Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nghe câu trả lời của cô gái, đáy mắt Tư Dạ Hàn nổi lên một tầng sóng nhiệt, nóng bỏng đến mức có thể hòa tan người khác.
Diệp Oản Oản có thể thấy rõ du͙ƈ vọиɠ trong mắt anh...
Ặc...
Không xong... Chơi quá trớn rồi...
Ngay lúc Tư Dạ Hàn định hôn xuống, Diệp Oản Oản nhanh chóng ghé đầu vào ngực anh, bắt đầu làm nũng: "Hic, cả ngày nay em chưa ăn gì hết, rất đói bụng... Em muốn ăn... nhưng tay đau..."
Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Sao anh có thể không biết tâm tư nhỏ bé của Diệp Oản Oản...
Lần nào cũng to gan lớn mật trêu chọc anh, sau khi phóng hỏa xong liền chạy...
Cắn một cái lên môi cô, Tư Dạ Hàn mới buông tay rồi bước về hướng tủ lạnh.
"Tạp dề treo bên phải tủ lạnh, em lấy giúp anh!"
Diệp Oản Oản thông minh chạy theo, lấy ra một cái tạp dề màu hồng nhạt có hình Hello Kitty được siêu thị tặng kèm.
Tư Dạ Hàn liếc xéo cái tạp dề một cái, rõ ràng rất ghét bỏ, nhưng, khi nhìn bộ dạng mong chờ của cô gái, cuối cùng anh vẫn vươn tay.
"Ơ, khoan đã, anh biết nấu mì sao?" Diệp Oản Oản đột nhiên nhớ ra.
Tư Dạ Hàn bày ra vẻ cao quý lãnh diễm nhìn cô bằng nửa con mắt.
Diệp Oản Oản lập tức ngượng ngùng nói: "Khụ, được rồi được rồi, em sai rồi, anh sao có thể không biết nấu mì chứ!"
Tư Dạ Hàn vừa vào phòng bếp không lâu, di động của Diệp Oản Oản lại đột nhiên vang lên.
Người gọi đến là Hứa Dịch.
Diệp Oản Oản bắt máy: "Alo? Quản gia Hứa?"
Cuộc gọi vừa được kết nối liền truyền đến giọng nói gấp gáp của Hứa Dịch: "Oản Oản tiểu thư! Cô không sao chứ! Tôi đến dưới chung cư rồi! Thập Nhất và Phong Huyền Diệc cũng đang trên đường đến! Cô phải cố chống đỡ nhé, bình tĩnh một chút, không được xúc động!"
Diệp Oản Oản không hiểu ra sao cả: "Hả? Anh đang nói gì thế? Có chuyện gì rồi hả?"
Hứa Dịch hơi sửng sốt: "Sao lại thế này? Ông chủ chưa tới chỗ cô sao? Rõ ràng ngài ấy phóng xe đua 400 mã lực ra khỏi cửa, lúc này phải tới rồi chứ..."
"Ặc..." Xe đua 400 mã lực.
"Ông chủ thấy cô bị thương trong live stream cuộc họp báo của Cung Húc, bết bát nhất là bình luận khi đó đều nói cô và Cung Húc xứng đôi các thứ, hai người đàn ông mà xứng đôi gì chứ, không hiểu bọn họ nghĩ gì nữa..." Hứa Dịch dùng tốc độ nhanh nhất để giải thích, giọng điệu vô cùng rung động lòng người.
"Khụ, quản gia Hứa à..."
"Oản Oản tiểu thư, lát nữa ông chủ mà gặp cô, cô nhất định phải bình tĩnh đấy! Bọn tôi đến ngay đây!" Hứa Dịch lại tiếp tục dặn dò.
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, lần nữa cắt ngang: "Quản gia Hứa, xin anh bình tĩnh một chút, cho tôi nói một câu, OK?"
Nói xong, Diệp Oản Oản chuyển chuyển cuộc gọi thành gọi video, bước về hướng phòng bếp.
Giây tiếp theo, Hứa Dịch liền nhìn thấy ông chủ nhà mình đang đeo tạp dề màu hồng nhạt có hình Hello Kitty, ống tay sơ mi trắng được xắn lên, tay phải cầm thìa, đang đứng nấu ăn...
"Ặc..." Hứa Dịch ngu người luôn rồi.
Diệp Oản Oản đứng lên, cầm di động tiến tới trước mặt Tư Dạ Hàn: "Bảo bối, nhìn em một cái đi."
Tư Dạ Hàn nghiêng đầu, chỉ thấy Diệp Oản Oản đang đưa camera điện thoại về phía mình, nhìn màn hình thì hình như cô đang gọi video với Hứa Dịch.
Diệp Oản Oản tiến đến trước mặt Tư Dạ Hàn, để camera bắt được cả khuôn mặt của mình và anh: "Mau hôn em một cái đi, quản gia nhà anh sắp điên rồi kìa!"