Lục Tư Thành xoay người.
Đồng Dao lùi về sau một bước dài: Nói thật là, cô có chút sợ người đàn ông này trong cơn giận dữ sẽ dội cả bể cá xuống đầu cô.
Vẻ mặt cô căng thẳng nhìn Lục Tư Thành, qua kẽ răng nhả ra 3 từ “Em sai rồi”. Tiểu Bàn lúc này đã ý thức được chuyện gì xảy ra, bèn rất có tính yêu thương đồng đội chạy tới giải cứu: “Lạc quan một chút anh ơi, biết đâu cá của anh lớn rồi bay đi thì sao—- Bắc Minh chẳng phải có loài cá tên là Côn (*)… “
(*) Có nguồn gốc từ phần Tiêu Dao Du trong Nam Hoa Kinh: “Biển Bắc có cá tên là Côn. Côn lớn không biết mấy nghìn dặm; Biến thành chim tên là Bằng. Lưng của Bằng cũng lớn không biết mấy nghìn dặm; Vỗ cánh bay lên, đôi cánh sải ra như đám mây che phủ lấy bầu trời.”Lục Tư Thành nhếch mắt liếc nhìn Tiểu Bàn một cái, cậu ta liền rất không có cốt khí ngậm miệng lại luôn. Lục Tư Thành để bể cá trở lại vị trí cũ, đeo tai nghe lên, cắm chuột và bàn phím: Từng động tác vừa lưu loát vừa tỏ ra chẳng lấy làm vui vẻ gì.
—— Đồng Dao làm một còn rùa rụt cổ trong suốt cả quá trình, đến rắm cũng không dám thả lấy 1 cái.
Chờ Lục Tư Thành ngồi xuống mở trò chơi, cô mới dám ngồi xuống vị trí của mình, đẩy cái ghế ra xa người nào đó một chút, đột nhiên nghe thấy Lục Tư Thành ở bên cạnh truyền đến 3 chữ: “Băng cá nhân.”
Đồng Dao: “…”
Ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh một chút, mắt anh vẫn nhìn chằm chằm màn hình, cố à ừ hai tiếng rồi lấy hộp băng cá nhân từ trong túi đồ ra, dán lên phần sưng sau gót chân rồi mở livestream—-
Phòng live stream càng lúc càng náo nhiệt, mọi người xem live stream phát hiện ra hôm nay smiling cứ ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, cả người sắp biến mất khỏi phạm vi của camera luôn rồi, vì vậy liền chủ động hỏi cô có việc gì.
Đồng Dao: “Bên cạnh tôi đang có sát khí, sát khí vô cùng mạnh mẽ, đến mức sắp cứa vào da thịt tôi rồi.”
[… Đm, bị down rồi.]
[Đồ down này sao lại có thể hổ báo đến mức đánh cho mấy con bitch kia gào khóc được nhỉ? Tôi thích.]
[hhhhhhh Vợ ơi em có chuyện gì đó?]
[Cậu vẫn chưa từ địa ngục băng giá quay về sao?]
[Buổi chiều có fan nói hai người hòa hảo rồi cơ mà, ở bãi đỗ xe đội trưởng còn bao che cho cậu kinh lên được.]
Đồng Dao: “Đúng, đúng, đúng, đúng là tôi đã có khoảnh khắc từ địa ngục băng giá trở về, nhưng mà bây giờ tôi lại quay lại đó rồi—- Chỉ là lần này không phải lỗi của tôi, là đồ súc sinh có lông Bánh Nướng kia cơ—- Đúng là một con mèo thích tìm đường chết, nó thừa dịp trong căn cứ không có ai đi gank cá của đội trưởng tôi rồi… … … “
Đồng Dao vừa nói vừa nhìn thoáng qua Lục Tư Thành đang đeo tai nghe đấu hạng bên cạnh, nuốt xuống một ngụm nước bọt, lại quay về nhìn bình luận—-
Đồng Dao: “Tôi đã nhận lỗi rồi, nhận lỗi là việc nhất định phải làm mà, đúng không?”
Đồng Dao: “Nhưng xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì.”
Đồng Dao: “Thế nên tôi đã tống Bánh Nướng vào tù rồi, ừm, tôi nhốt nó trong lồng đó—- Để nó úp mặt vào tường tự kiểm điểm, nhận ra sai lầm của bản thân, nếu như có lần sau nữa thì tôi sẽ tiễn nó về quê luôn… Không phải là tôi độc ác đâu, là cá vàng nhà người ta đến trước, đang rất bình yên bơi qua bơi lại cả mấy thế kỉ rồi, mày dựa vào cái gì mà không hợp ý liền ăn luôn người ta, đúng không?”
Đồng Dao vừa nói vừa nhìn bể cá của Lục Tư Thành, trên mặt nước vẫn còn vài cọng lông mèo đang đung đưa, Đồng Dao cảm thấy chột dạ liền đưa tay kéo bể cá về phía mình—- Lục Tư Thành tháo tai nghe xuống: “Làm gì?”
Đồng Dao dùng ngón tay khuấy khuấy trên mặt nước, sau đó lấy ra: “Lông mèo… Em đi đổi nước bể cá cho anh nhé.”
Lục Tư Thành mặt không biểu cảm: “Để xuống.”
Đồng Dao nghiêm túc đặt bể cá lại chỗ cũ.
Trước lúc đi ngủ, cô dùng âm thanh mà cho dù Lục Tư Thành đeo tai nghe cũng vẫn nghe thấy được nói cho mọi người rằng, Bánh Nướng đã bị nhốt rồi, không có tự do cũng không có đồ hộp, đến khi nào nó nhận ra được sai lầm của mình thì tính sau—- Lúc đi ngang qua chuồng mèo, cả khuôn mặt nó đang áp sát vào thành chuồng, thịt mỡ lòi cả ra ngoài chuồng, kêu meo meo meo liên hồi, Đồng Dao khẽ cắn môi đi qua nó: Nếu như lúc này còn bao che cho mày nữa thì việc không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai sẽ không chỉ là chuyện của một mình mày thôi đâu.
Đồng Dao lên tầng tắm rửa, tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy tin nhắn Wechat của Kim Dương—-
[Mẹ A Mao: … … … Bánh Nướng tìm đường chết à?]
[Mẹ A Mao: Đội trưởng của cậu đang tìm Cá răng đao con trên Taobao kìa… Tìm chăm chú vô cùng, bà đây cười đến mức rơi cả điện thoại xuống đất luôn.]
Đồng Dao: “…”
…
Một đêm này với Đồng Dao mà nói chính là một đêm không ngủ.
Cô không những phải làm quen với sự cô đơn “Không có mèo ngủ bên cạnh” mà còn phải lo lắng xem mèo và đội trưởng của cô đơn độc ở dưới tầng với nhau có xảy ra chuyện máu tanh gì không—-
Cả đêm gặp ác mộng, vì thế ngày hôm sau vừa rạng sáng cô đã bò dậy rồi.
Lúc xuống tầng thì phát hiện chuồng mèo trống không, con mèo nên ở trong đó úp mặt sám hối đã không cánh mà bay rồi, tim Đồng Dao đập thình thịch, chỉ sợ sẽ nhìn thấy thi thể mèo—– Cô lo lắng hoảng sợ tìm một vòng căn cứ, cuối cùng cũng nhìn thấy mèo của cô ở trên ghế salon trong phòng khách: Lúc này thân thể nó vẫn hoàn chỉnh, đang yên tĩnh ngồi trên người nào đó, nhe răng nhếch miệng nhìn về phía cô – người đã nhét nó vào lồng tối hôm qua…
Nghiễm nhiên là cái đức hạnh ăn cháo đá bát.
Vượt ngục mà còn dám trừng chị đây.
Bánh Nướng lớn lối như thế có thể là do cái đệm tôn quý dưới chân nó lúc này—- Dưới cái mông đầy lông của nó là đội trưởng ZGDX Lục Tư Thành, anh đang nằm trên ghế salon, hai mắt nhắm lại, bọng mắt có quầng thâm nhàn nhạt, bụng phập phùng lên xuống, mỗi lần hít ra thở vào đều khiến lông mi anh hơi rung động.
Anh chắc hẳn đang ngủ rất ngon…
Ngay cả một con mèo hơn 5kg xem bụng anh là đệm ngồi mà anh cũng không biết.
Đồng Dao liếc nhìn máy tính của anh, vẫn còn đang mở, màn hình đang dừng lại hình ảnh xếp hàng chờ đấu rank… Có thể là mấy lần đều không xác nhận đấu thế nên lúc này ID của anh đã rơi ra khỏi xếp hạng chờ đấu rồi.
Có lẽ là đấu hạng cả đêm, đấu xong thì phát hiện trời đã sáng nên tìm đại một chỗ nằm ngủ.
… Đồ đàn ông già nghiện mạng.
Đồng Dao nhẹ bước đến trước máy tính của anh, thoát game tắt máy, xoay người đến chiếc ghế salon khác lấy một tấm thảm nhỏ. Cô phất tay đuổi Bánh Nướng ra, nó kêu meo meo rồi nhảy từ trên bụng người đàn ông xuống đất. Đồng Dao cúi người muốn đắp tấm thảm lên người anh—–
Lúc này, một bàn tay vươn tới, giữ lấy gáy của cô rồi ấn đầu cô xuống, Đồng Dao bất ngờ bị ấn, cả khuôn mặt vùi xuống cái bụng rắn chắc của người đàn ông, cùng lúc đó, một giọng nói mơ màng vang lên: “Muốn nằm thì nằm cho hẳn hoi, lộn xộn nữa thì lăn ra chỗ khác.”
Nói xong liền xoa xoa tóc Đồng Dao, giống như là răn dạy mèo vậy.
Cả người Đồng Dao cứng ngắc, hai tay bám chặt mép salon, mặt chôn trên bụng Lục Tư Thành, cách một tấm thảm và một lớp áo mỏng, hai lớp vải này có cũng như không, cứ hít thở là toàn mũi ngập tràn mùi vị của anh.
—– Lúc này nếu có ai tới thì bà đây có nhảy xuống sông Hằng cũng…
Đồng Dao còn chưa nghĩ xong “cũng” thế nào.
Đột nhìn trên tầng truyền đến tiếng mở cửa, hai mắt Tiểu Bàn mông lung ngái ngủ, trên người mặc một cái áo ba lỗ trắng và chiếc quần đùi Ultraman, tay còn đang thò vào quần gãi gãi mông: “Thành ca, anh mẹ nó còn chưa ngủ hả, em ngủ được một giấc rồi đấy—- “
Tiểu Bàn đột nhiên câm lặng.
Bởi vì vẫn bị bàn tay to lớn kia đè xuống, Đồng Dao thậm chí khồng hề có cơ hội ngẩng đầu giải thích với Tiểu Bàn một câu, một giây tiếp theo, Tiểu Bàn đã lẩm bẩm “Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, đây chỉ là mộng du thôi” rồi xoay người về phòng ngủ.
Mấy giây sau, điện thoại Lục Tư Thành vang lên.
Đồng Dao giãy dụa vươn tay ra, lấy điện thoại đặt trên salon của anh mở ra xem—–
[Bàn tròn vo: Không nghĩ tới anh lại là một đội trưởng như vậy, em đã quá ngây thơ rồi.]