Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 4)

Chương 666

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Đệch đệch đệch! Điên rồi! Cậu ta thế mà lại cảm thấy một người đàn ông đáng yêu! Cậu ta cong rồi sao?

Cung Húc vội vỗ mặt mấy cái, khiến mình tĩnh táo một chút.

Nhưng, nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, cậu ta lại rơi vào đống bong bóng màu hồng...

Trong lúc Cung Húc và hai trợ lý đang kinh ngạc, Diệp Oản Oản đã đổi về hình tượng thanh lãnh thường ngày, hài lòng gật đầu: "Rất tốt, sống động hơn nhiều rồi. Nhớ kĩ cảm giác vừa rồi. Thu lại vài phần cảm xúc sẽ hoàn mĩ."

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên Tiểu Trần của đoàn làm phim đến thông báo: "Lạc Thần, cảnh quay sắp bắt đầu rồi!"

"Vâng..." Lạc Thần cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, không biết vì sao, cậu ấy đột nhiên không dám nhìn thẳng kĩ thuật diễn xuất của Diệp Bạch, vội vàng đi theo Tiểu Trần.


"Đi thôi, cùng đi xem thử, đến cũng đến rồi, thuận tiện học tập một chút." Diệp Oản Oản nói với Cung Húc.

Kết quả Cung Húc lại ngơ ngác đứng yên một chỗ.

"Sao vậy?" Diệp Oản Oản vỗ bả vai cậu ta.

Cung Húc lập tức nhảy dựng y như bị điện giật.

Diệp Oản Oản: "..."

Cung Húc nuốt nói bọt: "Hả? Không... Không có gì! Em không sao!"

Má! Gặp quỷ rồi! Gặp thật rồi! Tim cậu ta lại đập thình thịch vì một người đàn ông, còn say mê YY*, hơn nữa người đàn ông này còn là anh Diệp!

Cậu ta đúng là cầm thú mà!

Chắc chắn là do lâu rồi chưa quen bạn gái!

Nhất định là thế, nhất định là thế...

Rất nhanh, cảnh diễn của Lạc Thần lại tiếp tục.

Nhóm nhân viên tác nghiệp cùng nhau trò chuyện, dường như đã không còn ôm hi vọng với Lạc Thần, mấy nghệ sĩ của Hoàng Thiên thì cười cợt xem kịch vui, nữ diễn viên Lương Nguyệt đóng vai Mạnh Tiểu Nhu và Thanh Thanh cũng hơi mất kiên nhẫn.


"3, 2, 1, action!"

Trong rừng cây.

Mạnh Tiểu Nhu ngượng ngùng ngẩng đầu: "A... A Trần... Ta thích ngươi..."

Giây tiếp theo, camera nhanh chóng đặc tả biểu cảm của Lạc Thần.

Khuôn mặt Lâm Lạc Thần lộ ra vẻ khϊếp sợ, sau đó chuyển thành phức tạp. Hắn biết rõ nàng là đệ tử của phe đối địch, biết rõ nàng không phải Thanh Thanh, nhưng vẫn không thể khống chế tình cảm của mình đối với nàng.

Vào lúc này, đại ma đầu đoạn tình tuyệt ái lại lộ ra vẻ ngây ngô thuộc về thiếu niên, lộ ra một mặt chân thật nhất của hắn...

Tống Kim Lân vẫn luôn nghiêm túc nhìn chằm chằm máy quay, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, sau khi kịp phản ứng, ông vội hô: "Rất tốt! Qua!"

Lạc Thần nhẹ nhàng thở ra, khom lưng cảm ơn mọi người: "Cảm ơn đạo diễn! Cảm ơn mọi người! Gây thêm phiền phức cho mọi người rồi!"


"Không sao không sao, loại nghề như đóng phim, ai có thể luôn bảo đảm trạng thái tốt nhất chứ!"

"Đúng vậy, vừa rồi diễn giỏi quá! Cố lên nha!"

Mọi người sôi nổi cổ vũ.

Diệp Oản Oản biết Lạc Thần không am hiểu đối nhân xử thế, cho nên vẫn luôn nhắc nhở Tiểu Tình tạo quan hệ tốt với người trong đoàn làm phim. Tuy rằng mấy ngày nay vẫn luôn NG, mọi người hơi bực, có điều người trong đoàn làm phim đều có ấn tượng không tệ với Lạc Thần, cho nên cũng không quá để ý.

Lúc này, Tiểu Tình dựa theo lời Diệp Oản Oản dặn dò, thông minh nói: "Mọi người vất vả rồi, hôm nay Lạc Thần mời khách, là cơm hộp của Phỉ Thúy Các! Ngoài ra còn có một món quà nho nhỏ, mong mọi người nhận lấy!"

Có ăn lại có uống, mọi người càng thêm không có lời gì để nói, sôi nổi cười cảm ơn.
Vạn San San nghiến răng nhìn đám người đang vây quanh Lạc Thần, rồi nhìn sang bài viết đang được chia sẻ và bình luận ngày càng nhiều, cười lạnh một tiếng: "Nhóm người này đúng là lợn chết không sợ nước sôi! Tôi không tin các người chịu nổi áp lực từ dư luận, dám không xin lỗi!"

....

(*) YY: Ảo tưởng, tự sướng.

Bình Luận (0)
Comment