Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 2)

Chương 312

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Ánh sáng và ống kính đã vào vị trí, Lạc Thần cũng đã vào khung hình.

Diệp Oản Oản ngồi trên ghế ở khoảng cách vừa đủ lẳng lặng chờ đợi.

Rất nhanh, ba phút để chuẩn bị đã trôi qua.

Diệp Oản Oản: "Bắt đầu."

Đáy mắt Lạc Thần thoáng qua vẻ bối rối, cậu ấy vội vàng mở miệng: "Sinh ra chính là tội ác, hay cho câu sinh... sinh..."

Đại khái vẫn chưa thích ứng được với ống kính, Lạc Thần mới nói một câu liền nghẹn lời.

Chân mày Diệp Oản Oản hơi nhíu lại: "Làm lại."

Lạc Thần siết chặt hai tay, hít sâu một hơi, bắt đầu lại.

"Sinh ra chí là tội ác, hay cho câu sinh ra chính là tội ác... Ta và các vị..."

Lạc Thần đang cố nói tiếp, Diệp Oản Oản trực tiếp cắt đứt lời của cậu ấy: "Khuôn mặt quá cứng, tôi cho cậu diễn lại, không phải kêu cậu đọc thuộc lòng. Làm lại."

Sắc mặt của Lạc Thần đã trắng thêm và phần, cậu ấy nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái, sau đó mở miệng lần nữa.

"Sinh ra..."

Nhưng mà lần này, chỉ mới nói được hai chữ, giọng của cậu ấy đã kẹt hết ở cuống họng.

Khuôn mặt của Lạc Thần đã hoàn toàn trắng bệch: "Thật xin lỗi!"

Diệp Oản Oản không biểu lộ gì trên mặt: "Một lần nữa."

Chẳng qua đã đến lần thứ tư, nhưng Lạc Thần vẫn không tìm được cảm giác.

Sau đó là câu "Làm lại" được lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, Lạc Thần quay liên tiếp mười mấy lần vẫn không qua được.

Lần thứ hai mươi, đối diện với vẻ cứng ngắt trên mặt của Lạc Thần, ngón tay đang gõ nhịp có tiết tấu trên ghế của Diệp Oản Oản tạm dừng, khuôn mặt biếng nhác lúc này đã trở nên lạnh băng.

Dường như phát hiện người đại diện đang vô cùng không vui, không khí bên trong phòng chụp trở nên ngột ngạt đến khó tả, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, toàn thân của Lạc Thần đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, hai bàn tay gắt gao siết chặt thành nắm đấm.

Mình không làm được...

Quả nhiên mình vẫn không làm được...

Ở dưới ống kính, Lạc Thần đã từng như cá gặp nước, nhưng bây giờ chỉ cần đứng trước máy ảnh hoặc dưới tầm mắt của mọi người thì toàn thân của cậu ấy lại trở nên cứng ngắc, căn bản không có cách nào khống chế, thậm chí trong đáy lòng cũng tự sinh ra cảm giác chán ghét với bản thân.

Diệp Oản Oản cũng phát hiện trạng thái của Lạc Thần không đúng cho lắm.

Không chỉ bài xích ống kính, thậm chí còn tự bài xích bản thân.

Lúc trước linh khí của Lạc Thần vô cùng dồi dào, lúc đứng trước ống kính cậu ấy vô cùng tự tin, giống như đây chính là sân nhà của cậu ấy vậy. Nhưng bây giờ, ống kính đối với cậu ấy giống như một nhà tù, cả người đều bị hàng loạt xiềng xích vô hình trói buộc lại.

Trừ cái đó ra, cô cũng nhìn ra dường như Lạc Thần vô cùng chán ghét khuôn mặt mình, luôn theo bản năng tránh né ống kính.

Mặc dù ít nhiều đã có ngờ tới, nhưng tình huống hiện tại của Lạc Thần còn bết bát hơn cô tưởng tượng nhiều.

"Ba —" một tiếng, sấp tài liệu trong tay của Diệp Oản Oản đập mạnh lên bàn, âm thanh trở nên lạnh hẳn: "Gương mặt này là ưu thế lớn nhất của cậu, biết bao nhiêu người mong mà không được hay không? Cậu chán ghét bài xích nó? Tôi nói cho cậu biết, tất cả bi kịch của cậu không phải do khuôn mặt này, mà là vì cậu hèn nhát vô năng!

Mạnh Lương mười tám tuổi cầm được giải ảnh đế, bởi vì mẹ bị bệnh nặng cho nên rời khỏi giới giải trí sáu năm, hai mươi bốn tuổi trở lại, vẫn như thường lấy được giải ảnh đế thứ hai! Suốt ba mươi năm đầu tham gia giới giải trí, Lý Trung Nghĩa chỉ được diễn vai phụ, 53 tuổi mới bắt đầu được diễn vai chính, hơn nữa sau đó cũng vô cùng nổi tiếng! Từ khi xuất đạo tới nay Kiều Khả Hâm luôn bị bôi đen lại nghịch dòng tiến lên, đến năm nay đã được đề cử ảnh hậu Kim Lan! Cậu chẳng qua chỉ mới bỏ lỡ ba năm, chịu đãi ngộ bất công ba năm liền cảm thấy cuộc sống đã chấm dứt sao?"

Nói tới chỗ này, sắc mắc của Diệp Oản Oản đã lạnh đến tận cùng: "Ở giới giải trí này, nếu muốn leo lên đỉnh phong thì tương lai cậu còn phải trải qua những áp lực khó khăn gấp trăm lần, nếu cậu chỉ được loại trình độ này thì xin lỗi, tôi khuyên cậu thừa dịp còn sớm hãy rời khỏi giới giải trí đi, tôi sẽ không lãng phí thời gian lên người một người nghệ sĩ không có chút tín nhiệm nào với bản thân mình cả!"

Bình Luận (0)
Comment