Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 4)

Chương 691

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Nói xong câu này, Diệp Oản Oản lần nữa nhìn về phía màn hình máy tính.

Tiếng nhấn chuột vang lên, lúc này cô không phát video từ giữa nữa mà phát ngay từ đầu.

Trong video vẫn là cảnh ở đoàn phim Kinh Long 2, gồm Lăng Thiếu Triết, Vạn San San và vài nghệ sĩ của Hoàng Thiên đang nói nhỏ.

Từng câu nói đều châm chọc Lạc Thần là "Nghệ sĩ hết thời", "Không lên được mặt bàn".

Trợ lý của Lạc Thần muốn tiến lên tranh cãi, nhưng lại bị Lạc Thần ngăn cản.

Lạc Thần không nói gì mà trở về chỗ ngồi của mình, nhưng đúng lúc này...

Trong video xuất hiện một vòng tròn màu đỏ, khoanh vào vị trí chân của Vạn San San, vì thế các phóng viên đều thấy rõ giây tiếp theo, Vạn San San cố ý ngáng chân Lạc Thần.

Ly cà phê trong tay Lạc Thần nhoáng lên, vô tình đổ vào người Lăng Thiếu Triết.


Những chuyện tiếp theo... Quần chúng và kí giả đang kích động đều im thin thít như ve sầu mùa đông, nghẹn họng nhìn trân trối.

Mọi người không ngờ tất cả lời giải thích của Lạc Thần trên weibo đều là thật.

Đoạn video ngắn ngủi lại vạch trần một chân tướng hoàn toàn khác.

Tất cả mọi người đều không ngờ sự thật lại như thế... Vạn San San ngoài mặt không sợ quyền thế lại là người khiêu khích, nghệ sĩ của Hoàng Thiên dũng cảm đứng ra lại là những kẻ trợ Trụ vi ngược, cùng một giuộc với Vạn San San, mà người bị hại lớn nhất Lăng Thiếu Triết mới là ác bá!

Cung Húc bị toàn dân mắng chửi suốt năm ngày là người không nhịn được ỷ thế hϊếp người nên ra tay, giải vây cho nghệ sĩ cùng công ty.

Vẫn là những chuyện Cung Húc từng làm, nhưng sau khi xem toàn bộ video, mọi người lại cảm thấy hả hê.


Tận đến khi video kết thúc, toàn bộ đại sảnh vẫn im thin thít, không có chút âm thanh nào.

Mỗi phóng viên đều đỏ mặt tía tai, hoàn toàn không biết nên nói gì...

Bọn họ tự xưng mình chính nghĩa, luôn miệng múa bút phê bình Cung Húc, kết quả lại mắng sai người?

Ngược lại, người bọn họ bảo vệ mới là tiểu nhân vô sỉ, mới chính là ác bá ỷ thế hϊếp người chân chính...

Ánh mắt lạnh băng của Diệp Oản Oản đảo qua mỗi người ở đây một lượt: "Đây là chân tướng các người muốn bảo vệ? Đây là công đạo mà các người tuyên bố là chính nghĩa? Đây là câu trả lời mà các người muốn! Không biết các vị có hài lòng chưa?"

Nghe lời nói sắc bén của Diệp Oản Oản, nhóm kí giả đều xấu hổ cúi đầu.

"Sao... lại như vậy..."

"Khụ khụ, hiểu lầm... hóa ra là hiểu lầm..."

Phóng viên vừa rồi mắng hăng say nhất lẩm bẩm: "Nhưng đâu thể trách chúng tôi. Ai biết chân tướng lại như thế! Bọn tôi là phóng viên, đâu phải cảnh sát, anh nói đúng không? Khó tránh có lúc..."


Nghe vậy, Diệp Oản Oản chậm rãi bước đến trước mặt người đó.

"Anh... anh muốn làm gì?" Gã phóng viên bị khí thế của Diệp Oản Oản làm sợ hãi, lui về sau một bước.

Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm anh ta: "Ha, không phải cảnh sát, hay cho câu không phải cảnh sát. Nếu không phải cảnh sát, các người dựa vào đâu mà thay thế cảnh sát, thay thế pháp luật, kích động quần chúng mà không kiêng nể gì, dẫn đường cho bạo lực mạng, vận dụng tư hình với nghệ sĩ vô tội? Không phải vừa rồi anh còn thề son sắt nói quyền lợi càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều sao? Một khi đã vậy, làm phóng viên, các người khống chế dư luận, khống chế quyền lên tiếng, thậm chí khống chế tiền đồ tương lai của nghệ sĩ, tìm ra chân tướng chẳng lẽ không phải nghĩa vụ và trách nhiệm của các người à? Nhưng hiện tại, quyền lực trong tay phóng viên và tòa soạn các người lại trở thành thứ để lòe thiên hạ, đổi lấy lưu lượng, dùng nó làm vũ khí để tổn thương người khác! Là ai cho các người cái quyền đó?"
Bình Luận (0)
Comment