Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)

Chương 489

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Thấy Tôn Bách Thảo đi ra, lão phu nhân vội hỏi: "Bác sĩ Tôn, Tiểu Cửu sao rồi? Có chuyển biến tốt hơn không?"

Tôn Bách Thảo mời mọi người tới phòng khách, sau khi trầm ngâm một hồi lâu mới mở miệng: "Tôi đã đoán trước cơ thể của Cửu thiếu gia sẽ suy kiệt, cho nên lần này đã cố ý kiểm tra tỉ mỉ, kết quả..."

"Kết quả thế nào?" Lão phu nhân lập tức truy vấn.

Sắc mặt Diệp Oản Oản cũng căng cứng người, chờ câu trả lời của ông.

Tôn Bách Thảo trả lời: "Cơ thể của Cửu thiếu gia quả thật có dấu hiệu chuyển biến tốt..."

Lão phu nhân chưa kịp mừng, Tôn Bách Thảo đã trầm giọng nói tiếp: "Nhưng chuyển biến này đối với Cửu thiếu gia chẳng khác gì muối bỏ biển. Cơ thể của Cửu thiếu gia giống như một ngọn lửa lớn không ngừng lan tràn, loại chuyển biến kia lại như mưa phùn, căn bản không có cách nào dập nổi lửa.

Một vài nội tạng trong cơ thể đã bắt đầu suy kiệt, đặc biệt là gan và thận, vấn đề tương đối nghiêm trọng..."

Cơ thể lão phu nhân hơi run run, bà đờ người ngã xuống sofa.

Trái tim Diệp Oản Oản cũng không nhịn được đau nhói một trận.

Vẫn... không được sao?

Hứa Dịch âm thầm thở dài một tiếng, lộ ra biểu cảm quả nhiên là thế, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

"Nội tạng bắt đầu suy kiệt... Vậy phải làm sao bây giờ?" Lão phu nhân tự trấn định mình, sau đó hỏi tiếp.

Tôn Bách Thảo trả lời: "Chỉ có thể thay nội tạng. Hơn nữa tôi kiến nghị nên thay càng sớm càng tốt, trong vòng ba tháng phải thay những nội tạng đang suy kiệt."

"Vậy sau khi phẫu thuật có sức khỏe bình thường như trước được không?" Lão phu nhân lập tức hỏi lại.

Tôn Bách Thảo lắc đầu: "Thay nội tạng chỉ trị ngọn không trị được gốc, cơ thể Cửu thiếu gia giống như một mảnh đất cằn cỗi, cho dù nhổ cái cây bị héo để trồng cây khác vào, một thời gian sau cũng sẽ bị khô héo tiếp mà thôi. Nhưng trước mắt, phẫu thuật đổi nội tạng đã là cách duy nhất rồi."

Tuy có cách... Nhưng cách này lại chẳng khác gì uống rượu độc giải khát.

Diệp Oản Oản không ngờ hướng phát triển của kiếp này vẫn giống kiếp trước.

Từ lúc trọng sinh tới nay, cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hiện tại. Rõ ràng đã cố gắng hết sức, lại chẳng thể thay đổi vận mệnh.

"Bác sĩ Tôn, không còn cách nào khác sao?" Diệp Oản Oản không cam lòng hỏi.

Tôn Bách Thảo trả lời: "Dựa theo tốc độ phát triển bệnh tình hiện tại của Cửu thiếu gia thì chỉ có cách này."

Diệp Oản Oản siết chặt tay: "Bác sĩ tôn, vừa rồi ngài cũng nói rồi, cơ thể của A Cửu đã bắt đầu chuyển tốt. Nếu trong vòng ba tháng tôi có thể giúp anh ấy điều dưỡng tới trạng thái tốt nhất, vậy có thể không?"

Nhìn ánh mắt kiên định của cô gái, Tôn Bách Thảo chần chừ trong giây lát: "Chuyện này..."

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, ông mới trả lời: "Theo lý thuyết mà nói, nếu trong thời gian đó có thể giúp cơ thể đạt trạng thái tốt nhất sẽ làm nội tạng dần khôi phục, đương nhiên không cần thay. Nhưng xác suất thành công của cách này cũng cực kì thấp."

Diệp Oản Oản: "Nhưng cũng có cơ hội, không phải sao?"

"Đúng vậy. Nhưng mà Diệp tiểu thư, cô cũng phải rõ, tình trạng cơ thể của Cửu thiếu gia vô cùng phức tạp, rất nhiều chuyện tôi không thể đoán trước, nội tạng bắt đầu suy kiệt của Cửu thiếu gia giống như một quả bom hẹn giờ vậy. Lỡ như cô không làm được, nội tạng của ngài ấy sẽ tiếp tục hỏng hóc, hoặc là ngày nào đó đột nhiên phát bệnh, như vậy sẽ nguy hiểm tới tính mạng của ngài ấy..."

Bình Luận (0)
Comment