Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)

Chương 538

Edit: Vân Linh Nhược Vũ 

Diệp Oản Oản kinh ngạc nhìn hai tay của mình, đầu óc hơi trống rỗng.

"Oản Oản tiểu thư thật..."

Các ám vệ dưới lôi đài đưa mắt nhìn nhau, không dám tin đây là thật.

Thân là ám vệ Tư gia, mỗi người trong bọn họ ai nấy đều là tinh anh, đương nhiên nhìn ra động tác quyết đoán dứt khoát của Diệp Oản Oản.

Nếu Diệp Oản Oản có một con dao trong tay, sợ rằng Thập Nhất đã chết mười mấy lần.

Đầu óc Thập Nhất rối rắm một phen, sắc mặt chẳng khác nào gặp quỷ.

Cậu ta vô cùng tự hào về kĩ xảo cận chiến của mình, nhưng ở trước mặt Diệp Oản Oản lại không thể cản một chiêu!

Bất luận tốc độ của cậu ta có nhanh ra sao thì Diệp Oản Oản vẫn luôn đi trước cậu ta một bước, góc độ vô cùng xảo quyệt, không cách nào đoán trước được.

"Có phải anh... Cố ý nhường tôi không?" Sau một hồi, Diệp Oản Oản hồ nghi hỏi Thập Nhất.

Thập Nhất là ám vệ của Tư gia, còn là một phân đội trưởng, thực lực không cần nhiều lời.

Diệp Oản Oản tự biết thực lực của bản thân mình, hôm nay là ngày đầu cô tiếp xúc với cách đấu kĩ xảo, sao lần nào cũng có thể đánh thắng Thập Nhất được?

Khóe môi Thập Nhất hơi giật, cậu ta á khẩu, không biết nên nói sao.

Mới đầu, cậu ta cố ý nhường Diệp Oản Oản là thật, nhưng đến lúc sau, cậu ta đã dùng toàn lực, nhưng vẫn không đánh lại Diệp Oản Oản.

Bất luận là tốc độ hay lực, thậm chí là thời cơ ra tay, Diệp Oản Oản đều gãi đúng chỗ ngứa, phảng phất như đã tính toán tỉ mỉ, khống chế cụ diện, Thập Nhất vĩnh viễn ở thế bị động, không có sức đánh trả.

"Oản Oản tiểu thư, cô thật sự thâm tàng bất lộ đấy!" Hồi lâu, Thập Nhất nói một câu như thế.

Diệp Oản Oản hơi hồ nghi, xem thái độ của Thập Nhất, hẳn là không nhường mình.

Chẳng lẽ cô chính là người có thiên phú võ thuật, là thiên tài tuyệt thế nghìn năm có một trong truyền thuyết ư?

"Huấn luyện viên Thập Nhất, anh đừng nhường tôi, dùng toàn lực đánh với tôi đi!" Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, không thể nào quên tâm cảnh cổ quái hiện ra trong đầu mình khi nãy được. Dường như cô đã tiến vào trạng thái huyền diệu khó giải thích nào đó, tâm lặng như nước, cơ thể theo bản năng ứng đối.

"Được." Thập Nhất gật đầu, chợt tung chiêu về hướng Diệp Oản Oản.

Theo động tác của Thập Nhất, Diệp Oản Oản cảm nhận được lực uy hiếp, lần thứ hai tiến vào tâm cảnh kia, bình tĩnh đánh giá tất cả.

"Phanh!"

Diệp Oản Oản giơ cánh tay lên, hóa chưởng thành quyền, đánh vào cằm Thập Nhất.

Mà Thập Nhất tung ra một chưởng, tuy nhanh nhưng lại không bằng Diệp Oản Oản, chiêu thức đang lưng chừng đã bị Diệp Oản Oản đánh bay.

Người ta nói tập võ vô cùng khổ nhọc, khó như lên trời, nhưng Diệp Oản Oản cảm thấy nó cũng không khó như vậy.

"Ồ... Chẳng lẽ tôi thật sự là thiên tài võ học?" Diệp Oản Oản thu tay, trong lòng không nói nên lời.

Năm đó cô chỉ cảm thấy trí nhớ mình tốt, ngộ tính cao, nhưng mà chỉ có lý luận suông, năng lực thực chiến cực kì kém. Hôm nay sau một phen huấn luyện nghiêm túc, không ngờ lại phát hiện mình có thiên phú võ thuật như vậy.

"Huấn luyện viên Thập Nhất, tôi cảm thấy mình có thể nhanh hơn nữa. Tiếp đi." Thấy Thập Nhất bò dậy, Diệp Oản Oản lập tức nói.

Thập Nhất lắc đầu lia lịa, mặt như đưa đám: "Oản Oản tiểu thư, không được... Không được đâu..."

"Không sao, chúng ta thử lại đi!" Diệp Oản Oản tận tình khuyên bảo.

"Oản Oản tiểu thư, thử thêm vài lần nữa thì tôi mất mạng luôn đấy!" Mặt mũi Thập Nhất bầm dập, không muốn đánh với Diệp Oản Oản nữa.

Bình Luận (0)
Comment