Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)

Chương 442

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Diệp Oản Oản bị anh nhìn tới chột dạ: "Anh nhìn em làm gì?"

Đương nhiên, chờ Tư Dạ Hàn nói ra hai chữ "Em đẹp" là không có khả năng.

Con ngươi Tư Dạ Hàn chợt híp lại: "Em không sợ anh?"

Nghe anh nói vậy, Diệp Oản Oản mới sực phát hiện vừa rồi mình mới phách lối với ai. Trái tim cô nhảy mạnh một nhịp, cố gắng trấn định lắp bắp trả lời: "Có... có cái gì phải sợ? Anh chỉ là một con cọp giấy! Có để ăn em sao?"

Tư Dạ Hàn cười thấp giọng: "Muốn thử không?"

Diệp Oản Oản đen mặt: "Không được lái sang chuyện khác, ngủ!"

Xung quanh là mùi cỏ cây tươi mát, tia sáng xuyên qua kẽ lá dìu dịu chiếu xuống mặt đất, phác họa rõ nét khuôn mặt tinh xảo của cô gái, cơ hồ có thể thấy rõ làn da mềm mại đáng yêu của cô...

Tất cả gông xích và sương mù đặt nặng trên vai anh dường như liền tan biến trong nháy mắt.

Tư Dạ Hàn nhìn cô gái bên cạnh thật lâu, cuối cùng vẫn không hỏi vấn đề kia.

Vì sao...

Không muốn anh chết...

Dưới sự thúc giục của Diệp Oản Oản, Tư Dạ Hàn từ từ nhắm mắt lại.

Ước chừng khoảng tầm vài phút, bàn tay đang đỡ trán của anh từ từ buông lỏng.

Diệp Oản Oản vội đặt tay anh vào trong chăn, sau đó ngồi trên ghế đọc kịch bản, thỉnh thoảng lại nhìn anh.

Mặc Huyền từ nãy đến giờ đã thấy hết mọi việc, bày ra vẻ mặt mình đã xem đủ rồi, ai oán mở miệng: "Thuần... Thuần Thú sư cấp Tông Sư... Cậu thấy chưa, chính là cô ấy đó! Khí tràng của Diệp tiểu thư thật lợi hại, chỉ thiếu một cái roi trong tay thôi!"

"Khụ..." Hứa Dịch ho nhẹ một tiếng, không trả lời.

Mặc Huyền thở dài: "Tôi nói này người anh em, cậu kêu tôi về làm gì? Tôi phát hiện tôi ở chỗ này thật là vô dụng!"

Hứa Dịch liếc "tên hỗn đản" được nghỉ phép còn ở đó oán giận một cái: "Ai nói cậu vô dụng? Gọi cậu về chia sẻ cẩu lương không được sao?"

Một mình anh ta ăn không nổi!

Mặc Huyền nhún vai: "Được rồi được rồi, cậu thắng!"

Thuần Thú sư cấp Tông Sư - Diệp Oản Oản nghiêm khắc canh chừng Tư Dạ Hàn vài ngày, tận tới khi ba mẹ hỏi về công việc của cô, cô mới sức nhớ trở về nhà ăn một bữa cơm. Lạc Thần cũng bởi vì lâu lắm rồi cô chưa xuất hiện, cẩn thận nhắc cô vài ngày nữa là thử vai rồi, cô mới bất đắc dĩ phải rời đi vài ngày.

Trước khi đi, Diệp Oản Oản âm thầm kéo Hứa Dịch tới một góc để dặn dò.

"Cầm lấy cái này." Diệp Oản Oản đưa cho anh ta một cuốn sổ nhỏ.

"Oản Oản tiểu thư, đây là?" Hứa Dịch khó hiểu.

"Là thời gian biểu tôi sắp xếp cho A Cửu. Anh vẫn luôn bên cạnh anh ấy, giúp tôi nhìn chằm chằm anh ấy, nếu anh ấy không làm đúng theo thời gian biểu thì gọi ngay cho tôi." Diệp Oản Oản trả lời.

Hứa Dịch nuốt nước bọt: "Hả..."

Diệp Oản Oản: "Sao?"

Hứa Dịch cân nhắc chọn lời: "Oản Oản tiểu thư, cô muốn tôi mách lẻo cho cô sao?"

"Khụ..." Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng: "Đừng nói khó nghe như vậy! Mách lẻo cái gì! Rõ ràng anh đang trung thành tận tâm bảo hộ ông chủ! Yên tâm, tôi chống lưng cho anh!"

Vẻ mặt của Hứa Dịch y như đưa đám, cuốn sổ kia giống như củ khoai lang nóng được đặt trên tay anh ta, anh ta lưỡng lự hỏi: "Cô xác định... chống được sao?"

"Đương nhiên chống được!" Diệp Oản Oản vỗ ngực đảm bảo.

Sắc mặt Hứa Dịch hơi ảm đạm, rõ ràng vẫn sợ.

Thấy Hứa Dịch lúng túng như vậy, Diệp Oản Oản hơi cạn lời. Cô trừng anh ta một cái: "Nếu không được tôi sẽ dùng mĩ nhân kế!"

Hứa Dịch: "Được, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Diệp Oản Oản: "..."

Bình Luận (0)
Comment