Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cung Húc không cho Dương Tiến Nguyên chút mặt mũi nào, trực tiếp đóng cửa thật mạnh rồi rời đi.
Không khí trong phòng họp lúng túng không thôi.
Trong công ty trừ Diệp Bạch ra, quả thật Cung Húc chưa từng nể mặt kẻ nào, dù là Chử Hồng Quang cũng không ngoại lệ. Nghĩ thế, Dương Tiến Nguyên mới thấy cân bằng hơn một chút.
"Tan họp đi, bộ phận PR không được lơ là, tiếp tục theo dõi sát sao cho tôi, đừng để vụ việc này lớn hơn nữa!" Dương Tiến Nguyên dặn dò.
...
Đêm khuya, một phòng VIP trong quán bar nào đó.
Một đám nghệ sĩ của Hoàng Thiên đang chè chén say sưa, rất vui sướng khi Cung Húc gặp họa.
"Ha ha ha, lần này tên nhóc Cung Húc kia chết chắc rồi! Mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết nó!"
"Hậu trường của Cung Húc vẫn bày lù lù ở đó, sợ rằng không dễ đạp cậu ta xuống đâu?" Có người nói lên nghi ngờ của mình.
Có người biết chuyện cười hì hì nói: "Cậu không biết đó thôi, Cung gia có tận ba người con trai, Cung Húc đứng thứ hai, là đứa không được cưng chìu nhất đó. Lần này nháo lớn như vậy, cổ phiếu của Cung gia cũng chịu ảnh hưởng, tôi vừa nhận được tin Cung Húc đã bị cấm túc, tất cả nguồn kinh tế đều bị cắt đứt, còn bị sung quân đến chi nhánh nhỏ chim không thèm ị ở nước ngoài. Ngày lành của cậu ta hết rồi!"
"Ha ha ha, tôi đã nói rồi mà, sớm muộn gì thằng ngu đó cũng sẽ tự tìm đường chết!"
Vạn San San ngồi bên cạnh Lăng Thiếu Triết, rót rượu cho anh ta, cười châm chọc: "Bên Quang Diệu đã đăng bài thanh minh, nói ba ngày sau sẽ mở cuộc họp báo. Chậc, lúc trước còn kiêu ngạo lắm mà, giờ không còn người chống lưng, phải ngoan ngoãn xin lỗi anh thôi!"
"Đúng thế đúng thế! Có thế mà cũng muốn đánh đồng với Thiếu Triết của chúng ta, cũng dám so với Thiếu Triết, thật không biết xấu hổ! Nếu không phải trong nhà có chút tiền dơ bẩn, thì anh ta là cái thá gì!"
Nghe mọi người nghị luận, Lăng Thiếu Triết thích ý dựa vào sofa, tưởng tượng đến ngày anh ta đè đầu cưỡi cổ Cung Húc, tâm trạng liền vô cùng vui sướng.
Sự việc lần này không chỉ dẫm Cung Húc một phen, đồng thời vì sự phẫn nộ của fans, đồng tình của người qua đường, nhân khí của anh ta có thể nói là tăng vọt.
Bị hắt ly cà phê đó thật sự quá đáng giá.
...
Từ sau khi Cung Húc về nhà liền mất tin tức.
Sau đó nhờ Đường Tinh Hỏa ra mặt tìm Diệp Oản Oản, mấy ngày nay Lạc Thần luôn vì chuyện này mà sốt ruột, lúc Vạn San San vừa đăng video, Lạc Thần đã đăng bài giải thích ngọn nguồn ngay, nhưng chẳng ai chịu tin cậu ấy cả.
Đường Tinh Hỏa thở dài: "Anh Diệp, anh thật sự mặc kệ cậu ta sao?"
Diệp Oản Oản lẳng lặng liếc anh ta một cái, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu hiểu Cung Húc là người thế nào không?"
Đường Tinh Hỏa ho nhẹ một tiếng, sau đó trả lời đúng sự thật: "Ờm, tôi hiểu cậu ấy một chút. Cậu ấy là người có thể lên trời, thả bản thân tự do, chín trâu cũng kéo không nổi, đánh chết cũng không vào khuôn khổ, kiêu ngạo như diều gặp gió..."
Diệp Oản Oản cười khẽ một tiếng: "Như cậu nói đó."
Đến nay cô vẫn không ra tay, một phần là chờ thời cơ, phần khác là do Cung Húc khác với Lạc Thần, cậu ta không thể nhẫn nại.
"Muốn dùng cách bình thường để ràng buộc Cung Húc thì không thể." Diệp Oản Oản mở miệng.
Đường Tinh Hỏa đau đầu không thôi: "Đạo lý này tôi cũng hiểu. Nhưng... Nhưng anh Diệp, anh nói xem phải làm thế nào? Tình huống hiện giờ không ổn, Cung Húc cãi nhau với gia đình, tính cách cậu ta quá kiêu ngạo ương ngạnh, không cần nghĩ cũng biết tình trạng hiện giờ của cậu ta chính là tường ngã mọi người đẩy, nếu tiếp tục để cậu ta tìm đường chết, cuộc họp báo ngày mai nhất định sẽ bị cậu ta phá..."