Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 92

Thời khắc này Ngụy Diệp nhất trí ý tưởng với Phương Sam một cách lạ thường ... kiếp trước nghiệp chướng đến mức nào mới có thể gặp được một đứa con trai như vậy.

 

Nhóc mập đang ở trên lầu cùng Phương Sam xem trò vui tựa như đọc hiểu biểu cảm của ông, nhỏ giọng nói: "Cái này còn cần hỏi sao? Lấy tinh hoa, bỏ cái xấu xa, người sáng suốt cũng nhìn ra được phần xấu xa đã được giữ lại."

 

Phương Sam yếu ớt liếc cậu một cái: "Có phải thường xuyên không đạt môn văn không?"

 

Nhóc mập kinh ngạc: "Làm sao anh biết?"

 

Trông cậu như không thể tin được khi bí mật của mình bị phát hiện.

 

Phương Sam mỉm cười, lặp lại rập khuôn lời cậu: "Người sáng suốt cũng nhìn ra được."

 

Hai con người không hợp nhau đạt được một sự hòa hợp ngắn ngủi, còn dưới lầu lại là một chiến trường không có khói súng.

 

Ngụy Diệp nhìn đứa con trai đã cao bằng mình, đột nhiên cảm thấy nỗi lòng phức tạp: "Đến tột cùng con thực sự muốn gì?"

 

Những hành động gần đây của Ngụy Tô Thận, hoặc là điên rồi, hoặc là có mưu đồ khác.

 

Với tư cách là một người cha, ông thiên về khả năng thứ hai.

 

Ngụy Tô Thận chỉ ngưng mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm trước mặt, trả lời: "Rất nhiều."

 

Ngụy Diệp: "Ta cũng có thể cho con."

 

Chỉ cầu mong dừng những hành vi gây hại cho người khác lại.

 

Ngụy Tô Thận lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh nhưng chân thành: "Con cần sự ủng hộ của ngài."

 

"Làm sao ủng hộ?" Ngụy Diệp cài một nút áo ngoài, đột nhiên đứng lên, dang tay ra: "Tổ chức họp báo, trước mặt nhân dân toàn thế giới nói... giờ xin mời con lên trình diễn."

 

"..."

 

Ngụy Tô Thận từ chối ý "tốt" của ông.

 

Lại là một vòng đối đầu diễn ra trong im lặng, không biết qua bao lâu sau, một tiếng thở dài nhàn nhạt truyền ra.

 

"Chỉ cần không phạm tội trái pháp luật, liên quan đến sự phát triển cá nhân, làm cha mẹ không có lập trường cản trở," Ngụy Diệp ngồi trở lại, nhìn chằm chằm vào anh: "Ta đương nhiên cũng không có đặc quyền đó. Chỉ có một điều, con phải nhớ rõ..."

 

Giờ khắc này, ngay cả Phương Sam và nhóc mập trên tầng cũng vô thức nín thở, lắng nghe ông nói tiếp: "Trên sân khấu, đừng mãi cảm ơn ta". Giọng Ngụy Diệp trở nên ngưng trọng: "Thỉnh thoảng cũng nên cảm ơn mẹ và em con một chút."

 

Lúc trước ông chủ quán cà phê nói một câu thế nào nhỉ-

 

Đúng rồi, người một nhà chính là phải thật chỉnh tề.

 

·

 

Cái gọi là lưu diễn thế giới, là một cách nói có hơi phóng đại. Thực ra chỉ có vài địa điểm ở nước ngoài, chỉ có hai hoặc ba buổi biểu diễn, Ngụy Tô Thận chọn những nơi đó vì lý do rất đơn giản, đó là nơi đặt trụ sở của vài tập đoàn đối thủ ở nước ngoài.

 

Phương Sam đã đánh giá thấp sự tò mò và tâm lý bát quái của con người. Nghe nói những người đó không ngừng khuyến khích nhân viên công ty đi xem, còn yêu cầu dẫn theo gia đình, giống như một chuyến du lịch từ công ty.

 

Từ lúc đầu lo lắng không bán được vé, đến lúc vé trở nên khan hiếm chỉ mất vài ngày ngắn ngủi.

 

Triệu Sĩ còn đặc biệt gọi điện thoại chế giễu, nói rằng bọn họ đã giúp những người bán vé chợ đen kiếm được một khoản lớn.

 

Thời điểm Ngụy Tô Thận nói chuyện điện thoại, Phương Sam đứng bên cạnh lắc đầu: "Lo lắng nhiều như vậy làm gì."

 

Sớm nên nghĩ đến, với bản lĩnh gây thù của Ngụy Tô Thận, nhiệm vụ này sẽ hoàn thành một cách dễ dàng.

 

Phương Sam như một con cá mặn chỉ biết trở mình, ở trên sàn nhà lăn qua lăn lại phơi nắng.

 

Trần Băng Anh có lẽ đã đắc tội với Đỗ Hồng, những ngày này không thấy cô ta đến dạy bù cho Ngụy Tô Bùi, đang ở trạng thái tung tích không rõ.

 

Thanh nhàn không tới hai ngày, Phương Sam lại đồng hành cùng Ngụy Tô Thận đi lưu diễn, cuộc sống bận rộn mà phong phú.

 

Đối mặt với sự thuận lợi hiếm hoi hiện tại, Phương Sam không sinh ý niệm thả lỏng trong đầu, thỉnh thoảng Ngụy Tô Thận sẽ phát hiện hắn ngồi lặng lẽ bên cửa sổ một mình, khoanh chân ngẩn người.

 

Trong sự mơ màng đó, Ngụy Tô Thận vẫn chưa nhìn thấy có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào như lo lắng, hoảng loạn.

 

"Tôi đang tính toán." Trước khi Ngụy Tô Thận kịp đặt câu hỏi, Phương Sam đã trả lời trước một bước.

 

Ngụy Tô Thận không hỏi hắn đang tính toán gì, chỉ nói: "Có kết quả chưa?"

 

Phương Sam lắc đầu: "Không thu hoạch được gì."

 

Nói dễ nghe một chút thì có thể gọi hành động này là lãng phí thời gian.

 

Công việc vô nghĩa này kéo dài đến khi chỉ còn lại buổi biểu diễn cuối cùng, Phương Sam hiếm khi không ôn lại lời thoại với Ngụy Tô Thận ở hậu trường, mà lấy ra một tờ khai, giọng điệu rất nghiêm túc: "Nhất định phải điền đầy đủ."

 

Ngụy Tô Thận nhướn mày, hỏi về nguồn gốc của tờ khai.

 

Phương Sam trả lời rất máy móc: "Theo yêu cầu của cấp trên."

 

Nói xong cũng bắt đầu viết.

 

Tiếng bút viết xào xạc truyền vào tai, Ngụy Tô Thận hỏi: "Cậu cũng phải điền à?"

 

Phương Sam cắn bút gật đầu: "Cho nên nói lần nhiệm vụ này không bình thường."

 

Ngụy Tô Thận lúc này mới đặt ánh mắt vào tờ khai, bảng này giống như một bản lý lịch cá nhân, ngoài tên tuổi các loại cần điền còn có cả sở trường.

 

Phần đầu điền rất suôn sẻ, đến mục sở trường, Ngụy Tô Thận chần chừ một chút.

 

Ô viết rất hẹp, tối đa chỉ có thể viết hai chữ, nếu là Ngụy Tô Bùi ở đây, nhất định sẽ không do dự mà viết hai chữ 'cấp bốn', nhưng đối với Ngụy Tô Thận nắm giữ nhiều loại kỹ năng, thì phải cân nhắc xem nên viết cái nào.

 

Hệ thống đã nhắc nhở, dữ liệu điền vào vô cùng quan trọng.

 

Bên kia Phương Sam đã viết xong, thấy anh còn đang do dự, xoay bút một cách khéo léo: "Thủ công thế nào?"

 

Ký ức về những đêm thức trắng làm đồ chơi tình dục hiện lên, Ngụy Tô Thận lập tức loại nó khỏi danh sách.

 

Để tham khảo, anh nghiêng người sang muốn xem của Phương Sam một chút, nhưng không ngờ đối phương lại dùng cánh tay chắn lại: "Chép đáp án là không tốt."

 

Sống chung lâu như vậy, không dám nói là học được mười phần vô liêm sỉ, nhưng năm phần vẫn phải có, Ngụy Tô Thận không để ý: "Cho tôi xem một chút."

 

Nhìn nhau ba giây sau, Phương Sam đưa cho anh xem, nhấn mạnh: "Không được chép."

 

Chỉ thấy mục sở trường viết gọn gàng hai chữ: nếm rượu.

 

Không hề có giá trị tham khảo!

 

Ngụy Tô Thận lắc đầu, tiếp tục đau khổ suy nghĩ, cho đến khi nhân viên công tác nhắc nhở họ sắp lên sân khấu, anh mới vội vàng viết xuống hai chữ - lặn nước.

 

·

 

Buổi biểu diễn cuối cùng mang ý nghĩa kỷ niệm to lớn, Ngụy Tô Thận mơ hồ cảm thấy lần này có hy vọng qua cửa.

 

Hồi tưởng lại khi mới bước vào giới tướng thanh, bị không ít người chế giễu, đến hôm nay, về tài năng tướng thanh, anh vẫn chưa thực sự nổi bật như cũ. Dù vậy buổi biểu diễn nào cũng nhồi đầy khán giả.

 

Song hoàng vừa kết thúc, tiếng vỗ tay của khán giả vang lên, Ngụy Tô Thận và Phương Sam cúi chào chuẩn bị rời sân khấu.

 

Cả hai đều không nói gì, cho đến khi vào hậu trường, Phương Sam siết chặt cánh tay của Ngụy Tô Thận: "Trong bảng chương trình có biểu tượng máy ảnh, dùng sóng não cảm nhận sẽ chụp màn hình được."

 

Ngụy Tô Thận gật đầu, đây sẽ là cột mốc lịch sử trong nhiệm vụ.

 

Ngồi trong hậu trường kiên nhẫn chờ đợi, khoảnh khắc thông báo hoàn thành nhiệm vụ vang lên, thống kê kết quả lập tức xuất hiện, Ngụy Tô Thận vừa thấy một con số '6'. Tuy nhiên, ngay sau đó, màn hình đột nhiên chuyển, những số sau số 6 còn chưa kịp nhìn rõ đã nhảy qua, xuất hiện dòng chữ nhỏ bắt mắt: Chào mừng đến với nhiệm vụ đột kích, vị diện sẽ bắt đầu đếm ngược.

 

Chữ trắng chuyển thành chữ đỏ màu máu: 01 giờ 54 phút 44 giây.

 

Để chứng kiến khoảnh khắc kỳ tích này, Phương Sam lúc này đang trong trạng thái cư trú trong não của ký chủ, thấy vậy thì ngỡ ngàng hỏi: "Chụp màn hình chưa?"

 

Ngụy Tô Thận trầm mặc, Phương Sam cũng trầm mặc theo.

 

Cả hai hoàn toàn không để ý đến dòng chữ nhấp nháy phía sau, giọng nói của Phương Sam đầy đau xót miễn bàn: "Sao lại nhảy qua chứ?"

 

Mà đối với đương sự Ngụy Tô Thận, cú sốc này còn lớn hơn cả thất bại, anh rất rõ, có thể trong cuộc đời sau này, bằng chứng duy nhất cho lần qua môn có thể đã tan thành mây khói.

 

Ngồi trên máy bay về nước, mới như bừng tỉnh từ giấc mơ.

 

Giọng nói của Phương Sam mang theo sự thông thái và tang thương, miễn cưỡng thoát khỏi cú sốc, nói với Ngụy Tô Thận: "Còn không bao lâu nữa là đến nhiệm vụ tiếp theo, ngủ một chút để lấy sức."

 

Ngụy Tô Thận mới vừa nhắm mắt lại, Phương Sam nhẹ giọng nói: "Nhiệm vụ đột kích thường đi kèm với sự đẫm máu cực độ, không thể chủ quan."

 

Vài âm cuối do cơ thể chấn động mà hơi run rẩy.

 

Máy bay quốc tế gặp rung lắc vào ban đêm là chuyện hết sức bình thường, tuy nhiên lần rung lắc này có tần suất khá đáng sợ, phát thanh liên tục nhắc nhở hành khách tạm thời ngồi yên tại chỗ.

 

Phương Sam ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, bên cạnh là Ngụy Tô Thận, không thể nhìn thấy trạng thái của những người khác, tiếng khóc la của đứa trẻ phía sau khiến bầu không khí vốn không dễ chịu càng thêm căng thẳng hơn.

 

Mặt nạ dưỡng khí bật ra trong lúc máy bay rung lắc dữ dội.

 

Cùng lúc đó, trước mắt Ngụy Tô Thận lóe lên một tia sáng trắng, trên bảng nhiệm vụ đếm ngược rõ ràng còn 00 giờ 00 phút 01 giây.

 

Chỉ còn một giây để suy nghĩ cũng không đủ, liền bị kéo mạnh vào một thế giới khác.

 

·

 

Có những người luôn hoài niệm về tuổi thanh xuân, có người khao khát mở mắt ra thấy mình vẫn còn đang ngủ gục trên bàn học, nhưng lại không bao giờ quay lại được thời mặc đồng phục học sinh.

 

Ngụy Tô Thận có thể nói là đã thực hiện được ước mơ của nhiều người, anh được bạn cùng bàn đánh thức.

 

Góc dưới bên phải của bảng đen ghi những bài tập cần hoàn thành trong ngày hôm nay, bên ngoài một màu đen kịt, chỉ có vài ánh sao đang lấp lánh, báo hiệu rằng anh đang trong một buổi tự học buổi tối.

 

Sự trở lại của tuổi trẻ đã lâu không gặp, nhưng lại không gợi lên bất kỳ cảm xúc cộng minh nào.

 

Lý do hợp tình hợp lý nhưng lại khiến cho người ta nghẹn lời, Ngụy Tô Thận từ nhỏ đến lớn đều học ở những trường hàng đầu, chưa từng ngồi bàn học chắp vá, thậm chí đều là mỗi người một bàn.

 

Anh thử gọi Phương Sam trong đầu, nhưng tạm thời chưa có hồi đáp.

 

Hầu hết mọi người đều yên lặng làm bài tập, nhìn rất chăm chú, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ chán muốn chết. Uỷ viên học tập đang ngồi trên bục giảng, thay thầy giáo duy trì trật tự.

 

Đột nhiên, cả phòng học trở nên tối om một màu.

 

Cúp điện rồi.

 

Sau một khoảnh khắc ngạc nhiên ngắn ngủi, tiếng reo hò vang lên khắp nơi, ngay cả tiếng nhảy nhót của phòng bên cạnh cũng rõ ràng truyền đến.

 

Vài học sinh bật đèn pin điện thoại lên chiếu loạn xạ, sự áp lực lúc nãy biến mất không còn dấu vết, lớp trưởng lớn tiếng nói: "Yên lặng nào, thầy chắc chắn sẽ đến ngay thôi!"

 

Cảnh tượng lúc này mới được kiểm soát.

 

Ngụy Tô Thận nhíu mày, từ lời nhắc nhở của Phương Sam, không nghi ngờ gì đây là một vị diện rất nguy hiểm. Trong bóng tối, dùng ánh sáng điện thoại để lộ vị trí của mình là một việc rất nguy hiểm.

 

Đang suy nghĩ, có một luồng sáng lóe qua trước mặt anh, rồi chiếu về phía khác.

 

Nhân lúc hỗn loạn, Ngụy Tô Thận từ từ mò đến chỗ cửa sau.

 

Khi đang cân nhắc có nên rời đi hay không, âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ lại vang lên:

 

[Thời đại linh khí phục sinh, bắt đầu từ sự rơi xuống của một ngôi sao băng.

 

Có người trên đầu mọc sừng,

 

Có người ngân nga những giai điệu tuyệt đẹp.

 

Xem thường bọn họ sẽ phải trả giá đắt.

 

Cuộc tàn sát khốc liệt sắp bắt đầu, suỵt, đừng phát ra tiếng, chạy mau!]

 

Dưới dòng chữ nhỏ là bảng thuộc tính nhân vật:

 

[Tên: Ngụy Tô Thận

 

Tuổi: 17.]

 

Đến đây, Ngụy Tô Thận lấy điện thoại ra, nhanh chóng tận dụng ánh sáng loạn xạ nhìn mình trên màn ảnh, đúng là dáng vẻ của anh khi 17 tuổi.

 

Sau một chút nghi ngờ, anh tiếp tục đọc-

 

[Thân phận: Thức tỉnh giả thiên phú huyết mạch.

 

Trạng thái: Kích hoạt huyết mạch giao nhân tiến độ 50%.

 

Dị năng: Ca hát, bơi lội, nhìn trăng rơi lệ.]

 

.......

 

Lời tác giả: thật ra đã từng viết tu tiên rồi, các bạn quên cầu Bỉ Ngạn rồi sao 2333 lần này viết sinh tồn thì tốt hơn~

 

Phương Sam (đập bàn): Đã nói rồi, phải điền kỹ sở trường mà!

Bình Luận (0)
Comment