Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)

Chương 102

Edit: Vân Linh Nhược Vũ.

"Người diễn vai Bạch Tuyết là do em rút, em sẽ phụ trách đến cùng."

Tư Hạ dứt tiếng, hội trường im lặng không một tiếng động, mọi người đều vì bất ngờ ngoài dự liệu này dọa cho điếng người

"Nếu bạn học Tư Hạ đã nói thế, vậy tạm thời cứ thế đi, nếu có vấn đề gì có thể liên lạc với cô."

Ban đầu là vì cả lớp thống nhất yêu cầu, đến cuối cùng vẫn lấy ý kiến Tư Hạ làm chủ, sau khi ôn hòa nói xong câu này Lương Lệ Hoa lập tức rời đi.

Sau khi Lương Lệ Hoa đi, Trình Tuyết không thể nhịn được nữa hướng về phía Tư Hạ oán trách: "Tư Hạ, sao cậu phải giúp đồ xấu xí kia nói chuyện?!"

Tư Hạ không trả lời, thậm chí có khi còn không nghe Trình Tuyết nói gì, hiện giờ tất cả sự chú ý của Tư Hạ đã tập trung trên người Diệp Oản Oản.

Ánh mắt chăm chú kia khiến người ta có cảm giác vô cùng dịu dàng thâm tình, ảo giác như đã chờ đợi nhiều năm...

Ánh mắt đó đã hoàn toàn đốt cháy lửa giận của Trình Tuyết, cô ta tiến lên phía Diệp Oản Oản, chợt giương tay lên: "Diệp Oản Oản! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, rốt cuộc cô đã làm gì với Tư Hạ!"

Diệp Oản Oản chưa kịp phản ứng, đột nhiên một bóng người vọt cực nhanh đến trước mặt cô.

"Bốp!"

Trình Tuyết không đánh trúng Diệp Oản Oản nhưng đã đánh phải Tư Hạ.

Bởi vì chênh lệch về chiều cao, bàn tay Trình Tuyết tát trúng gần cằm của Tư Hạ, móng tay bén nhọn để lại trên làn da trắng nõn của cậu ta một vết máu cực kì chói mắt.

Trình Tuyết thấy mình đánh trúng Tư Hạ thì bối rối không thôi: "Tư Hạ... Tớ... Cậu... Tớ... Tớ không cố ý... Tớ xin lỗi..."

Đáy mắt Tư Hạ thoáng qua một tia sát ý: "Thu hồi câu vừa rồi của cô, nếu có lần sau đừng trách tôi không nhắc nhở."

Nội tâm Diệp Oản Oản đã sắp vỡ vụn rồi.

Tên nhóc này rốt cuộc có thù oán gì với cô vậy? Trong mấy giây ngắn ngủi đã kéo cho cô cả tấn thù hận rồi! Oán niệm của các cô gái ở đây sắp hóa thành hình nhào tới cắn cô rồi đấy!

Nhưng việc vừa rồi chưa tính là gì, Tư Hạ nghiêng đầu nhìn cô, ý lạnh trong đáy mắt chậm rãi tan ra, thậm chí còn mang theo vẻ xoắn xuýt quan tâm, hỏi: "Cậu không sao chứ? Bị dọa sợ rồi sao?"

Diệp Oản Oản: "..."

Đúng! Bị dọa sợ rồi! Tôi sắp bị ngài hù dọa chết rồi đấy đại ca à!

Ai có thể cho cô biết đã xảy ra chuyện gì không?

Cho dù cô ngu đến mấy cũng nhận ra hôm nay Tư Hạ đang dốc sức trêu chọc mình.

Nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ ra mình đã đắc tội Tư Hạ chỗ nào, để cho cậu ta phải trả thù mình như thế.

Trình Tuyết hung tợn trợn mắt nhìn cô, sau đó khóc chạy đi, những người bên trong hội trường cũng nghi hoặc không thôi, theo đó lần lượt rời đi.

Chờ khi chỉ còn cô và Tư Hạ, Diệp Oản Oản không nhịn được nữa nên hỏi: "Xin hỏi hot boy đại nhân tôn kính, tôi chọc gì tới cậu rồi? Chẳng lẽ do trước đó tôi nói bạn trai tôi đẹp trai hơn cậu nên cậu ghi hận trong lòng? Vì thế nên không tiếc bán đứng nhan sắc để phá tôi, vì chuyện đó mà hi sinh, cậu không thấy thiệt thòi sao?"

"Nhan sắc..." Tư Hạ chậm rãi lau vết máu trên gò má: "Cậu thích gương mặt này sao? Đó là vinh hạnh của nó."

Diệp Oản Oản: "..." Điểm chú ý của người này thật là quái dị.

Tư Hạ nhìn Diệp Oản Oản, thất thần lẩm bẩm: "Thật... Thật sự không nhớ tôi sao..."

Cậu ta nói quá nhỏ, Diệp Oản Oản không nghe rõ: "Hả? Cậu nói cái gì?"

"Không có việc gì." Thiếu niên cúi đầu, che đi sự cô đơn trong đáy mắt.

Diệp Oản Oản đang định hỏi rõ thì thấy đối phương đột nhiên bước tới gần mình.

Cô theo bản năng lui về sau một bước. Đối phương chỉ tiến lên vài bước rồi dừng lại, cậu ta ngồi xổm xuống trước gót chân của cô, hơi quỳ một chân, đưa tay giúp cô buộc dây giày không cẩn thận bị tuột...

Tiểu thiếu gia cao quý ngạo mạn, lúc này lại có tư thái vô cùng thành kính, thậm chí là hèn mọn...

Bình Luận (0)
Comment