Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 97

Ngay khi tin nhắn vừa được gửi đi, những ánh mắt khác thường tới từ bốn phương tám hướng như mưa rơi đổ dồn về phía Phương Sam.

 

Phương Sam vội vàng gửi liền ba tin nhắn vào nhóm để thanh minh:

 

"Giả thôi."

 

"Đây là sự xúc phạm."

 

"Tôi là một giáo viên."

 

Tuy nhiên, lời biện hộ này không có chút sức nặng nào. Nhóm chat trở nên vô cùng an tĩnh, rồi ngay lập tức bùng nổ như một chảo dầu đang sôi:

 

"Cầm thú!"

 

"Không ngờ thầy Ôn lại là như vậy!"

 

"Khủng khiếp, còn đáng sợ hơn cả những u linh bên ngoài!"

 

Thảo luận về Ngụy Tô Thận không nhiều lắm, vì dị năng của anh đã có mấy người thấy qua, nhưng chẳng ai thực sự biết về dị năng của Phương Sam, cộng thêm hình tượng thầy giáo đẹp trai dịu dàng hàng ngày của hắn càng khiến sự thật này trở nên khó tin hơn.

 

Phương Sam cảm thấy bị xúc phạm liền chọc chọc vào Ngụy Tô Thận đang không nhúc nhích: "Chúng ta cần công lý."

 

Ngụy Tô Thận thái độ khác thường đẩy tay hắn ra giữa không trung.

 

Một vết đỏ lập tức xuất hiện trên mu bàn tay trắng nõn của Phương Sam.

 

Phương Sam sửng sốt một chút, xoa tay cau mày nhìn anh.

 

Ngụy Tô Thận vẫn chưa xin lỗi, bất ngờ đứng dậy. Khoảng cách giữa các bàn học không lớn, nên động tác của anh tạo ra tiếng động lớn.

 

Phương Sam có vẻ tức giận: "Anh đang đùa giỡn cái gì vậy?"

 

"Cậu là ai?" Ánh mắt của Ngụy Tô Thận khi nhìn hắn không có chút ấm áp nào.

 

Phương Sam đưa tay sờ trán Ngụy Tô Thận: "Anh bị sốt à?"

 

Nhưng Ngụy Tô Thận qua động tác này đã xác nhận lần cuối cùng, từng gằn từng chữ một nói: "Cậu không phải là cậu ấy."

 

Bầu không khí trong phòng học lập tức trở nên căng thẳng.

 

Vài người đứng gần Phương Sam theo phản xạ lùi ra xa một chút.

 

"Nói đùa lúc này không phải là cử chỉ sáng suốt." Phương Sam khẽ rũ tầm mắt, không rõ vui buồn: "Đừng cố nói những lời trái lương tâm, khiến lòng người hoang mang."

 

Không phải là người chí thân, mọi người hiểu nhau không đủ sâu, vì vậy những người khác trong phòng học trong chốc lát cũng khó để quyết định nên đứng về phía ai.

 

Ngụy Tô Thận rất bình tĩnh, chậm rãi nói: "Nếu là cậu ấy, khi nhìn thấy bảng xếp hạng này, cậu ấy sẽ rất đắc ý."

 

Mọi người, kể cả 'Phương Sam', đều hơi ngẩn ra.

 

Đắc ý cái gì?

 

Ngụy Tô Thận không nhìn mọi người, tiếp tục: "Cậu ấy sẽ kích động nắm lấy tay tôi, nhiệt tình hô to 'Chúng ta là tuyệt nhất'."

 

Phần lớn mọi người nhìn về phía trưởng phòng giáo vụ, là đồng nghiệp có lẽ hiểu rõ hơn một ít... tính cách của thầy Ôn, con mẹ nó luôn lẳng lơ như vậy sao?

 

Trưởng phòng giáo vụ cũng rơi vào trạng thái mơ hồ.

 

Thực ra, Ngụy Tô Thận đã miêu tả tình huống sau khi đã tô vẽ lại cho đẹp, cảnh thực tế sẽ là:

 

Phương Sam sẽ ôm lấy anh một cái, rồi vung tay lên hát vang bài *We Are the Champions - My Friend*.

 

Còn việc thanh minh trong nhóm chat ư?

 

Không đời nào.

 

Đời này cũng không bao giờ có chuyện đó!

 

Giọng của 'Phương Sam' trước mặt có cảm giác trầm thấp hơn lúc trước vài phần: "Chỉ dựa vào điều này để phán đoán, không phải là quá vội vàng sao?"

 

Ngụy Tô Thận đáp: "Tôi vừa tát cậu một cái."

 

"Thì sao?"

 

"Nếu là cậu ấy, sẽ lập tức đánh lại tôi một cái."

 

Hệ thống không phải là loại chịu thiệt thòi, không chỉ sẽ trả đũa mà còn lải nhải mãi, hỏi xem đầu óc mình có bị lừa đá không.

 

Những lý do này thoạt nghe có vẻ vô lý, nhưng được nói bằng giọng điệu của Ngụy Tô Thận lại khiến người ta cảm thấy đầy thuyết phục.

 

Gương mặt của 'Phương Sam' bắt đầu xuất hiện biến hóa, lớp da ngoài cùng bong ra, để lộ một đống thịt nát bầy nhầy.

 

Tuy nhiên, điểm khác biệt là đống thịt nát này vẫn chuyển động, như thể những con giun đang bò lổm ngổm.

 

Trần Lệ Lệ chuyên về tấn công tinh thần, vì thế cô rất mạnh về mặt tâm lý, cô quay mặt đi không nhìn cảnh ghê tởm này nữa, nhưng Trương Bách Lợi và một vài nam sinh đã bắt đầu nôn khan.

 

Bọn họ cũng coi như đã thấy nhiều xác chết dọc theo đường đi, nhưng thứ kinh tởm như thế này, ngay cả phim kinh dị cũng chưa chắc làm ra được hiệu ứng đặc biệt như vậy.

 

Lực chú ý của Ngụy Tô Thận chỉ dành một chút cho con quái vật này, phần lớn tâm trí anh dành để suy nghĩ Phương Sam đã bị đánh tráo khi nào.

 

Chỉ mới đây thôi hàng giả ngụy trang còn trò chuyện với anh về nhiệm vụ.

 

Nhưng ngoài hệ thống và bản thân, không ai trong vị diện này biết về bí mật đó.

 

Quái vật nham nhở bò về phía anh, Ngụy Tô Thận nghe tiếng nôn khan của những người khác, hiểu ra điều gì đó, thay vì lùi lại, anh còn chủ động tiến lên một bước.

 

Đối diện gần với quái vật chỉ có một con mắt, Ngụy Tô Thận dùng tay giữ chặt những mảng thịt rơi ra, ngăn không cho nó tiếp tục tiến tới.

 

"Cậu đúng là anh hùng." Trương Bách Lợi chỉ nhìn một cái rồi vội quay lưng lại, thứ ghê tởm như vậy mà anh ta vẫn có thể động tay vào.

 

Ngụy Tô Thận hỏi: "Cậu đã nhìn thấy gì?"

 

Trương Bách Lợi khó chịu nói: "Còn có thể là cái gì, chẳng phải là thây khô sao?"

 

Trưởng phòng giáo vụ ngạc nhiên: "Thây khô gì chứ, rõ ràng là bảo vệ đã chết."

 

Nghe vậy, Ngụy Tô Thận khẽ nhướn mày, quái vật đang so tinh thần với anh, móng vuốt ẩn trong đống thịt nát như thể một giây kế tiếp sẽ cào vào anh.

 

"Khóc đi." Con quái vật ***** môi một cách ghê tởm: "Cho ta nếm thử vị của nước mắt mi xem có thực sự lợi hại như vậy không?"

 

Bị khiêu khích liên tục, nhưng Ngụy Tô Thận không rơi một giọt nước mắt nào, anh từ từ giơ tay lên, khi quái vật tiến lên một bước, anh đấm nó trở lại vị trí cũ.

 

Ngụy Tô Thận không sử dụng bất kỳ dị năng nào, thậm chí khi quái vật yếu đi và có người muốn giúp đỡ, anh cũng lắc đầu từ chối. Từ đầu đến cuối, anh chỉ kiên quyết sử dụng đòn tấn công vật lý.

 

Từng cú đấm liên tiếp, máu thịt văng tung tóe, tạo ra một cú sốc thị giác mạnh mẽ.

 

Khiến người ta kinh dị là ngoài việc kêu gào và đe dọa, con quái vật bị đánh không hề có khả năng phản kháng.

 

"Đừng, đừng đánh nữa." Trong cơn đau đớn thể xác, một tiếng xin tha vang lên.

 

---Khi quái vật chủ động nhận thua, lớp da thịt nát bấy tan biến, xuất hiện ở trước mắt mọi người là một cậu nam sinh vô cùng gầy yếu.

 

Trưởng phòng giáo vụ không hổ là một con cáo già, phản ứng nhanh nhất: "Dị năng của cậu ta có liên quan đến ảo giác phải không?"

 

Nam sinh tức giận bất bình, ánh mắt nhìn Ngụy Tô Thận đầy sự oán hận của kẻ thất bại.

 

Ngụy Tô Thận phớt lờ ánh mắt đó, chỉ đơn giản nói sự thật: "Cậu rất mạnh, nhưng cũng rất yếu."

 

Nam sinh như bị dẫm vào nỗi đau, sự phẫn nộ tăng thêm trên khuôn mặt.

 

Cậu ta có dị năng tạo ra ảo giác dựa trên những lỗ hổng trong tâm trí người khác, một dị năng đáng lẽ rất mạnh. Tuy nhiên, bản thân cậu ta lại rất yếu ớt, một khi bị nhìn thấu thì gần như không còn khả năng phản kháng.

 

Trưởng phòng giáo vụ vẫn còn nghi hoặc: "Rõ ràng chỉ là một kẻ yếu đuối, vậy tại sao vừa rồi cậu ta lại cố tình chọc giận em?"

 

Nhớ lại cảnh cậu ta liên tục yêu cầu Ngụy Tô Thận khóc, sắc mặt của trưởng phòng giáo vụ không khỏi có chút cổ quái... Chẳng phải đó là tự tìm cái chết sao?

 

Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm nam sinh một lúc, khiến cậu ta cảm thấy rùng mình.

 

"Không có quy định nào nói rằng một người chỉ có thể sở hữu một dị năng."

 

Nam sinh khiếp sợ ngẩng đầu lên, lời nói của Ngụy Tô Thận ngụ ý rằng con bài chưa lật mạnh nhất của cậu ta đã bị lộ.

 

Ngụy Tô Thận: "Cậu có khả năng cướp đoạt dị năng của người khác, ví dụ như khi ai đó đang sử dụng dị năng, cậu có thể chiếm lấy nó cho mình sử dụng."

 

Ngón tay của nam sinh bắt đầu run rẩy, Ngụy Tô Thận lại tiếp tục nói: "Tuy nhiên, khả năng thành công của cậu rất thấp."

 

Ít nhất là trước khi gặp bọn họ, cậu ta hầu như chưa bao giờ thành công, nếu không thì giờ cậu ta đã không còn là một con cừu non chờ bị làm thịt rồi.

 

"Cậu là quái vật sao?" Cậu nam sinh phẫn nộ hỏi.

 

Một con quái vật nhìn thấu lòng người, đoán biết mọi thứ.

 

Ngụy Tô Thận không chỉ sở hữu nhiều loại dị năng, chẳng những có thể nhìn trăng rơi lệ mà còn có khả năng bơi, hát, và thậm chí không cần đến dị năng logic hay trí tuệ, anh vẫn có thể suy luận ra được.

 

Bây giờ vấn đề là, Phương Sam thật sự đã đi đâu?

 

"Để cậu lại cũng là một mối nguy hại." Ngụy Tô Thận đứng thẳng người, nhìn xuống nam sinh đang ngồi bệt dưới đất, như thể đang nhìn một kẻ đã chết.

 

Nam sinh ban đầu còn nghĩ cách để mặc cả, nhưng khi nghe thấy Ngụy Tô Thận muốn lấy mạng của mình, cậu ta hoảng sợ: "Chẳng lẽ cậu không muốn biết tung tích của đồng đội mình sao?"

 

Ngụy Tô Thận không trả lời, nam sinh liền cuống lên: "Tôi sẽ nói hết những gì tôi biết, cậu tha cho tôi một mạng..."

 

Thấy Ngụy Tô Thận vẫn không động lòng, cậu ta hoảng loạn nói tiếp: "Khi tôi đi ngang qua cửa lớp, tôi thấy anh ta đột nhiên biến mất tại chỗ, nên mới nảy ra ý định thay thế."

 

Ngụy Tô Thận cúi đầu suy nghĩ.

 

Ở một bên, Trần Lệ Lệ rùng mình một cái, lúc này cô mới giật mình nhận ra rằng tiếng bước chân trước cửa biến mất không có nghĩa là người đó đã rời đi, mà là kẻ đó đã sử dụng dị năng để lẻn vào ngay trước mắt họ.

 

Nghĩ đến đây, cô không khỏi sợ hãi.

 

Sơ suất quá, quả nhiên bất cứ lúc nào cũng không thể ôm tâm lý may mắn.

 

Ngụy Tô Thận ném nam sinh ra khỏi lớp học, nhưng không giết cậu ta.

 

"Em tin lời cậu ta sao?" Trưởng phòng giáo vụ hỏi.

 

Ngụy Tô Thận đáp: "Với năng lực của cậu ta, không thể khiến một người im hơi lặng tiếng biến mất."

 

Đồng thời trong đầu, Ngụy Tô Thận thử liên lạc với Phương Sam vài lần nhưng không nhận được phản hồi.

 

Ngụy Tô Thận đổi cách tiếp cận:

 

"Lâm trận bỏ chạy 666, cậu có đó không?"

 

"Tội lỗi chồng chất 666, cậu có đó không?"

 

"Chân trong chân ngoài 666, cậu có đó không?"

 

...Đến khi anh dùng đến thành ngữ thứ tư, một tiếng cười lạnh vang lên: "Không có!"

 

Ngụy Tô Thận bắt đầu quan sát xung quanh, anh không có nhiều đạo cụ như Phương Sam, khoảng cách quá xa khiến anh không thể truyền âm. Bây giờ Phương Sam có thể nghe thấy câu hỏi, chứng tỏ cả hai không cách xa nhau lắm.

 

"Cậu ở đâu?"

 

Phương Sam trả lời: "Trong lớp học."

 

Ngụy Tô Thận thu lại ánh mắt thăm dò: "Không cùng một không gian?"

 

"Chúc mừng, anh đoán đúng."

 

Ngụy Tô Thận dùng giọng điệu nhạt nhẽo hỏi: "Phần thưởng là gì?"

 

"... Anh học xấu rồi đấy." Phương Sam thở dài, sau cùng nói: "Gặp phải một đối thủ khá khó nhằn, hắn có thể gấp không gian lại, sẽ mất một chút thời gian để ra ngoài."

 

Ngụy Tô Thận đang nghe Phương Sam kể chi tiết tiền căn hậu quả thì phát thanh bắt đầu vang lên:

 

"Thông báo số lượng người trong các lớp học hiện tại:

 

Lớp 11, Khối 2, có mười một người.

 

Lớp 10, Khối 2, có mười người...."

 

Ngụy Tô Thận là ngoại lệ, từ khi phát thanh bắt đầu, những người còn lại không ai còn tâm trạng để nghe tiếp. Vị trí của bọn họ chính là ở lớp 11, Khối 2, trong khi luật chơi yêu cầu mỗi phòng chỉ có tối đa mười người.

 

"Sao lại như vậy?" Trưởng phòng giáo vụ run rẩy nói: "Rõ ràng chỉ có chín người thôi mà."

 

Thời điểm mọi người trố mắt nhìn nhau, thì phát thanh đã kết thúc một vòng thông báo.

 

"Đối với các lớp vượt quá số lượng, mời đuổi kẻ dư thừa ra ngoài trong vòng một phút, nếu không tất cả sẽ bị tính là thất bại."

 

"Thất bại sẽ như thế nào?" Có người lên tiếng hỏi: "Giống như lần trước, bị u linh truy đuổi sao?"

 

Hầu hết mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ngụy Tô Thận.

 

Ngụy Tô Thận hỏi: "Các cậu định đuổi tôi sao?"

 

Mọi người đồng loạt lắc đầu, Trương Bách Lợi nói ra tiếng lòng của cả nhóm: "Chúng tôi không trả nổi cái giá đó."

 

Hạng nhất nặng bao nhiêu phân lượng, là người đã chứng kiến 'sự dũng mãnh' của Ngụy Tô Thận khi đối phó với kẻ địch, cậu ta rất rõ.

 

Chỉ là đối với người mạnh nhất, trong tình huống hiểm nghèo, luôn có xu hướng dựa dẫm và sợ hãi trong tiềm thức. Bọn họ càng muốn biết Ngụy Tô Thận sẽ dùng chiến lược gì để đối phó.

Bình Luận (0)
Comment