiến nhà chúng phá sản, lấy đó làm động lực, không có lý do gì mà không xuất sắc."
Giám khảo: "..."
Sắc mặt khán giả biến đổi khác nhau, đột nhiên cảm thấy không kham nổi việc con cái học ở nơi gọi là trường quý tộc này thật sự đã lời to rồi.
Đạo diễn ở dưới cúi đầu giấu đi nụ cười... rất tốt, tỷ suất người xem lại ổn rồi!
Thật tình không biết lúc này, có người còn quan tâm đến tiết mục tống nghệ này hơn cả đạo diễn và thí sinh.
Phương Xán nghe người được sắp xếp ghi hình tại chỗ cung cấp tin tức, hết sức nhức đầu.
"Không thể tiếp tục để hắn ta tùy ý như vậy nữa." Cha của Phương Xán đứng bên cửa sổ.
Ban đầu chỉ cảm thấy Ngụy Tô Thận hồ đồ, nhưng thời gian này tiếp tục quan sát, độ nổi tiếng của hắn như nước lên thì thuyền lên, ngay cả độ chú ý với Tập đoàn Ngụy thị cũng tăng lên theo.
Ánh mắt Phương Xán tàn nhẫn: "Lúc trước có cơ hội tốt như vậy, lại không lấy được mạng của nó."
"Được chú ý là điều tốt, cũng là điều xấu," cha của Phương Xán xoay người châm điếu thuốc: "Dư luận rất dễ hủy hoại một con người."
Phương Xán nhếch khóe miệng: "Con biết nên làm như thế nào rồi."
·
Trên đời này người thông minh đến đâu, cũng không biết ở trong cùng một thành phố, những người khác đang mang tâm tư gì đối với mình.
Phương Sam và Ngụy Tô Thận không biết Phương Xán đang thuê thủy quân điều khiển dư luận, chuẩn bị tạo ra dư luận bất lợi cho bọn họ.
Ngụy Tô Thận ghi hình xong chương trình, trò chuyện riêng với đạo diễn rất lâu, lúc ra ngoài lại nhận một cuộc điện thoại, nói với Phương Sam: "Tôi đã để Arthur sắp xếp đi diễn ở trường đại học, địa điểm không lớn, chỉ là thử nghiệm."
Phương Sam: "Diễn gì?"
Ngụy Tô Thận yếu ớt nhìn hắn một cái: "Song hoàng."
Phương Sam cũng đồng dạng dùng ánh mắt yếu ớt nhìn lại anh, cho nên mới nói trong cuộc đời này, luôn có lúc phải khuất phục trước số phận, hoặc phải cúi đầu trước hiện thực.
Arthur chọn địa điểm tại một học viện nghệ thuật, cách ngày biểu diễn còn có ba ngày nữa, trong thời gian này Nguỵ Tô Thận và Phương Sam gần như ở trong khách sạn không ra ngoài nửa bước, liên tục luyện tập song hoàng.
Có những thứ luyện tập nhiều vẫn có thể tạo ra hiệu quả, tiết mục của hai người không thể nói là quá đặc sắc, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được.
Ngày hôm đó sinh viên đến khá đông, có rất nhiều người vì thân phận của Nguỵ Tô Thận mà đến, phú nhị đại siêu cấp phiên bản hiện thực, ai cũng muốn gặp người thật một lần. Tuy nhiên rất nhanh họ bị nhan sắc của Phương Sam thu hút.
Phần lớn thời gian Nguỵ Tô Thận nhiều núp sau lưng ghế phát âm, Phương Sam dùng biểu cảm khuôn mặt khoa trương để chọc cười khán giả.
Giữa chừng, Nguỵ Tô Thận nghe thấy một giọng nữ ngồi ở hàng trước nói câu. "Đây là nhan sắc thần tiên gì vậy". Nhịn không được giật giật mí mắt.... Cái gì mà nhan sắc thần tiên, sao không nói là tinh linh lạc vào nhân gian luôn đi?
.
Cùng ngày phát sóng chương trình 'siêu thần diễn thuyết gia', Phương Xán nhận được bản thảo của người thuê viết, tin tức trong đó thật giả lẫn lộn, nào là đến muộn ra vẻ ngôi sao, bỏ tiền mua chuộc giám khảo, từng câu từng chữ đều nghiêm khắc công kích Nguỵ Tô Thận, chỉ trích anh không có tài năng thực sự lại dựa vào thân phận để leo lên sân khấu.
Người viết bản thảo đã tốn rất nhiều tâm huyết, đọc xong hết bài, Phương Xán cũng cảm thấy nhân vật bên trong có bộ mặt vô cùng xấu xa.
Mặt khác, Phương Xán liên hệ với hơn mười blogger nổi tiếng trên nền tảng, có mấy người bình thường tỏ ra chính trực vô tư, bị hắn dùng số tiền lớn để mua chuộc, bài viết được chia sẻ từ chỗ bọn họ nhất định sẽ tạo nên sóng to gió lớn.
Phương Xán đắc ý nhất là có nhiều chuyện bên trong không thể kiểm chứng được, ngay cả khi Nguỵ Tô Thận có muốn giải thích, cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy giấu đầu lòi đuôi.
Theo ý của blogger, bài viết này sẽ được chia sẻ vào sáng sớm ngày thứ hai sau buổi phát hình 'siêu thần diễn thuyết gia', khán giả đã ca ngợi các thí sinh, sẽ chuyên tâm ăn hắc đoán dưa. Trước giờ phát hình thì có thể bởi vì màn trình diễn xuất sắc của Nguỵ Tô Thận mà đảo ngược nhận thức của khán giả về vụ việc, sẽ dễ dẫn đến hiệu quả ngược.
Phương Xán kìm nén sự kích động trong lòng, cả đêm không ngủ được, sáng sớm hôm sau, hắn mở máy tính ra để chuẩn bị cho người khác gửi bản thảo đi.
Nhưng mà, mới vừa đăng nhập vào mạng xã hội, hắn nhìn thấy thông báo từ trang chính thức của chương trình cách đó 20 phút.
"Rất tiếc phải thông báo với mọi người rằng, bởi vì thí sinh Nguỵ Tô Thận còn có các việc khác phải làm, không thể không tạm rời khỏi sân khấu 'siêu thần diễn thuyết gia'. Ngụy tiên sinh đã tuyên bố sẽ quyên góp toàn bộ thù lao của mình, mục đích ban đầu ngài ấy đến sân khấu này là muốn cho nhiều người có nhận thức rõ hơn về diễn thuyết. Hi vọng sẽ có ngày tái ngộ @niềm tự hào của cả thôn.
Nguỵ Tô Thận đã chia sẻ lại bài đăng này trên Weibo, bình luận hai chữ cảm ơn.
Đau đớn hơn việc có tài nhưng không gặp thời là âm mưu còn chưa kịp triển khai đã chết trong trứng nước.
Một số blogger đã thấy tiền tới tay đã sắp bay mất, vội vàng tự mình liên hệ với hắn, nói rằng vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Phương Xán lại tốn thêm một khoản tiền, mời người viết thêm một bản thảo khác nhấn mạnh rằng việc rời khỏi sân khấu chỉ là cái cớ, đồng thời tiến hành chỉ trích còn nghiêm khắc hơn trước.
Giữa lúc Phương Xán đang vô cùng hớn hở chuẩn bị phát hành, 'siêu thần diễn thuyết gia' lại đăng lên một tin nhắn khác, chỉ có một bức ảnh, trong ảnh là Ngụy Tô Thận đang biểu diễn song hoàng, bên dưới là những sinh viên đang chăm chú theo dõi.
Chưa đầy 2 phút sau, trang chính thức lại tiếp tục chia sẻ một video, cuối video, Nguỵ Tô Thận đang đứng trên sân khấu, mặc dù trên mặt vẽ những nét trang điểm hài hước, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc. "Tôi hi vọng, có nhiều người sẽ quan tâm hơn đến diễn thuyết, song hoàng, những lĩnh vực này hiện giờ giới trẻ còn chưa biết đến. Từ nhỏ cha tôi đã nói với tôi: nhiều thứ tốt không phải bị thời đại bỏ rơi, mà là bị con người lãng quên.
Nhóc mập cũng đang lướt Weibo, trước tiên cậu đưa cho Khương Mỹ Linh xem, Khương Mỹ Linh lại đem cho Ngụy Diệp xem, kinh ngạc nói& "Anh đã từng nói với nó những điều này à?"
Ngụy Diệp bóp trán, nhắm mắt không nói, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Thằng con bất hiếu kia đâu phải lần *****ên hắt nước bẩn cho anh".
Nhóc mập ngừng ăn bánh ngọt, chứng ám ảnh cưỡng chế lại phát tác, sửa đúng nói: "Anh hai của con không hắt nước bẩn, mà là hắt nước thánh".
Chỗ thần kỳ nhất chính là, mỗi một từ mà Ngụy Tô Thận nói đều là ca ngợi, nhưng gom lại một chỗ thì nghe thật kỳ cục. Đặc biệt là mỗi lần như vậy đều thể hiện ra rất nghiêm túc, giống như Ngụy Diệp đã thực sự dạy anh thứ gì đó rất vĩ đại.
Thật ra sự bất hạnh của Nguỵ Diệp đem so sánh với phương Xán thì không đáng là gì, lúc này Phương Xán đang ngồi trước máy tính, cảm thấy mình như một thằng ngu.
Tiền đã tiêu rồi, bản thảo cũng chuẩn bị xong rồi, mọi thứ đều đã sẵn sàng nhưng đều đổ sông đổ biển.
Tựa như mất hết sức lực, Phương Xán đột nhiên ngã người ra sau, đem cả trọng lượng thân thể đặt vào lưng ghế dựa.
"Nguỵ Tô Thận". Gần như là từng câu từng chữ đều chứa đầy sự căm hận và bất lực.
Tài năng của một người cho dù có lớn đến đâu, đi xa đến đâu cũng không đủ để cho hắn cảm thấy ghen tị, vì đó là thứ có thể truy đuổi, nhưng mà vận khí tốt lại làm cho người ta bất lực.
Thở dài được phân nửa, ánh mắt của Phương Xán lại tập trung một lần nữa, cho dù vận khí tốt đến đâu cũng không nên trùng hợp như vậy mới đúng.
Dựa theo tác phong của Nguỵ Tô Thận, đã sớm triển khai việc trả thù chuyện ám sát của nhà họ Phương, nhưng đến nay anh vẫn không có hành động gì, đúng là bất thường.
Phương Xán nhíu mày suy nghĩ, có lẽ ngay từ đầu đây là một âm mưu to lớn, Ngụy Tô Thận cố ý làm ra một vài việc khác người, muốn dụ mình ra tay với hắn. Sau đó ở thời điểm cuối cùng sẽ tung ra một đòn chí mạng, từ từ làm tan rã phòng tuyến tâm lý của mình, đạt được hiệu quả mà không mất một binh một tướng nào.
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, nếu không thì không thể nào giải thích được hành vi gần đây của Nguỵ Tô Thận, sau khi có phán đoán, Phương Xán nhìn chằm chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, bấm vào một chuỗi dãy số.
Rất nhanh, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
" Alo".
Phương Xán: "Tôi biết hết rồi".
Ngụy Tô Thận vừa kết thúc buổi biểu diễn sau đó không lâu, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: "Biết cái gì?".
"Đều là người thông minh, cần gì phải giả bộ hồ đồ". Phương Xán lạnh lùng nói: "Tôi thừa nhận lần này mình thua, nhưng anh đừng hòng dùng lại phương pháp này để tính kế tôi".
Nói xong thì lập tức cúp máy.
Phương Sam đang ở trong hậu trường hoạt động cánh tay, thấy Nguỵ Tô Thận đang đứng bất động tại chỗ thì hỏi: "Ai vậy?"
Nguỵ Tô Thận nhíu mày, có chút khó hiểu nói. "Một người đầu óc có vấn đề".
...
......
Hết chương rồi, bạn cho mình một nhé. ^^