Khi Em Mỉm Cười

Chương 2

Edit: thu Ý

Tục ngữ có nói: Đã thi đấu điện tử thì không thể yêu đương.

Đồng Dao đã ý thức rõ điểm này ngay từ khi mới bắt đầu tiếp xúc với trò chơi.

Đồng Dao còn nhớ mang máng, hình như lí do mình chơi Liên Minh Huyền Thoại cực kì đơn giản – mà có lẽ cũng là lí do của đa số các cô gái khi chơi game – đơn giản là vì cô trầm mê một người, mà người này lại trầm mê trò chơi.

Vào kì nghỉ hè kia, tuy rằng nhà hai người ở cách vách, khoảng cách chỉ có một hành lang, gần như vậy, thế nhưng đến khi kì nghỉ đã qua hơn nửa, cô mới chợt phát hiện ra hình như mình và người kia cũng không kịp nói với nhau mấy câu…. Vì thế, vào một ngày nào đó, cô gõ cửa căn nhà hàng xóm, liền phát hiện cái tên mình thích kia đang điên cuồng nhấn bàn phím, Đồng Dao nói chuyện với người kia, anh ta cũng chỉ hờ hững đáp lại, vì thế cô liền vòng sang bên cạnh chiếc máy tính, nhìn anh ta thi triển một loạt các kĩ năng, thừa dịp lúc anh ta không chú ý liền đưa tay ấn ”D”–

Người thanh niên hoảng hốt kêu lên “A a a a”.

Ở giữa màn hình, một nhân vật mà người thanh niên đang điều khiển bỗng ‘Oành’ một tiếng nhảy ra bên ngoài một đoạn, rơi vào một đống màu đỏ đen, sau đó màn hình đang màu sắc sặc sỡ bỗng biến thành hai màu đen trắng.

Đồng Dao cười ha ha với người đối diện đang trợn tròn hai mắt nhìn mình, xoay người lấy một chiếc ghế sang ngồi cạnh anh ta, đúng lúc thấy anh ta nhanh chóng gõ hàng chữ—-

[Xấu hổ quá, bạn gái nghịch ngợm.]

Đồng Dao cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường thẳng, vươn tay chọc chọc gương mặt đầy bất mãn giận mà không dám phát tác của cậu thiếu niên, nói chậm rãi:

“Bạn học Giản Dương bạn chơi vui vẻ như vậy, có nên chỉ dạy cho tớ một chút, chúng ta cùng nhau chơi nha.”

“Hả?” chàng trai tên là Giản Dương quay đầu sang “Cậu cũng muốn à?”

“Đúng vậy.” Đồng Dao duỗi thẳng thắt lưng, miệng mỉm cười.

Đến tận bây giờ Đồng Dao vẫn còn nhớ rõ về mặt bất đắc dĩ của Giản Dương khi thoát khỏi trò chơi, sau đó dùng tên của Đồng Dao lập một tài khoản mới, anh ta cực kỳ không tình nguyện dịch chuyển cái mông để nhường chỗ cho Đồng Dao, đứng sau lưng cô hết sức ôn hòa và kiên nhẫn giải thích trò chơi.

—–

“Đó là một trò chơi đấu trường trận chiến trực tiếp, trên bản đồ chia làm 3 con đường, cậu phải nhớ kỹ phá hủy tất cả các trụ qua ba con đường này, sau đó phá hủy nhà chính của đối phương thì thắng.”

Trò chơi chuyển sang phần chọn nhân vật—-

“Tớ nên chọn cái nào? Chọn cái đẹp hơn thì có được hay không?”

“Đừng đừng đừng cậu đừng chọn linh tinh, ai nha, cậu chọn nhân vật Hỗ trợ đi — thấy cái tên mặc khôi giáp màu xanh kia hay không, chọn anh ta đi.”

“Nhưng mà xấu lắm.”

‘Cậu xinh đẹp là được rồi’

“…. Cậu cái gì cũng có thể nói, vậy Hỗ trợ là cái gì?”

“Trò chơi này không chỉ chia ra làm 3 con đường đâu mà có 5 nhân vật di chuyển trên con đường khác nhau khác nhau, một người di chuyển ở khu vực rừng đánh quái thăng cấp di chuyển liên tục gọi là khu vực ‘đi rừng’, Một người đi một mình ở con đường phía trên kia gọi là ‘đường trên’, một người ở con đường trung tâm gọi là ‘đường giữa’, còn con đường ở phía dưới _______”

‘Là ‘đường dưới’ phải không?’

“Gọi là ADC!”

“… …”

“Bình thường đường dưới có hai người chơi đi cùng với nhau, bởi vì ADC – Xạ thủ đảm nhiệm nhiệm vụ phát ra vị trí chủ yếu của cả đội, cho nên giai đoạn ban đầu (*) rất quan trọng, nên cần có người bảo vệ, chính là tướng Hỗ trợ.”

“Nghe có vẻ như là không có chuyện gì phải làm, có phải chơi ở vị trí Hỗ trợ là có thể treo một chút để lướt Weibo hay không?”

“Rốt cuộc là trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy, cậu không thấy khu vực đánh quái là một màu đen hay sao? Hỗ trợ chính là đôi mắt của cả đội, sử dụng trang bị của bản thân để chiếu sáng cho toàn đội_____”

“Sao lại phiền phức như vậy, vậy có vị trí nào không cần chạy qua chạy lại, chỉ cần nổ tung một phát, cảm giác tồn tại rất mạnh, lại không cần cùng người khác chen chúc trên một con đường, tránh cho bị mắng cản trở người khác?”

“Có đấy!” Giản Dương bĩu môi, chỉ vào chính giữa màn hình ‘Đường giữa’.

Vì thế, Đồng Dao liền trở thành một người chơi ở vị trí đường giữa.

Giản Dương là một người đi rừng. Mỗi khi hai người bọn họ chơi cùng với nhau, Giản Dương đi rừng cũng giống như chơi ở vị trí giữa, mặc kệ hai đường khác gửi thư xin cầu cứu điên cuồng, anh ta đều siêng năng lúc ẩn lúc hiện tại vị trí đường giữa, quấy rầy đối thủ, tạo ra lợi thế cho Đồng Dao.

______

Giản Dương gọi cái này là ‘Liên động Giữa Rừng’.

Sau khi Đồng Dao đã hiểu được một chút, liền bày tỏ, cái này không gọi là ‘Liên động Giữa Rừng’ mà phải gọi là ‘bước cơ bản khi mang theo bạn gái chơi game’.

Khi mới bắt đầu chơi game, Đồng Dao luôn phải nhờ cậy Giản Dương chạy sang giúp cô, chỉ cần Giản Dương bỏ quên, cô liền ngay lập tức ngã dưới móng vuốt của địch, liên tục hô to gọi nhỏ “Tớ chết” “Tớ lại chết rồi” “Mẹ nó, thế quái nào tớ lại chết rồi”, “Giản Dương, cậu lại đi đánh quái không sang đường giữa, cậu ngay lập tức sẽ mất bạn gái” rồi tiếp tục trở thành xác sống, thì cuối cùng cô cũng biết cách chơi–

Ở trong trò chơi, khi đạt đến cấp 30 và có 16 tướng là có thể được sắp xếp thi đấu (**).

Hệ thống sắp xếp là một hệ thống quyết định trình độ từ cao đến thấp, các cấp được chia theo thứ tự từ thấp đến cao là Đồng, Bạc, Vàng, Bạch kim, Kim cương, từng cấp lại được chia làm 5 bậc nhỏ hơn… Quy tắc chơi vô cùng đơn giản, sau khi đánh thắng hệ thống sắp xếp thi đấu một lần, thắng sẽ được cộng thêm 30 điểm, nếu thua thì sẽ bị trừ trong số điểm thắng, nếu số điểm thắng là 100, sẽ tiến hành thi đấu thăng cấp, thắng 3 trận trong chuỗi 5 trận sẽ được lên một Bậc mới.

Chẳng qua ở Bậc Kim cương khi thi đấu sẽ không thăng cấp nữa mà tính số lượng điểm tích phân để đạt cấp độ ‘Cao thủ’ mà ở từng server, hai trăm người đạt điểm tích phân cao nhất sẽ được mệnh danh là ‘Người thách đấu’.

_____

Mà Giản Dương lại là một vương giả mạnh nhất ở khu Eonia, mỗi lần bắt đầu vào chơi là lại có dòng thông báo: “Người thách đấu xxxx xếp thứ 17 ở server đăng nhập vào trò chơi”, cứ như là động vật quý hiếm trong sách đỏ.

Cho nên anh ta mới có thể mang theo một Đồng Dao ngốc nghếch ở khu vực đường giữa ngược trời ngược đất ngược không khí.

Ngày lại ngày trôi qua.

Ngày hôm đó sau khi đạt đầy cấp, Đồng Dao hưng phấn cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau mới sáng sớm đã nhanh chóng chạy sang gõ cửa nhà Giản Dương, đòi anh ta dẫn đi đánh hệ thống thăng cấp——nhìn gương mặt Giản Dương lờ đờ còn chưa tỉnh ngủ, Đồng Dao nháy mắt cũng lờ đờ theo, hoảng sợ nhận ra chính bản thân mình cũng đã trở thành một cô gái nghiện Internet…Vì thế, vào kì nghỉ hè ấy, Giản Dương cùng Đồng Dao đều dành toàn bộ vào Summoner’s rift (*tên bản đồ trò chơi).

Mấy ngày trước khi nghỉ hè chấm dứt, Đồng Dao cắn một túi sữa chua chạy sang nhà hàng xóm, khi Giản Dương mở cửa, câu đầu tiên cô nói là: “Hôm nay không chơi game nữa, cùng nhau làm bài tập nghỉ hè đi.”

Sau đó cô ôm một đống sách bài tập chui vào trong phòng Giản Dương,còn chưa kịp ngồi xuống thì đã thấy chiếc va li lớn đang mở ở trên giường, bên trong còn có vài bộ quần áo–

“?” Đồng Dao không hiểu xoay người hỏi Giản Dương: “Cậu định đi đâu à? Đã sắp khai giảng rồi mà còn đi du lịch sao, bài tập hè cũng chưa làm. Đừng để nước đến chân mới nhảy rồi khóc lóc cầu xin tớ chép bài hộ.”

“Đồng Dao.”

“?”

Giản Dương im lặng một lát, sau đó như cố gắng lấy hết quyết tâm nói: “Tớ sẽ không trở về trường học nữa.”

“Hả?” Đồng Dao sửng sốt, cô còn tưởng cái tai mình có vấn đề.

“Có một quản lí trong một đội thi đấu thấy tớ có tiềm năng, muốn cho tớ đi huấn luyện ở Thượng Hải, nếu thuận lợi thì sẽ ở lại đó luôn. Bố mẹ tớ đã đồng ý rồi.” Giản Dương hơi nhíu mi, nâng tay xoa bóp trán, “Cậu cũng biết là tớ học tập không tốt, cố gắng thế nào có lẽ cũng chỉ vào được một trường đại học hạng 3, sau này tốt nghiệp cũng không biết sẽ làm cái gì. Mà tớ thích trò chơi, tớ cảm thấy mình có thể tiến xa hơn nữa ở lĩnh vực này.”

“…”

Ồ.

Đó là lần đầu tiên Đồng Dao nghe về tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại, mà cái “lần đầu tiên” này cũng không để lại cho cô ấn tượng tốt đẹp gì–

Trò chơi này đoạt đi người trong lòng của cô, bảo cô phải thông cảm cho nó, thật là… excuse me.

Đại khái là vài ngày sau, Đồng Dao vẫn khai giảng, Giản Dương vẫn đi Thượng Hải, vài ngày sau, Giản Dương nói cho Đồng Dao biết anh ta đã vượt qua được buổi huấn luyện thử, đầu tiên sẽ được phân làm tuyển thủ dự bị thi đấu các giải trong nước.

Sau đó, vào một ngày nào đó, cuối cùng anh ta cũng được chính thức ra sân thi đấu.

Lúc đó, trận đấu của Giản Dương không chỉ thắng mà còn thắng đậm, bởi tuyển thủ đi rừng của đối thủ có trạng thái tâm lí không tốt, cho nên Giản Dương dường như ngay lập tức phát huy thế mạnh.

Đêm đó anh ta hưng phấn nói chuyện với Đồng Dao cả đêm, Đồng Dao một bên nghe anh ta blah blah, một bên tìm trên mạng những bình luận về Giản Dương, cuối cùng liền ngủ thiếp đi. Trên tieba, weibo, app Khách hàng đều vô cùng khiếp sợ: “Rốt cuộc là túm được ở đâu một tuyển thủ trâu bò như thế?”

Đồng Dao liền nghĩ, ô, bạn trai mình sắp trở thành một ngôi sao.

Cuối cùng, bạn trai cô trở thành một ngôi sao thật.

_______

Mỗi một ngày nếu không phải là trận đấu thì chính là huấn luyện thi đấu (***). Tám giờ sáng nhắn tin thì tám giờ tối mới có tin nhắn lại. Mà lí do là ‘vừa nãy tớ đang huấn luyện nên không nhìn thấy.’

Thời gian hai người nói chuyện với nhau càng ngày càng ít. Ban ngày Đồng Dao đi học, Giản Dương ngủ.

Khi Đồng Dao tan học thì Giản Dương mới bắt đầu rời giường, hai người chỉ nói với nhau được dăm ba câu thì Giản Dương lại phải đi huấn luyện hoặc là hoàn thành nhiệm vụ phát sóng trực tiếp (****).

Thời điểm Đồng Dao sắp sửa đi ngủ thì Giản Dương lại nhắn rằng đang đi mua bữa tối…..

——-Bởi vậy, Giản Dương liền biến thành ‘Dương thần’ trong miệng mọi người, mà tình yêu của Đồng Dao cũng trở thành tình yêu lệch giờ.

Cuối cùng cũng không rõ là ai bắt đầu trước, ai không chịu được ai, nói chung là cãi nhau một trận, chia tay, xong chuyện.

Một khoảng thời gian sau đó, Đồng Dao không hề chú ý đến mấy giải đấu league, vùi đầu vào thăng cấp, chậm rãi leo lên, từ Bạc, rồi Vàng, Bạch kim, cuối cùng là Kim cương—–

Sau đó Đồng Dao đỗ đại học, cũng làm quen được với vài người bạn, thay đổi một cái ID khác, rồi một ngày nào đó leo lên vị trí Người thách đấu đứng đầu khu điện tín cường giả.

Đến tận đây, dường như cái kì nghỉ hè mà cô còn hô to gọi nhỏ với chàng trai ‘Cậu lại đi rừng đánh quái không sang giúp tớ, cẩn thận mất bạn gái’ với cô đã trở thành một hồi ức xa lắc xa lơ….

Cho đến bây giờ———

……

“Đồng Dao!”

‘…’

“Đồng Dao! Hoàn hồn! Đang nghĩ cái gì thế?”

Quản lí của đội ZGDX vỗ vỗ tay, đem suy nghĩ đang trôi dạt của Đồng Dao quay trở về. Đồng Dao phục hội tinh thần, liền thấy người kia đã giơ tay, cười nói:

“Chào mừng gia nhập ZGDX!”

“…”

Đồng Dao vẻ mặt lờ mờ bắt tay với đối phương.

Người đang đảm nhiệm vị trí đường giữa ZGDX là lão tuyển thủ Minh thần, mấy năm gần đây khả năng không còn được như trước, cho nên đánh xong giải mùa xuân năm nay sẽ dứt khoát giã từ khi sự nghiệp còn đang ở đỉnh vinh quang—- nghe nói mọi chuyện sau khi giải nghệ đều đã được sắp xếp tốt, chỉ đợi đến hôm chung kết giải thi đấu mùa xuân sẽ công bố.

Vì thế lúc này đội ngũ ZGDX đang gấp rút tìm kiếm một tuyển thủ tài năng mới thay thế, lại tìm đến Đồng Dao——nghe nói trước khi gặp Đồng Dao, ZGDX đã cho chuyên gia phân tích hành động trò chơi theo dõi mấy ngày và đều vô cùng hài lòng về Đồng Dao (*biến thái theo dõi cuồng), thậm chí họ cảm thấy Đồng Dao không cần thiết phải trải qua huấn luyện thử…Về phần người phụ trách ZGDX đi từ Thượng Hải đến thành phố nơi Đồng Dao đang sinh sống, đã gặp mặt bố mẹ Đồng Dao, cuối cùng kí hợp đồng là một năm tám mươi vạn, cam kết đến giải mùa hạ sẽ chính thức sắp xếp vị trí thích hợp. Toàn bộ quá trình kí kết đều được thực hiện trong vòng bí mật.

Thậm chí ngay cả Đồng Dao, đến tận lúc kí tên vào hợp đồng, cô vẫn cảm thấy không thực.

——-

Cô thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đứng chung một vũ đài với người kia.

Mà vào lúc này.

Bắt tay xong, quản lí ZGDX quay trở lại vị trí của anh ta, nhìn Đồng Dao cười nói: “Tuy rằng không cần vội vã gia nhập đội ngũ, nhưng thứ tư tuần sau, đội chúng ta sẽ thi đấu trận chung kết mùa xuân với CK, em có muốn đến xem đồng đội của mình thi đấu hay không, vé máy bay hay là vé vào cổng đều sẽ được sắp xếp…”

“Thi đấu với đội nào cơ?”

“CK.”

Đồng Dao mặt không biểu cảm nói: “Được, em đi.”

—-đội CK, chính là đội ngũ của Giản Dương đó—-

Đây chính là cái đội ngũ mà cô từng quen thuộc như trong lòng bàn tay đấy, thật muốn đến xem trực tiếp làm cách nào mà đồng đội tương lai dẫm bẹp mấy người kia ở dưới chân nha.

Tưởng tượng ra cái gương mặt uể oải kia.

Ha.

Cứ nghĩ là lại thấy vui vẻ.

[thông tin bổ sung]

(*)

Như mình đã giới thiệu, thì trong một trận LMHT, mỗi người chơi sẽ chọn một tướng, và ở đầu trận đấu sẽ mặc định là đạt cấp 1, sau đó trong quá trình chơi sẽ dần thu thập tiền, đồ đạc…để tăng cấp (nó khác với game nhập vai là bạn chọn một nhân vật và chơi nhân vật đó từ đầu đến cuối, khi PK, đánh phó bản thì level của bạn được giữ nguyên, cái này mình không biết giải thích thế nào cho dễ hiểu ^.^), chính vì thế mà 1 trận LMHT thường kéo dài 45 phút- 1 tiếng.

Ngưỡng sức mạnh là khi sức dùng để chỉ một thời điểm nào đó trong trận đấu mà tướng của bạn có sức mạnh cao nhất, và thường thì khi lên level 6 là tướng đã có thể sử dụng tất cả những kĩ năng của mình, và còn có cả “chiêu tủ” nữa, càng lên cao thời gian hồi chiêu càng giảm, và sức mạnh của chiêu lớn hơn

(**) Bảng xếp hạng thì dựa theo điểm tích phân, để vào bảng xếp hạng thì bạn phải có cấp 30, 16 tướng và đánh 10 trận với những người thuộc cấp Đồng, Bạc, hoặc bằng mình. Sau khi đánh xong 10 trận thì bạn có vị trí thứ xxx nào đó, để leo lên thứ hạng cao hơn thì phải tiếp tục đánh thêm nhiều trận để lấy điểm.

Các cấp độ trong Liên Minh, Đồng I, Đồng II, Đồng III, Đồng IV, Đồng V. Bạc, Vàng, Bạch Kim, Kim Cương. (đồng V đòi hỏi ít điểm hơn đồng IV, Đồng IV<Đồng III<Đồng II< Đồng I nha mấy bạn) Khi đạt Kim Cương I, thì cấp cao hơn là Cao thủ và Người thách đấu.

Người thách đấu chỉ dành cho 200 người có điểm cao nhất của server thôi nhé.

(***) Huấn luyện thi đấu: huấn luyện = thi đấu, giống kiểu thi đấu giao hữu ấy mấy nàng.

(****) phát sóng trực tiếp: live-stream đó ạ, nói chung là các tuyển thủ thi thoảng phải stream, stream cái gì, tất nhiên không phải là tán nhảm, mà là stream mình chơi game, yes, tất nhiên là có người xem. Stream để làm gì đây? thu hút fan, thu hút người xem, bên TQ thì khi live-stream người xem có thể phát quà cho người live-stream, kiểu như hoa hồng gì đấy, mà mất tiền đó, kiểu 1 bông 5 tệ… Nên nếu nàng nào có đọc mấy truyện về phát sóng trực tiếp là hiểu, hoặc nàng lên xem mấy video live-stream của Phùng Đề Mạc, hoặc là mấy người trong Mãn Hán Toàn Tịch ấy, thì sau khi hát xong họ thường sẽ nói “xiexie dajia, xie xie +…” tức là đang cảm ơn người phát quà cho mình. Chắc là quà này có thể đổi thành tiền mặt cho người live-stream.
Bình Luận (0)
Comment